Mì vừa chua lại vừa cay, vô cùng hợp vị. Chung Thiết Phong trên lầu ăn xong mì, nước cũng uống sạch liền cảm thấy cơ thể ấm lên, dễ chịu vô cùng, nằm một lát, mồ hôi rịn ra trên cơ thể.
Sau khi mồ hôi toát ra, Chung Thiết Phong lập tức cảm giác trên người không khó chịu nữa, mà ngay cả đầu cũng không đau nữa, cả cơ thể, từng cái lỗ chân lông đều mở ra.
Mã Kiến Hồng luôn ở bên cạnh quan sát, thấy cơ mặt Chung lão co rúm lại nhưng không có vẻ gì là khó chịu. Cậu ta thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ, cũng khá lắm, bát mì này thật sự rất có tác dụng! Không ngờ, thật sự không ngờ sẽ như vậy, căn bệnh kì quái khiến các chuyên gia đều phải bó tay, không ngờ lại được chữa khỏi chỉ bằng một tô mì của Kiều lão. Vị thầy thuốc trẻ tuổi kia, thực sự rất có năng lực.
Nằm được khoảng hơn nửa tiếng, Chung lão cảm giác không bị toát mồ hôi nữa, liền vén chăn ra, ngồi dậy nói:
- Kiến Hồng! Đỡ ta xuống dưới lầu đi lại một chút.
Tuy trên người vẫn cảm thấy hơi ngứa ngáy, nhưng cũng không đến nỗi không thể chịu được.
Mã Kiến Hồng liền khuyên nhủ:
- Chung lão, ngài mới khỏe lại một chút, nên nằm lại nghỉ ngơi, nếu cần tôi sẽ kêu Tăng Nghị lên đây, hỏi ý kiến của hắn?
- Cơ thể của ta ra sao, ta tự hiểu rõ!
Chung Thiết Phong khoát tay nói:
- Đây là đang ở trong phòng, chưa có đi ra bên ngoài!
Mã Kiến Hồng không còn cách nào khác, vội vàng đưa quần áo của Chung Thiết Phong tới. Đợi Chung lão mặc xong, cậu ta lại tìm đến một chiếc áo choàng, sau đó nói:
- Chung lão, người đợi một lát, tôi ra ngoài đóng của sổ lại đã.
Nói xong, Mã Kiến Hồng đi ra cửa. Một lát sau, y trở lại, nói:
- Được rồi!
Chung Thiết Phong cứ vậy khoác áo đi xuống lầu, bộ đồ kia so với vẻ uy phong bình thường của Chung lão, cực kì không hợp. Đi xuống lầu, Chung lão liền cười nói:
- Lão Kiều ơi lão Kiều! Ông cũng thật là, một phương thuốc tốt như vậy mà chỉ giữ cho riêng mình. Lần này bị bệnh, có thể công khai phương thuốc bí truyền của ông, cũng đáng đấy chứ!
Mã Kiến Hồng đi theo ở phía sau, khuôn mặt khẽ mỉm cười, trong lòng cậu ta hiểu rõ, hôm nay Chung lão chịu mang bộ dạng ốm bệnh này xuống dưới lầu chính là muốn bày tỏ sự cảm ơn với Kiều lão.
Chỉ là một lần khám bệnh, sinh ra bao nhiêu là khó khăn. Đầu tiên là Kiều lão tiến cử Tăng Nghị cho Chung lão, thâm tâm Chung lão cũng hiểu được tâm ý của Kiều lão nhưng lại không thể làm trái lại lời thề của mình. Sau đó liền đề ra lần hội chẩn này, thầy thuốc Đông y nhưng lại không dùng thuốc Đông y. Làm như vậy coi như vừa nhận thành ý của Kiều lão, không khiến cho người Kiều lão đề cử phải xấu hổ, lại vừa không phạm vào lời hứa của mình, đúng là một mũi tên bắn trúng ba đích.
Nhưng Kiều lão vừa biết được Chung lão an bài triệu tập các thầy thuốc liền hiểu ý đồ của Chung lão, vì thế ông không ngại cực khổ, vận động mọi người cùng tới Ngọc Long Sơn Trang, tự mình ra mặt. Tuy nói đúng là có ý muốn ép Chung lão phá vỡ ý tứ thường lệ, nhưng dù sao cũng có ý tốt, muốn Chung lão sớm thoát khỏi đau đớn bệnh tật.
Sau khi Chung lão từ chối dùng phương pháp chữa trị Đông y, đối mặt với sự để cử của Tăng Nghị, Kiều lão cũng khó có thể tránh. Chuyện tự mình kê đơn thuốc, nếu đổi lại là người khác nhất định không làm ra được, bởi nếu như không trị khỏi cho Chung lão, hậu quả thật khó mà đoán trước được.
Tấm chân tình này, đủ để ai cũng phải động lòng, chính vì vậy Chung lão hôm nay mới phá lệ, vẫn mặc nguyên bộ đồ bệnh, khuôn mặt nhợt nhạt mà xuống lầu cảm tạ. Đã vậy, phần chân tình này của Chung lão, nhất định phải nhận..
Mã Kiến Hồng thấy hai người nắm tay đứng trong phòng khách thật lâu không chịu buông khiến bản thân cũng thấy cảm động. Kiều Văn Đức Kiều lão có thể được mọi người xưng là “chính đàn bất đảo”, quả thực là hơn người.
Đáng khen nhất của Kiều lão, có lẽ là trong giới quan trường, đã gặp qua nhiều loại người, đối mặt với những kẻ tính tình bẩn thỉu, dậy mùi, Kiều lão vẫn có thể điềm nhiên, ôn hòa, bao dung, vừa không công kích, cũng không tức giận, thậm chí còn nhẹ nhàng khuyên bảo. Như chuyện hôm nay chữa bệnh cho Chung lão, Kiều lão không nghĩ ngợi gì mà ra tay giúp đỡ ngay.
Người như vậy, bất kể là ai, thuộc phe phái nào cũng đều phải đối xử khách khí với ông vài phần. Một câu của Kiều lão có thể dễ dàng vật ngã Viên Công Bình nhưng không ai dám nói lại câu nào, nguyên nhân là: dù là người không dễ nóng giận, nhưng cũng có những điểm mấu chốt không thể đụng vào. Đứa con trai của Viên Công Bình là một kẻ hám lợi, nếu hoàn toàn không hiểu được điểm này, có lẽ hắn cho rằng Kiều lão là người hiền lành, dễ đối phó.
- Chung lão đầu!
Kiều lão vỗ tay Chung Thiết Phong nói:
- Xem ông có vẻ tốt hơn nhiểu rồi, mấy ngày nay mọi người đều lo lắng cho ông, không ai rời đi nửa bước, muốn đợi để cùng ông trở về thủ đô. Khi nãy lão Từ nóng giận, xém chút nữa định lên lầu bắt ông uống thuốc đó.
Chung lão liền buông ra Kiều lão, quay đầu nhìn Từ lão, Ngô lão ra vẻ nhiệt tình bắt tay, thổn thức nói:
- Cảm ơn! Cảm ơn các anh đã quan tâm. Lão Chung tôi không sao rồi! Đợi về thủ đô, tôi muốn mời các anh về nhà tôi ngồi một chút, nghe tôi hát kinh kịch. Tôi gần đây vừa học một đoạn, vừa đúng lúc để các anh đánh giá xem thế nào.
- Được!
Ngô lão cười nói.
- Nghe kinh kịch miễn phí, không thể từ chối được, đến lúc đó, tôi nhất định sẽ cổ vũ!
Từ lão cũng cười to:
- Vừa nghe hát, vừa uống rượu, đây đúng là thú vui của đời người. Chung lão, ông cũng đừng tiếc rượu ngon nhé!
Hai người này cũng hiểu rõ, thật ra việc trị bệnh cho Chung lão cũng chẳng liên quan gì đến mình. Nhưng Kiều lão nói như vậy chính là muốn góp một phần chân tình vào đây.
Băng Hàn Bách và Tôn Văn Kiệt cũng tiến lên, ân cần tỏ vẻ chúc mừng. Chung lão có thể xuống lầu, chứng tỏ bệnh đã chuyển biến tốt hơn nhiều, thậm chí là một chuyển biến lớn rồi!
-Mọi người đừng đứng ở đây nữa, mau lại ngồi cả đi!
Chung lão cười, quay lại nói với Mã Kiến Hồng:
- Đi lấy cực phẩm Đại Hồng Bào lấy ra đây để các vị anh em của ta nếm thử!
Mọi người ngồi xuống, Tăng Nghị vẫn đứng ở một bên liền có vẻ bối rối. Mọi người liền giật mình khẽ suy nghĩ, hôm nay có công lớn nhất, ngoài Kiều lão ra, còn có Tăng Nghị!
Người này thật sự không tầm thường.
Nếu không có Tăng Nghị, làm gì có cục diện khiến mọi người đều vui vẻ như thế này. Nếu đổi lại là người khác chắc cũng bế tắc trước chuyện Chung lão nhất định không dùng thuốc Đông y. Nếu đổi lại là người khác chắc cũng không dám tiến cử Kiều lão ra tay chữa trị.
Cách mà người khác không nghĩ ra, chỉ có Tăng Nghị mới có thể nghĩ ra, chuyện mà người khác không dám làm, chỉ có Tăng Nghị mới dám làm, hơn nữa còn làm rất tốt. Năng lực và khí chất này, người bình thường không thể có!
Vốn dĩ chỉ là Kiều lão đề cử cho Chung lão một vị thầy thuốc, về phần có thể chữa khỏi hay không, Kiều lão cũng không thể khẳng định trước, chút chân tình này cũng không được xem như lớn. Nhưng chuyện này dưới chủ ý của Tăng Nghị, lại biến thành do Kiều lão tự mình kê đơn trị bệnh, khiến Chung lão rõ ràng đã nợ Kiều lão một ân tình lớn. Một chén súp mì chua cay, đã gây áp lực cho cả tổ chuyên gia. Nếu không trị khỏi bệnh cho Chung lão thì làm sao có thể có câu chuyện giai thoại thú vị này.
Có thể khiến chuyện này có được một kết cục viên mãn như vậy, thật sự rất lợi hại.
Sự thật cũng chứng minh, Kiều lão không đề cử lầm người. Tăng Nghị chẳng những không khiến Kiều lão phải mất mặt, ngược lại còn làm rất tốt. Chuyện này đều là do Kiều lão tự mình ra tay, đối diện với mặt ân tình này, xem hành động bây giờ của Chung lão liền biết Chung lão trong lòng cảm kích đến cỡ nào.
Điểm lợi hại nhất, vốn dĩ là chuyện Kiều lão giới thiệu Tăng Nghị cho Chung lão. Thân là một thầy thuốc, có thể nhận được sự đề cử quan trọng như vậy, đáng lẽ Tăng Nghị còn phải cảm ơn Kiều lão. Kết quả lại là do Tăng Nghị đề cử Kiều lão trị bệnh, chuyện này chẳng những khiến Kiều lão có thêm một phần công lao, mà còn khiến Kiều lão phải thiếu Tăng Nghị một phần ân tình.
Nợ ân tình của lãnh đạo cũng như chuyện thường ngày. Bình thường mà nói, lãnh đạo nên để cấp dưới phải nợ ân tình của mình, như vậy, cấp dưới họ mới toàn tâm, liều mạng làm việc cho mình. Cái này gọi là “Ân trên mênh mông, cuồn cuộn như sóng vỗ”. Nhưng nếu để lãnh đạo nợ mình ân tình, không phải ai cũng có thể làm được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT