Tăng Nghị cố gắng hết sức chậm lại ngữ điệu, bình tĩnh hỏi.
Địch Hạo Huy khẽ thờ dài một tiếng, nói:
- Không tốt cũng không xấu! Chị ấy cùng Thứ trưởng Long cãi nhau ầm ĩ. Cả ngày ở nhà đọc sách, chơi bóng. Mấy ngày trước tôi còn thấy tinh thần chị ấy tốt lắm, có điều người gầy đi một chút.
Tăng Nghị tay vốn chống lên bàn làm việc, không tự chủ được nắm thành cú đấm gằn từng tiếng, nói:
- Không có việc gì là tốt rồi!
Tăng Nghị cố để cho ngữ khí của mình nhẹ nhàng, thỏai mái một chút, nhưng quả thực không thể thoải mái được.
- Chị ấy nhờ tôi chuyển lời lại, đừng lo lắng cho chị ấy, thay chị ấy chiếu cố quỹ từ thiện Nam Vân!
Địch Hạo Huy cũng biết tâm tính của Tăng Nghị không tốt, chuẩn bị lái sang chuyện khác, đột nhiên lại nhớ tới một việc, nói:
- Đúng rồi, vẫn còn một việc, Mỹ Tâm bảo tôi hỏi ý kiến của anh!
- Chuyện gì?
Tăng Nghị nhanh tay chuyển điện thọai từ tay trái sang tay phải, lắng tai nghe động tĩnh trong điện thọai.
- Trước kia lúc đi học, Mỹ Tâm có ý tưởng, muốn ra nước ngoài đầu tư tài chính, nhưng ông cụ Long gia phản đối kịch liệt. Thứ trưởng Long cũng không đồng ý, cho nên ý định này của chị ấy không thành!
Địch Hạo Huy ngừng lại một chút nói:
- Còn bây giờ, Thứ trưởng Long lại bảo Mỹ Tâm đi. Hơn nữa ông thuyết phục rất nhiều lần. Mỹ Tâm bảo tôi hỏi anh, anh có ý kiến gì đối với việc này?
Lúc nói lời này, trong lòng Địch Hạo Huy xúc động rất lâu. Tăng Nghị may mắn thật đấy, nhưng cũng là bất hạnh cho hắn! Đối với chuỵên xuất ngọai, Long Mỹ Tâm phải đích thân đến hỏi ý kiến của Tăng Nghị, đây là tâm ý gì, chẳng lẽ không đủ sáng tỏ chăng? Tăng Nghị bảo Mỹ Tâm đi, cô ấy sẽ đi. Nếu Tăng Nghị không đồng ý, Long Mỹ Tâm sẽ không đi.
Có thể làm cho thiên chi kiều nữ như Long Mỹ Tâm ái mộ như thế, Tăng Nghị tuyệt đối là người may mắn nhất trên đời này rồi. Đáng tiếc, Tăng Nghị cũng là một người thật bất hạnh, cũng bởi vì Tăng Nghị không phải là người xuất thân giàu có. Người nhà Long gia, từ trên xuống dưới đều phản đối chuyện này, thậm chí còn cấm túc Mỹ Tâm, cứng rắn chia rẽ hai người.
Tăng Nghị làm sao mà không rõ tâm ý của Mỹ Tâm, trong lòng nhất thời vô cùng khó chịu. Từ trước đến nay, Tăng Nghị tu luyện tâm tính, nhưng lúc này lại phát hiện nếu muốn khống chế tâm tình của mình, không ngờ lại là một việc khó khăn đến thế.
Hắn ta rất minh bạch, lúc này Long gia muốn Mỹ Tâm xuất ngọai, là có tính tóan trước. Nàng ra nước ngòai, thì từ nay về sau giữa hai người như có dãy ngân hà ngăn cách. Người nào xuất nhập cửa khẩu mà không qua cổng hải quan chứ. Long Mỹ Tâm ra nước ngòai, Tăng Nghị sau này có muốn ra nước ngoài cũng không phải chuyện ngày một ngày hai. Ngắn nhất cũng phải một năm nửa năm. Thứ trưởng Long đã tính toán, hy vọng qua thời gian lâu, tình cảm của Long Mỹ Tâm trong thời gian ở nước ngoài có thể lạnh nhạt dần đi.
- Tăng Nghị, anh đang suy nghĩ gì vậy?
Địch Hạo Huy thấy Tăng Nghị hồi lâu không đáp lại, liền hỏi tới. Hắn cũng vì hai người này mà sốt ruột. Long Mỹ Tâm là người chị họ tốt của hắn từ nhỏ, còn Tăng Nghị là ân nhân khiến hắn tái sinh. Bởi vì tính tình hợp nhau, tận đáy lòng hắn cảm thấy Tăng Nghị là một người huynh đệ tốt. Nhưng muốn tái hợp hai người này, vốn dĩ không tới phiên hắn nói ra vào. Việc này ngay cả ông cụ nhà mình cũng không thể nhúng tay vào.
- Bảo cô ấy đi đi!
Tăng Nghị suy nghĩ một hồi lâu, dứt khoát nói:
- Nếu đây là việc Mỹ Tâm muốn làm, vậy hãy để cô ấy đi!
- Anh có thể suy nghĩ thật kỹ!
Địch Hạo Huy thừa nhận, nói:
- Kỳ thật, ý kiến của Long gia cũng chưa thống nhất. Ở trong chuyện này, Long phu nhân ủng hộ Mỹ Tâm đấy, nếu không anh hãy tới nói chuyện với Long phu nhân…
Tăng Nghị khẽ lắc đầu, nói:
- Cảm ơn anh, Hạo Huy, không cần đâu…
Địch Hạo Huy thở dài trong lòng, hắn đưa ra cho Tăng Nghị chủ ý này, nhưng trong lòng biết rất rõ, nếu lời nói của Long phu nhân có tác dụng thì tại sao Mỹ Tâm lại vẫn bị cấm túc
- Anh có lời gì muốn nói sao?
- Bảo Mỹ Tâm giữ gìn sức khỏe!
Tăng Nghị đứng nơi đó, ngẫn người thật lâu, lại nói:
- Đừng lo lắng cho tôi!
Địch Hạo Huy bất đắc dĩ lắc đầu, mà ngay cả chuyển lời cho nhau, hai người này cũng giống nhau như đúc. Ai dám nói hai người này không phải một đôi, hắn nói:
- Như vậy là bảo Mỹ Tâm xuất ngoại sao?
Tăng Nghị nói:
- Lúc này thật sự bế tắc, nếu giằng co nữa, cả hai cũng không ai dễ chịu, không bằng cứ im lặng!
Địch Hạo Huy không phải là người ngoài, Tăng Nghị cũng nói thật. Cho dù cứ giằng co thêm một năm cũng không thể thay đổi sự tình, không có cách nào làm thay đổi việc này. Hơn nữa, Long Mỹ Tâm có thể đi nước ngoài, ít nhất có thể cho cô ta sớm gải quyết những chuyện muốn làm, bản thân mình sao có thể ngăn cấm chứ. Tình huống thay đổi có thể sẽ khiến cho sự tình thay đổi.
Địch Hạo Huy nghĩ, cũng hiểu được việc này không có cách giải quyết nào khác. Thứ trưởng Long quản thiên quản địa, còn có thể quản đến việc ở nước ngoài sao? Chỉ cần Long Mỹ Tâm đi ra nước ngoài, rất nhiều chuyện cũng không phải lo Thứ trưởng Long định đọat, hắn nói:
- Được, tôi sẽ chuyển ý của anh cho Mỹ Tâm.
- Cảm ơn, Hạo Huy!
Tăng Nghị nói.
- Được rồi, đừng nói nữa, tôi còn có việc phải làm, cứ như vậy đi!
Địch Hạo Huy đặt điện thọai xuống.
Sau khi gác máy, Tăng Nghị ngồi trong phòng làm việc, chôn mình trong chiếc ghế rộng, sắc mặt rất không tốt.
Lý Vĩ Tài chú ý trong phòng Tăng Nghị không có động tĩnh gì. Từ khi Thường Tuấn Long đi rồi, y phát hiện Tăng Nghị không đi ra khỏi phòng, mà ngay cả lúc ăn trưa, cũng không thấy Tăng Nghị đi ra. Đến xế chiều, Lý Vĩ Tài cảm thấy rất lo lắng, càng nghĩ y càng muốn tới gõ cửa phòng làm việc của Tăng Nghị.
Sau hai tiếng gõ cửa, chợt nghe bên trong vọng ra thanh âm:
- Mời vào!
Lý Vĩ Tài giật nảy mình, đẩy cửa đi vào liền thấy Tăng Nghị đang xem văn kiện trong chiếc ghế rộng.
- Lý chủ nhiệm, có việc gì đấy?
Tăng Nghị ngẩng đầu hỏi một câu, rồi cắm cúi xem văn kiện trong tay.
Lý Vĩ Tài sớm đã chuẩn bị một bộ văn kiện, nói:
- Đây có một số giấy tờ chi trả gần đây nhất của Ban quản lý, cần Chủ nhiệm Tăng ký tên!
Tăng Nghị gật đầu, nhận lấy văn kiện của Lý Vĩ Tài. Hắn lật lại hai lần liền đặt bút ký tên mình, sau đó nói:
- Lý chủ nhiệm, mời anh thông qua người phụ trách khu xử lý, ngày mai mọi người cùng nhau đến công trường hồ Tinh Tinh, tìm hiểu khó khăn nơi ấy. Dự án hồ Tinh Tinh là công trình trọng điểm, nếu cứ tiếp tục như vậy, chúng ta không thể khai báo lên thành phố!
Lý Vĩ Tài giật mình ngạc nhiên, xem ra Tăng Nghị phải nên trông chờ dự án hồ Tinh Tinh này ngưng lại mới đúng chứ, sao lại trái ngược như thế? Lại còn nhờ mọi người chủ động đến giúp giải quyết khó khăn nưã! Việc này có chút gì thật là khó nghĩ. Hơn nữa, khó khăn lớn nhất cuả hồ Tinh Tinh chính là vấn đề ảnh hưởng về tuyến đường bay. Nhưng đối với vấn đề này, ngay cả Ban quản lý cũng không giải quyết được, thậm chí ở tỉnh, ở thành phố cũng không thể giải quyết được. Nếu không sao mà Tôn đại công tử lại bó tay chứ.
Chẳng lẽ là vừa rồi Thường Tuấn Long lại đây nói điều gì với Chủ nhiệm Tăng hay sao?
Trong lòng Lý Vĩ Tài nghĩ như vậy, nhưng vẫn nói:
- Được rồi, tôi lập tức đi sắp xếp việc này!
Thấy sắc mặt Tăng Nghị vẫn bình thường, Lý Vĩ Tài cũng không tiện hỏi dò thêm gì nữa, liền ôm đống văn kiện đi ra khỏi phòng làm việc của Tăng Nghị.
Đợi Lý Vĩ Tài đi ra ngoài, Tăng Nghị ngẫm một chút, cầm điện thoại đặt trên bàn làm việc, bấm số, sau khi kết nối được, nói:
- Hồ chủ tịch, tôi là Tăng Nghị đây, anh ở trong tỉnh học tập có thuận lợi không?
Trong điện thoại có tiếng cười cuả Hồ Khai Văn, y nói:
- Cảm ơn sự quan tâm cuả cậu, mọi việc hết sức thuận lợi!
- Nếu tối nay không vướng bận việc học, tôi muốn gặp Hồ chủ tịch một chút, tôi có chuyện muốn thông báo đến anh!
Tăng Nghị nói.
- Tiểu Tăng à, trước khi học, tôi đã không nói rồi sao? Sự tình bên khu công nghệ cao đã có cậu phụ trách, tôi hoàn toàn rất yên tâm. Nếu có chuyện gì, cậu và các đồng chí cứ thương lượng với nhau, không cần xin sự chỉ thị cuả tôi!
Hồ Khai Văn cười, tuy lời như thế nhưng y rất hài lòng khi Tăng Nghị mở lời như thế này.
- Chuyện này, nhất định phải gặp trực tiếp Hồ chủ tịch để thông báo!
Tăng Nghị lại nói.
Hồ Khai Văn nghe xong cũng không cự tuyệt nữa, hắn cười nói:
- Thức ăn trong nhà ăn ở lớp học rất ngon, tối nay tôi sẽ đãi cậu một bữa thật thịnh soạn ở nhà ăn.
Tăng Nghị hiểu rõ, lớp học lần này bởi vì vẫn còn phải tham gia huấn luyện ở nước ngoài, cho nên rất khắt khe về kỷ luật, sợ rằng Hồ Khai Văn khó mà xin nghỉ được, Tăng Nghị nói:
- Hồ chủ tịch đã mời, tôi nhất định sẽ đến, tiện thể học tập một chút!
- Vậy tối nay gặp!
Hồ Khai Văn cười ha hả rồi cúp máy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT