Tan việc, Tăng Nghị đi ra khỏi tòa nhà của Ban quản lý. Từ Lực đã lái xe tới.
Tối nay, Tăng Nghị phải tới nhà Băng Hàn Bách dự tiệc.
Từ Lực xuống xe, mở cửa xe phía sau, lúc này di động của Tăng Nghị lại vang lên, lấy ra vừa nhìn, không ngờ là số của Cục trưởng Trần Chí Quân, Tăng Nghị liền bắt máy.
- Xin chào, Cục trưởng Trần!
Tăng Nghị cười chào hỏi.
-Tiểu Tăng, tan làm rồi hả, tối nay có hẹn chưa?
Trần Chí Quân cười:
-Nếu chưa có hẹn thì cùng nhau ăn bữa cơm đi, cũng không có ai khác, chỉ có hai người chúng ta, lâu không trò chuyện rồi, muốn mời cậu chén rượu!
Tăng Nghị vừa nghe đã biết Trân Chí Quân là có chuyện gì đó muốn hỏi. Có điều tối nay, Tăng Nghị thật sự có hẹn, hắn liền cười đáp:
- Cục trưởng Trần cho gọi, sao tôi dám không nghe theo! Có điều tối nay thì sợ không được, ở Tỉnh ủy có lãnh đạo bảo tôi qua đó một chuyến, giờ tôi đang chuẩn bị đi, lúc nào về cũng chưa rõ nữa. Cục trưởng Trần, ngài xem….!
Trần Chí Quân cười nói:
- Vẫn là Tăng huynh đệ quan hệ rộng, thường xuyên được gặp lãnh đạo tỉnh.
Tăng Nghị liền đáp:
- Một câu của lãnh đạo, cấp dưới chúng tôi phải chạy theo ngay, tôi đâu có cách nào khác. Đợi từ Tỉnh ủy về, tôi sẽ tự mình đến nhà Cục trưởng Trần chào hỏi!
- Lời này thật khách khí rồi, chuyện của lãnh đạo tỉnh rất quan trọng, sao có thể trì hoãn được. Vừa đúng lúc tôi có việc phải vào Vinh Thành một chuyến, chúng ta đi cùng đường cùng trò chuyện. Tôi thấy chúng ta gặp nhau ở đường cao tốc Vinh Thành đi!
Trần Chí Quân nói xong câu này liền gác máy luôn.
Tăng Nghị thầm nghĩ, không hiểu việc này là sao. Trần Chí Quân là một Cục trưởng Cục công an thành phố sao có thể hành sự bất ngờ như vậy được. Có chuyện gì mà không thể nói qua điện thoại mà phải gặp thẳng mặt vậy? Lại còn vừa mở miệng đã Tăng huynh đệ này nọ, thật làm người khác ngạc nhiên. Trước đây, khi Đỗ Nhược còn ở đây, Trần Chí Quân đúng là có quan tâm, chiếu cố cho Tăng Nghị nhều nhưng quan hệ giữa họ cũng không thân đến nỗi xưng huynh gọi đệ như vậy.
Lên xe Tăng Nghị liền nói:
-Từ Lực, lái xe đến đầu đường quốc lộ.
Xe chạy nhanh ra khỏi toà nhà của Ban quản lý, rất nhanh đã đến đầu đường đại lộ giao giữa khu công nghệ cao và Vinh Thành nhưng vẫn không thấy xe của Trần Chí Quân. Từ Lực hạ tốc độ, chậm rãi lái xe vòng đi vòng lại ở đường quốc lộ. Vòng thêm một vòng nữa quay lại đã thấy có một người đứng cạnh chiếc Santana đậu ở ven đường đang vẫy tay với Tăng Nghị.
Tăng Nghị kéo cửa sổ xuống liền nhận ra người nọ chính là lái xe của Trần Chí Quân, liền lên tiếng:
-Rẽ qua đó đi!
Xuống xe Tăng Nghị đi về phía chiếc Santana. Cậu lái xe mở cửa xe liền nhìn thấy Trần Chí quân ngồi ghế sau xe:
- Tiểu Tăng, để tôi đi cùng cậu một đoạn?
-Cục trưởng Trần đã có lời mời, tôi cảm thấy thật vinh hạnh!
Tăng Nghị cười, quay về phía Từ Lực vẫy tay ra hiệu đi phía sau rồi lên chiếc Santana của Trần Chí Quân.
Hai chiếc xe, một trước một sau hòa vào dòng xe cùng hướng về phía Vinh Thành.
-Tiểu Tăng à!, tới chỗ lãnh đạo tỉnh ở đó, cũng đừng quên thay hệ thống trị an của thành phố Bạch Dương chúng ta nói tốt vài câu nhé!
Trần Chí quân dựa lưng vào ghế, giơ hai tay giao nhau cho trước ngực, vẻ mặt có chút tiêu điều.
Tăng Nghị cười:
- Cục trưởng Trần đề cao tôi quá rồi, tôi nào có bản lĩnh đó. Hệ thống trị an của khu công nghệ cao còn phải nhờ sự ủng hộ của Cục trưởng Trần nhiều.
Trần Chí quân biết Tăng Nghị chỉ là đang nói mấy câu khách khí. Dù sao thì trước đây cũng không có mối giao tình quá sâu sắc, đổi lại là người khác cũng sẽ trả lời giống vậy. Nhưng nếu nói Tăng Nghị không có bản lĩnh này, Trần Chí Quân tuyệt đối không tin. Toàn bộ thành phố Bạch Dương, nhân vật mà lời nói có trọng lượng nhất ở tỉnh chưa hẳn là Bí thư Thành ủy Liêu Thiên Hoa, mà là Tăng Nghị. Trước kia, khi Phương Nam Quốc còn ở Nam Giang là như vậy, giờ đổi lại là Băng Hàn Bách, cũng không có gì thay đổi.
Thở một hơi dài, Trần Chí Quân liền nói:
- Tiểu Tăng, hôm nay không có người ngoài, người làm anh như tôi có lời từ trong đáy lòng muốn nói, cậu đừng nghĩ tôi bình thường lúc nào cũng náo nhiệt, là nhân vật đứng đầu ở thành phố Bạch Dương, nhưng những nỗi khổ sau lưng ai có thể hiểu được chứ. Không phải nói quá, tình hình trị an của thành phố Bạch Dương chúng ta dưới sự lãnh đạo của tôi, có thể nói là có chuyển biến rất tốt. Năm trước tôi đã triển khai một cuộc vận động, cùng nhau góp sức, nhổ tận gốc những thế lực đen tối trong thành phố Bạch Dương. Chuyện này có thể nói là không phải người nào cũng dám làm đâu!
Tăng Nghị giật giật mắt, cuộc vận động mà Trần Chí Quân vừa nói, hắn cũng biết. Chính là năm trước, sau khi Tăng Nghị bị tập kích, thành phố Bạch Dương liền triển khai hành động lớn. Trần Chí Quân lúc đấy, quả thật không hề nương tay, thừa dịp lần cơ hội đó, liên tục quét trong hai tháng khiến tình hình trị an của thành phố Bạch Dương liền chuyển biến tốt đẹp.
Trần Chí quân châm một điếu thuốc, nói tiếp:
- Thành phố Bạch Dương chúng ta có mấy trăm vạn người. Có thể bảo đảm tài sản của mấy trăm vạn người này một cách an toàn, không phải là chuyện chỉ nói là xong. Mệt mỏi một chút cũng không sao cả, đấy là trách nhiệm của tôi, nhưng thực sự không thể chịu nổi từng đợt, từng đợt sai khiến của cấp trên cứ nối tiếp như vậy. Chỗ nào xảy ra chuyện, không kể to hay nhỏ đều do Cục trưởng tôi phụ trách, nói không chừng có ngày chức Cục trưởng của tôi cũng không giữ được nữa.
Tăng Nghị nghe cũng hiểu được ý Trần Chí Quân muốn nói, đại khái là sự cố chợ đêm mấy ngày trước, tuy Từ lão không truy cứu, nhưng vị trí Cục trưởng Công an quan trọng như vậy, thành phố nhất định còn sẽ nhân chuyện này trách phạt Trần Chí Quân.
Trần Chí Quân liếc nhìn Tăng Nghị, thấy Tăng Nghị không có phản ứng gì, liền lấy ra một túi tài liệu, từ bên trong rút ra một túi nhỏ đưa cho Tăng Nghị.
- Cục trưởng Trần, đây là?
Tăng Nghị không vội nhận.
- Là tư liệu điều tra của sự cố ở chợ đêm, lần trước thời gian gấp quá, lãnh đạo thành phố chỉ mới lấy được một số tài liệu chủ yếu để báo cáo.
Trần Chí Quân giải thích thêm:
-Giờ, vụ án chấm dứt rồi, những tài liệu bổ sung này, tôi cũng không biết nên xử lí ra sao nên giao cho cậu. Nếu như có ngày lãnh đạo có hỏi đến, cậu cũng dễ dàng báo cáo hơn.
Tăng Nghị thầm nghĩ, có gì mà báo cáo chứ. Từ lão đã nói không truy cứu, tất nhiên không thể tự nhiên mà truy hỏi lại. Trừ khi thành phố Bạch Dương không xử lí chuyện này theo phương án xử lý đã được thông báo.
Có điều, Tăng Nghị cảm thấy hành động hôm nay của Trần Chí Quân rất kỳ lạ, giờ ông lại đưa ra phần tài liệu này, sợ là có gì mờ ám, vì thế lại hỏi:
- Cục trưởng Trần, những tài liệu này giao cho tôi, hình như không hợp với quy định cho lắm.
Trần Chí quân khoát tay nói:
- Vụ án này là do Từ lão tướng quân phụ trách!
Ý chính là, ngoại trừ Từ lão ra, sẽ không ai truy hỏi chuyện này đâu.
Tăng Nghị liền nhận lấy, cười nói:
- Tôi cũng không biết khi nào mới được gặp Từ lão tướng quân, nhưng nếu Cục trưởng Trần tin tưởng, tôi sẽ giúp giữ phần tài liệu này.
Trần Chí Quân hơi quay đầu ra ngoài cửa sổ, tiện thấy lúc này đã đến đường biên số ba của Vinh Thành, ông nhân tiện nói:
- Tăng huynh đệ! Lãnh đạo tỉnh đã cho gọi, không thể trì hoãn được, cậu cứ đi làm việc đi, khi nào rảnh rỗi, tôi sẽ đến chỗ cậu xem thử.
- Chúng tôi luôn luôn hoan nghênh Cục trưởng Trần đến khu công nghệ cao!
Tăng Nghị cười cười.
Lái xe liền rẽ chiếc xe ngừng ngay ven đường, Tăng Nghị đi xuống xe, xe của Từ Lực lập tức lái qua đón.
Cầm hồ sơ túi lên xe, Tăng Nghị không vội bảo Từ Lực lái xe đi, mà ngồi trong xe mở túi hồ sơ ra, bên trong chỉ hai trang giấy mỏng.
Vừa rút ra liền thấy, là một tờ khẩu cung của một tên côn đồ mấy hôm trước bị bắt ở chợ đêm phố đã chủ động khai báo rất nhiều chuyện, tất cả đều được viết trên tờ khẩu cung này.
Lật sang tờ thứ hai, sắc mặt Tăng Nghị lập tức biến đổi, chỉ thấy ở giữa có một hàng chữ được người ta dùng bút đánh dấu màu đỏ, mặt trên viết: “Bị người khác sai khiến, cùng đám người Trương Thủy, Lưu Hỏa, bắt cóc Hồ Tam gia thôn Đông Hồ khu công nghệ cao tới bệnh viện tâm thần thành phố Bắc Nguyên “.
- Hồ Tam gia!
Tăng Nghị quá quen với cái tên này. Lần trước, kẻ đánh Tăng Nghị một gậy cũng là do Hồ Tam Gia sai khiến, nhưng Tăng Nghị tuyệt đối không tin Hồ Tam Gia lại có thể nắm bắt hành tung của mình rõ như vậy. Hồ Tam Gia muốn đối phó với Tăng Nghị, dù có đến chặn cửa Ban quản lý, sợ là cũng khó mà biết được hành trình mỗi ngày của Tăng Nghị. Đám bắt cóc kia, chẳng những biết mình đang ở công viên Giang Tân, thậm chí còn được chuẩn bị kỹ càng từ trước.
Cảnh sát vừa đột nhập vào, Hồ Tam Gia liền biến mất không để lại dấu vết. Nếu như không có người phối hợp, Hồ Tam Gia có thể thoát được chứ.
Tăng Nghị nghĩ trong chốc lát, liền đem tờ khẩu cung nhét vào túi tài liệu buộc lại dây, rồi nói:
- Từ Lực, ngay bây giờ cậu đi tìm chị Nam, giao cái này cho chị ấy, sau đó không cần tới đón tôi, cứ nghe theo lời chỉ bảo của chị Nam.
- Chuyện này khá gấp, cậu đi ngay đi!
Từ Lực cũng không nhiều hỏi, gật đầu, nhét tập tài liệu vào trong lòng. Tăng Nghị xuống xe, Từ Lực liền đạp chân ga phóng đi.
Tăng Nghị nhìn Từ Lực rời đi mới lấy điện thoại ra, gọi cho Trần Chí Quân quay lại:
- Cục trưởng Trần à? Không biết anh đã đi xa chưa, lại phải phiền anh rồi, xe của tôi xảy ra chút trục trặc, lái xe vừa phải đưa đi sửa, chuyện của lãnh đạo lại khá khẩn cấp...!
Trần Chí quân bên kia vừa nghe chưa hết câu đã nói:
- Chuyện của lãnh đạo tỉnh sao có thể trì hoãn được, cậu đợi một lát, tôi sẽ quay lại ngay.
- Tôi ở ngay chỗ vừa xuống xe lúc nãy!
Tăng Nghị nói một tiếng, liền cúp điện thoại đứng chờ ở ven đường. Không ngờ cái tên Hồ Tam gia mà mình đang muốn tìm lại xuất hiện theo cách này. Hắn cùng Từ lão đi chợ đêm uống rượu, đúng lúc lại gặp được tên côn đồ gây rối, một chuyện tình cờ như vậy lại có thể mò ra hành tung của Hồ Tam gia. Đúng là có tâm trồng hoa hoa không nở, vô tâm cắm liễu, liễu thành rừng.
Tuy rằng Tăng Nghị cũng sớm cho rằng sau lưng chuyện này nhất định có người sai khiến, nhưng tờ khẩu cung này lại thật sự xác nhận chuyện mình suy đoán. Đúng là có người sai khiến, nếu không có người ở phía sau thao túng, Hồ Tam gia tuyệt đối sẽ không thể biến mất như vậy được.
Hiện tại quan trọng nhất chính là đi thăm dò xem Hồ Tam Gia có còn ở bệnh viện tâm thần thành phố Bắc Nguyên không. Nếu có, sẽ tìm ra y, sau đó bảo vệ y an toàn, phòng có người sau lưng muốn một bước diệt khẩu. Chỉ cần Hồ Tam Gia ở trong tay mình, y sẽ là một con dao sắc bén vào thời điểm quan trọng sẽ cần dùng đến.
Ánh mắt Tăng Nghị lóe ra một tia sát khí, người sau lưng này bất kể là ai lần này nhất định sẽ phải lộ diện.
Hai ngày có được không ít sự quan tâm, thăm hỏi. Cảm ơn sự hỏi thăm của mọi người, tôi tuyệt đối không dám buông thả.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT