Biểu úc bất giải, dùng ví dụ đơn giản mà nói, trong sinh hoạt, sẽ có một số người có làn da mẫn cảm. Trong thời gian đang nóng bức đổ mồ hôi, đột nhiên gió lạnh thổi qua, làn da ngay lập tức nổi lên những nốt ban nhỏ, cực kỳ ngứa. Điều này cũng được xem như một loại của Biểu úc bất giải. Sau khi làn da chịu lạnh, lỗ chân lông sẽ toàn bộ bị đóng kín, làm cho nhiệt khí vừa rồi còn từ từ thoát ra bên ngoài, lập tức không còn phát tán được nữa. Vì thế lạnh nóng ngoài thân đánh nhau, làn da làm sao mà không ngứa được.

Nhưng chỉ cần đến nơi ấm áp, hoặc mặc quần áo thật dày, qua một thời gian ngắn, những chấm đỏ này sẽ biến mất, da cũng không còn ngứa nữa. Quá trình này gọi là “giải”, là con người thông qua tự bản thân điều tiết mà giải khai mâu thuẫn.

Không riêng gì làn da của người mẫn cảm, ngay cả người thường, đột nhiên từ nơi nóng đến nơi lạnh, cũng sẽ có cảm giác làn da mình bị buộc chặt. Khí lạnh từ trên da bò đi, giống như con kiến bò qua bò lại, cả người có chút hơi ngứa lên.

Phan Bảo Tấn lúc này nói Biểu úc bất giải, là thuật ngữ chuyên ngành của Trung y, có định nghĩa chuẩn xác. Tuy rằng không chỉ người cơ thể bị ngứa do cảm lạnh, nhưng đạo lý cũng có chỗ giống nhau.

Cơ thể con người cảm thụ phong hàn, bệnh lạnh xâm nhập vào trong kinh mạc, vì thế mà bắt đầu phát bệnh. Nếu lúc này trị liệu chuẩn xác đúng lúc, như vậy sẽ rất nhanh chuyển biến tốt đẹp. Nếu không thì bệnh tình sẽ phát sinh biến hóa.

Kết quả đối kháng giữa bệnh lạnh và hệ thống miễn dịch của cơ thể, đơn giản chỉ có ba loại: Chính thắng tà, cơ thể không thuốc tự lành; Tà thắng chính, bệnh tình càng thêm nghiêm trọng; Chính tà bất phân thắng bại, hình thành sự giằng co.

Trong “Thương hàn luận” có nói rằng bệnh Thái Dương khi đau đầu đến ngày thứ bảy thì người bệnh sẽ tự lành.

Bình thường, khi nào có thể phân biệt được chính thắng tà hay là tà thắng chính thì chính là sau bảy ngày.

Dựa theo thuyết pháp trung y, bắt đầu từ kinh mạch, bảy ngày được làm thành một chu kỳ. Khi đi đến cuối chu kỳ này bắt đầu chu kỳ mới, nhân thể chính khí được khôi phục. Chỉ cần bệnh lạnh không có truyền đến kinh mạch khác, chính khí của cơ thể con người sẽ dần dần chiến thắng bệnh lạnh, khôi phục sự khỏe mạnh.

Tây y trị cảm mạo cũng phát hiện được hiện tượng này. Cho dù không có uống thuốc, nhưng sau bảy ngày, cảm mạo cũng tự động khỏi hẳn.

Nhưng đây không phải là kết luận cuối cùng. Nếu chính khí cơ thể nguyên bản đã suy yếu, bệnh lạnh sẽ theo kinh truyện đạo, tiếp tục xâm nhập, từ đó khiến cho bệnh tình càng thêm nghiêm trọng. Hơn nữa bệnh trạng sẽ phát sinh biến hóa, đây chính là Tà thắng chính. Dưới tình huống này, cần khẩn trương dùng thuốc, gia tăng sức chống cự cho cơ thể, phòng ngừa bệnh tình tiến thêm một bước chuyển biến xấu.

Nếu là chính tà bất phân thắng bại, hình thành giằng co, thì đó chính là Biểu úc bất giải. Bệnh lạnh Biểu úc bất giải, không thể tiến thêm một bước xâm nhập nhân thể, mà nhân thể cũng không thể đem bệnh lạnh đuổi ra ngoài, không thể tự giải.

Tình huống Chung lão chính là thuộc loại này. Tuổi lớn, nhân thể chính khí vốn đã yếu, ngẫu nhiên cảm phong hàn, cho nên dùng thuốc phải rất cẩn thận

Thuốc tây giết địch một ngàn, tự tổn tám trăm. Khi giết chết được cảm mạo, nhưng đồng thời cũng hao tổn chính khí nhân thể. Giáo sư Lưu khi dùng thuốc đặc trị cảm mạo, muốn đạt được kết quả nhanh, nhưng ngược lại càng làm cho chính khí trong cơ thể Chung lão càng hư. Cảm mạo giảm hơn phân nữa nhưng không cách nào đẩy bệnh độc còn sót lại ra ngoài cơ thể, liền biến thành Biểu úc bất giải. Bệnh trạng cảm mạo đã giảm bớt, sốt cũng lui đi một tí, nhưng tổng thì không cách nào chữa khỏi hoàn toàn. Khi phát khi dừng, phản phản phục phục.

Trong sinh hoạt, khả năng rất nhiều người cũng đã gặp qua tình huống này. Cảm mạo tái đi tái lại, luôn luôn không tốt. Thậm chí mỗi ngày khi tới một thời gian cố định thì bắt đầu phát sốt. Đây chính là kết quả chính tà bất phân. Bệnh lạnh xâm nhập, không thể tiếp tục truyền dịch. Vì thế, giống như tình trạng ngủ đông, chính khí không thể đuổi đi được bệnh lạnh. Khi đến mùa của nó, cảm mạo dĩ nhiên phát tác lần nữa.

Biểu úc bất giải chính là không thể tự giải, nên cần dùng thuốc để giải. Nhưng phân lượng dùng thuốc cũng không thể theo tình huống “Tà thắng chính” được. Dùng cây quế, có thể điều hòa doanh vệ, tăng cường khả năng chống cự của cơ thể, nhưng lại không khiến cho cơ thể đổ mồ hôi, không đem bệnh lạnh đuổi ra ngoài. Khi dùng cây ma hoàng, thì lại đổ mồ hôi quá mạnh, thuộc loại giết địch một ngàn, tự tổn tám trăm.

Không thể không đổ mồ hôi, nhưng lại không thể đổ mồ hôi, vì thế “Quế cộng với cây ma hoàng nửa này nửa nọ”, phân lượng chỉ lấy một phần ba thì sẽ có hiệu quả hai bút cùng vẽ.

Thuyết pháp này cũng không phải là bịa đặt. Tổ tiên Trung y chúng tôi đối với nghiên cứu về bệnh thương hàn đã đạt đến giới hạn đỉnh phong. Mỗi một chủng biến hóa, mỗi một chủng bệnh trạng, đều sớm nghiên cứu rõ ràng. Nếu bỏ lỡ kỳ trị liệu tốt nhất, đối mặt chính là kết quả chính tà đối kháng. Dưới tình huống đó, chúng ta lại phải một lần nữa tiến hành biện chứng thi thuốc. Cây quế và ma hoàng chính là nhằm đúng vào cục diện giằng co này.

Mã Kiến Hồng thấy kết luận của Phan Bảo Tấn cũng hợp lý, hơn nữa lại cực kỳ khẳng định, liền gật đầu nói:

- Phương án của Giám đốc sở Phan cũng được tính là một phương án, song song tiếp thu.

Nói xong, gã nhìn về phía Tăng Nghị:

- Còn có chuyên gia nào có ý kiến khác hay không?

Tăng Nghị lên tiếng:

- Tôi cũng có chung cách nghĩ với Giám đốc sở Phan.

Phan Bảo Tấn tuy rằng dùng thuốc bảo thủ, nhưng cẩn thận thì không có lỗi. Cho dù Tăng Nghị có mở ra phương thuốc thì cũng là phương thuốc này. Cho nên hắn không có phát biểu ý kiến khác, tỏ vẻ ủng hộ phương án của Phan Bảo Tấn.

Mã Kiến Hồng lên tiếng:

- Vậy thì cứ hai phương án này, tôi đi xin ý kiến của Chung lão.

Lập tức tổ chuyên gia đem hai phương án này ghi vào trong bệnh án, rồi giao cho Mã Kiến Hồng đi hỏi ý kiến Chung lão.

Tôn Dực ngồi ở một bên, trong lòng cười lạnh. Tăng Nghị này lúc nào cũng ngang ngược bừa bãi, tuyên bố y thuật của mình là đệ nhất thiên hạ. Cứ tưởng hôm nay hắn có thể nói ra phương án gì mới mẻ, kết quả cũng chỉ là phụ họa. Thật là làm cho người ta mất hứng, nhưng chính mình lại không tiện phát tác.

Qua thêm vài phút đồng hồ, Mã Kiến Hồng đã trở lại:

- Ý kiến của Chung lão là tiến hành xét nghiệm máu lần nữa.

Phan Bảo Tấn cũng có chút thất vọng. Ông ta đối với căn bệnh này của Chung lão rất có nắm chắc. Nếu dựa theo phương pháp trị của mình thì chưa đến hai ngày, bệnh tình sẽ có chuyển biến tốt đẹp.

Mã Kiến Hồng đặc biệt giải thích:

- Giám đốc sở Phan, Chung lão có chuyện nhờ tôi truyền đạt

Các chuyên gia trong phòng đều nhìn Mã Kiến Hồng, thầm nghĩ Chung lão có lời gì, không ngờ lại nhờ Mã Kiến Hồng truyền đạt lại cho Phan Bảo Tấn.

- Chung lão biết ngài là đệ tử của Thủy Hành Chu Thủy lại. Ông ấy sau khi nghe tôi thuật lại, cảm thấy ngài chẩn đoán rất có đạo lý, nhưng bình thường Chung lão không thích dùng thuốc Đông y, cho nên….

Mã Kiến Hồng nhìn qua Phan Bảo Tấn, đồng thời cũng lơ đãng quét mắt nhìn Tăng Nghị một cái rồi áy náy nói:

- Giám đốc sở Phan, hôm nay vất vả cho ngài rồi.

- Cũng không thể giúp đỡ được gì!

Phan Bảo Tấn khách khí, nhưng trong lòng cảm thấy tiếc nuối. Bệnh này thật sự mình có thể trị được.

Tăng Nghị chú ý tới ánh mắt kỳ quái của Mã Kiến Hồng, trong lòng cân nhắc, đột nhiên có chút hiểu được. Hội chẩn ngày hôm nay sợ là sẽ không có kết quả gì.

Như Từ lão đã nói, Chung Thiết Phong bởi vì cái chết của vợ, thề cuộc đời này không nhìn Trung y, không cần thuốc Trung y, đương nhiên sẽ không có ngoại lệ. Nhưng lần này lại khác, bởi vì là Kiều lão đề cử, cho nên Chung lão không tiện từ chối. Vì thế mới có cuộc hội chẩn như vậy. Hơn nữa còn đặc biệt gọi Phan Bảo Tấn, một chuyên gia về bệnh thương hàn. Bởi vì, cho dù có bác bỏ phương án trị liệu trung y, cũng không tính là không nể mặt Kiều lão.

Một lần hội chẩn nho nhỏ, không ngờ kinh động đến ba vị Kiều lão, Từ lão, Ngô lão. Thậm chí Bí thư Tỉnh ủy Băng Hàn Bách và Chủ tịch tỉnh Tôn Văn Kiệt đều ở bên ngoài chờ kết quả hội chẩn. Chờ kết quả là giả, mục đích thật sự là ở chỗ này gây áp lực, ảnh hưởng đến quyết đoán của Chung Thiết Phong, khiến ông ta phá lệ một lần. Dù sao chữa bệnh mới là quan trọng. Chuyện đã qua, cứ để nó chôn vùi trong quá khứ. Cũng không thể lúc trước bởi vì một người trung y hại chết người thân mà hiện tại không để mắt đến bất cứ một thầy thuốc trung y nào.

Hiểu được điều này, Tăng Nghị không khỏi đối với Chung lão có chút kính nể hẳn lên. Lão nhân gia này rất có cốt khí, một lời thốt ra, nói không cần thuốc đông y thì chính là không cần. Chẳng sợ nằm trên giường bệnh chịu đựng thống khổ, cho dù là mất đi tính mạng cũng tuyệt đối không làm trái lời hứa với người vợ năm đó.

Chung lão cũng nói, ông ấy biết Phan Bảo Tấn là đệ tử của Thủy Hành Chu Thủy lão, bởi vậy cũng có thể thấy được Chung lão đối với việc mình phản đối Trung y chính là sự hiểu lầm. Không nên lấy gậy tre đánh nghiêng cả cả thuyền. Nhưng cho dù là hiểu lầm, ông cũng không muốn làm trái lời hứa của mình, thà chết không quay lại.

Tình nghĩa này, tâm huyết này thực làm cho người ta phải khâm phục.

Tăng Nghị không khỏi nhớ đến một điển cố. Có một nhân vật cực kỳ nổi tiếng thời cận đại, rất chống đối Trung y, cảm thấy Tây y mới là khoa học. Sau này ông ta mắc chứng tiểu ra máu, kết quả bị Tây y xem lầm bệnh, loại bỏ đi một viên sỏi thận, nhưng nước tiểu có máu vẫn không ngừng. Vị đại nhân vật này cuối cùng không thể không cầu trợ Trung y, và cuối cùng được chữa khỏi.

Nhưng khi tin tức bị lộ ra ngoài, vị đại nhân vật này sợ công chúng cảm thấy mình không “khoa học”, nên đã đăng báo biện hộ cho Tây y, và phê bình Trung y là “đoán mò”.

Đây đúng là “Khoa học giết người vô quá, Trung y cứu người vô công”.

So với vị Chung Thiết Phong Chung lão, khí phách của vị đại nhân vật này có thể nói là không kém nửa điểm.

Mã Kiến Hồng đem kết quả hội chẩn ra bên ngoài, chỉ nghe thấy Từ lão chửi bậy:

- Chung lão đầu này đầu óc giống như tảng đá hay sao đấy? Cứng rắn thối, chẳng biết biến báo, so với tôi còn bướng bỉnh hơn. Không được, phải trói lão ta lại thôi.

Mã Kiến Hồng chật vật chạy thoát trở về nói:

- Các vị chuyên gia, khổ cực cho các vị rồi. Khi có được kết quả kiểm tra, còn phải vất vả các vị một chuyến.

Tất cả mọi người đều khách khí, sau đó chuẩn bị ra về.

Tôn Dực lúc này mới giả vờ giả vịt nắm tay Tăng Nghị nói:

- Bác sĩ Tăng, hôm nay thật sự làm phiền anh quá. Khi nào bệnh tình của Chung gia gia của tôi tốt hơn, tôi nhất định tự mình đến nhà cảm ơn.

Chuyên gia tỉnh Nam Giang đều biết rằng đây là ý gì. Đây không phải là mắng Tăng Nghị sao? Tăng Nghị hôm nay đến đây, không hề phát biểu ra suy nghĩ của mình, lại cũng không đưa ra phương án. Bệnh của Chung lão gia gia anh có tốt, cũng chẳng có nửa điểm quan hệ với Tăng Nghị, đáng đến nhà nói lời cảm ơn sao?

- Tôn tổng không cần khách sáo như vậy?

Tăng Nghị bỏ tay ra, cười nhạt một tiếng, thu nhận phần hư tình giả ý này của Tôn Dực, nói:

- Chủ nhiệm Mã, tôi đột nhiên nhớ tới một việc, nếu như có thể mời được người này, bệnh của Chung lão nhất định có thể rất nhanh khỏi hẳn.

Các chuyên gia trong phòng đều nhìn Tăng Nghị, thầm nghĩ cậu có bực bội với Tôn Dực thì cũng không nên làm cái trò này. Lời này mà cũng nói ra được à?

Tôn Dực cau mày nói:

- Tăng Nghị, quy củ hệ thống bảo vệ sức khỏe anh cũng biết rồi đấy. Chung gia gia thân phận không hề tầm thường. Thầy thuốc không rõ lai lịch cũng không thể tùy tiện đề cử.

Mã Kiến Hồng thầm nghĩ Tôn Dực thật sự là lắm miệng. Lão lãnh đạo đã thống khổ thành cái dạng gì, chỉ cần Tăng Nghị có biện pháp khác, thì cứ việc nói ra. Cho dù là thầy thuốc không rõ lai lịch, chúng ta có nhiều chuyên gia như vậy, còn có thể khiến hắn có lỗ trống chui ra sao? Y nói:

- Bác sĩ Tăng, cậu nói người này là…

- Ở bên ngoài đấy!

Tăng Nghị chỉ ra cửa:

- Kiều Văn Đức, Kiều lão.

Tôn Dực vừa nghe, lúc ấy khuôn mặt trắng bệch ra. Mới vừa rồi không phải mình nói là Kiều lão lai lịch không rõ, còn nói Kiều lão là một lang băm nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play