Bao gồm Phan Bảo Tấn và các chuyên gia, đều âm thầm nhíu mày, thầm nghĩ tên Tôn đại công tử cũng không coi ai ra gì, y thuật Tăng Nghị là số một, thế y thuật của những người chúng tôi thì như thế nào? Đứng thứ hai à?
Nếu cậu nghĩ rằng Tăng Nghị có thể chữa khỏi bệnh cho Chung lão, thì cần gì phải kêu những người chúng tôi tới đây? Chỉ cần kêu một mình Tăng Nghị là được rồi! Chúng tôi đến đây đúng là dư thừa quá rồi!
Phan Bảo Tấn quay đầu lơ đãng nhìn lướt qua Tăng Nghị, bên ngoài đồn rằng Tăng Nghị và con trai Chủ tịch tỉnh không hợp nhau, hôm nay vừa thấy, quả nhiên là thật! Tên Tôn Dực mở mồm là đang khen Tăng Nghị nhưng thật ra “giúp” Tăng Nghị trở thành cây đinh trong mắt tổ bảo vệ sức khỏe. Khen Tăng Nghị như thế, mọi người không có ý kiến mới lạ.
- Thầy thuốc tỉnh Nam Giang cũng có xếp hạng sao? Sao việc đó tôi không biết một chút nào cả!
Tăng Nghị nhìn Tôn Dực trịnh trọng hỏi:
- Tôn tổng này, là ai xếp hạng thế, khi nào xếp, căn cứ vào cái gì mà xếp thứ hạng?
Nụ cười trên khuôn mặt Tôn Dực lúc ấy liền khựng lại. Cánh tay đặt lên vai Tăng Nghị cũng từ từ buông xuống. Chó má! Bố chỉ muốn nói lời dễ nghe thôi. Lại khi nào thì nói thầy thuốc tỉnh Nam Giang có thứ hạng? Nếu có đi chăng nữa, tiểu tử cậu mà đứng nhất sao? Nằm mơ à? Hắn ngượng ngùng đáp:
- Tôi cũng chỉ nghe người ta nói thôi!
- Tôn tổng, anh là một ông chủ lớn, trước kia còn quay cả phim, kiến thức rộng rãi, những tin đồn nhàm chán như thế, thật không thể tin được đâu!
Tăng Nghị cười mỉm nhìn chằm chằm lấy Tôn Dực:
- Có một số người rất thích làm chuyện dậy sóng đấy!
Sắc mặt lúc đó của Tôn Dực cực kì khó coi, Tăng Nghị rõ ràng là nói có người chuyên làm dậy sóng mọi chuyện, người Tăng Nghị ám chỉ là ai, Tôn Dực trong lòng biết rõ. Đây không phải ám chỉ tôi sao?
Cười ha hả, Tôn Dực quay đầu nhìn về phía Phan Bảo Tấn nói:
- Phan giám đốc sở, bệnh của Chung gia gia của tôi làm phiền mọi người rồi, mau vào đi!
Phan Bảo Tấn trong lòng vui hẳn, tên Tôn đại công tử bị Tăng Nghị cho ăn trái đắng, cuối cùng trong mắt gã mới nhìn thấy Phan mỗ tôi. Vừa rồi tôi giống như một đoàn không khí vậy! Ông gật gật đầu bảo:
- Chức trách này, không dám buông thả!
Tôn Dực cũng không nói gì nữa, xoay người bước vào phòng.
Người của tổ chuyên gia đều muốn cười nhưng lại không thể, cố gắng dùng sức nghẹn lại, thầm nghĩ Tôn đại công tử mắt kém quá, cậu muốn nắn quả hồng, thế thì đi nắn trái mềm. Đi nắn Tăng Nghị, chừng nào mới có được cái lợi? Trước đó không lâu, chuyện phân cục Thiên Phủ đến công ty Xây dưng Bình Xuyên bắt người, nửa số dân tỉnh Nam Giang đều biết. Lúc này không ngáng chân được người khác, ngược lại còn chọc lại bản thân. Cả việc làm qua “đạo diễn nổi danh” còn bị Tăng Nghị nhắc lại. Tội thay!
Huống chi sau khi chấp hành bảo vệ sức khỏe cho đoàn cán bộ lão thành. Tăng Nghị là người như thế nào, các chuyên gia bảo vệ sức khỏe tỉnh Nam Giang ai lại không rõ. Là cậu muốn ngáng chân Tăng Nghị, còn không bằng nói là giúp mọi người nặn hại cát trong mắt.
Mọi người vẫn không hẹn mà cùng nhìn liếc qua Tăng Nghị một cái. Dám đối mặt làm khó công tử của Chủ tịch tỉnh, việc như thế chắc cũng chỉ có Tăng Nghị là dám làm. Nếu đổi là mình, hôm nay có khả năng chịu thiệt thòi rồi!
- Mọi người vào đi!
Phan Bảo Tấn nói một tiếng, và cùng Lưu giáo sư vào lầu số bảy Ngọc Long Sơn Trang.
Phòng khách ở lầu một, thư kí riêng của Chung lão Mã Kiến Hồng đang đứng ở vị trí trung tâm phòng khách, đợi chờ tổ chuyên gia đến.
- Mã chủ nhiệm, chuyên gia bảo vệ sức khỏe tỉnh đã tới rồi!
Lưu giáo sư tiến lên giới thiệu:
- Vị này chính là Giám đốc sở Phan Bảo Tấn của Sở Y tết tỉnh. Phan giám đốc sở là thầy thuốc bảo vệ sức khỏe của Bí thư tỉnh ủy Băng. Hôm nay tự mình dẫn đội đến. Đây là Vương giáo sư, đây là Chủ nhiệm Lý, đồng chí Tăng Nghị.
Mã Kiến Hồng chỉ bắt tay chào hỏi với Phan Bảo Tấn, khi giới thiệu những người khác, y chỉ mỉm cười khách khí bảo:
- Vất vả rồi!
Nhưng khi nghe tới tên Tăng Nghị, tầm mắt Mã Kiến Hồng dừng ở Tăng Nghị thật lâu, thầm nghĩ vị này chính là chuyên gia mà Kiều lão đã đề cử sao?
Trí nhớ Mã Kiến Hồng cực kì tốt, gã liếc mắt một cái liền nhận ra, khi Chung lão tới Nam Giang ngày đầu tiên, đang ở cửa phòng số sáu khách sạn Giải Phóng, chính mình cũng từng đụng phải người thanh niên này. Lúc ấy hắn đang ở chờ truyền đạt bên trong phòng số sáu. Dựa vào tình huống lúc ấy, Tôn Dực dường như không có thiện cảm với hắn.
- Các vị vất vả rồi, mọi người cứ tới thư phòng ngồi trước đi!
Mã Kiến Hồng nâng một cánh tay lên và bảo:
- Các vị chuyên gia của ủy bảo vệ sức khỏe trung ương đang ở đó chờ đợi, trước tiên là nhờ Lưu giáo sư giải thích một chút cho mọi người về bệnh tình của Chung lão!
Đi xuyên qua phòng khách, quẹo trái, đối diện bậc thang có một gian phòng, cũng là thư phòng mà Mã Kiến Hồng nói tới.
Bên trong đặt dựa vào tường là một chiếc sô pha hình vòng nhỏ. Chính giữa mỗi hai cái sô pha là một cái bàn trà. Lúc ấy bên trong đang ngồi cỡ bốn năm người, dang cúi đầu uống trà.
Mã Kiến Hồng đi vào, giới thiệu lẫn nhau cho mọi người biết. Mọi người lại một phen hàn huyên ngắn gọn.
Tăng Nghị nhìn thấy trong số chuyên gia của tổ bảo vệ sức khỏe trung ương, có một khuôn mặt rất quen thuộc. Lần trước hắn ở thủ đô khám bệnh cho Kiều lão, Kiều lão mời đến một số thầy thuốc bảo vệ sức khỏe, còn có người này. Không nghĩ tới hôm nay lại gặp mặt.
Chỉ có điều là đối phương nhìn Tăng Nghị như không hề quen biết. Tăng Nghị vốn muốn đi qua chào hỏi, nhưng khi thấy như thế, liền phải thôi. Hắn ngồi xuống suy nghĩ, cũng hiểu vì sao đối phương giả vờ không quen mình rồi.
Lần trước Kiều lão bệnh thương thực, đối phương bó tay không có biện pháp. Dẫn tới cuối cùng càng kéo càng nặng. Phải viết thông báo tình trạng bệnh nguy kịch cho gia đình Kiều lão. Đợi đến khi mình nhúng tay vào, kê thuốc Đại Hoàng là đã chữa khỏi. Việc tổn hại đến uy tính đối phương như thế, đối phương dĩ nhiên không muốn nhắc lại. Giả vờ không quen biết Tăng Nghị cũng là cách giải quyết thích hợp.
Đó cũng nguyên nhân lớn khiến Tăng Nghị vô danh trong tổ bảo vệ sức khỏe. Hắn chữa khỏi một số bệnh, toàn bộ là do người khác chữa hỏng. Tuy y thuật Tăng Nghị cao hơn một bậc, thậm chí còn ngăn cơn sóng dữ, nhưng không ai lại đi giúp hắn tuyên truyền. Giúp Tăng Nghị tuyên truyền chẳng khác nào đánh vào mặt mình, ai lại đi làm việc ngốc nghếch đó! Nói không chừng nếu truyền đến tai lãnh đạo, còn khiến cho lãnh đạo hoài nghi y thuật của mình.
Một nguyên nhân khác, là Tăng Nghị chữa khỏi vài người bệnh, tất cả đều là đại nhân vật. Bệnh của đại nhân vật, được xem là chuyện riêng tư của lãnh đạo, thậm chí còn ảnh hưởng đến chính trị, không thể tùy tiện nói ra được!
Trước kia Tăng Nghị là thầy thuốc bảo vệ sức khỏe của Phương Nam Quốc, nếu Tăng Nghị đụng mặt người mà nói liền: hôm nay Bí thư bị cảm lạnh ho khan, ngày mai Bí thư bệnh trĩ phát tác, ngày mốt Bí thư huyết áp lại lên cao, thế thì chờ đợi kết cục Tăng Nghị là gì, không cần nghĩ cũng biết rõ!
Đợi mọi người đều ngồi xuống cả, Mã Kiến Hồng quanh co đem cửa phòng đóng chặt, sau đó an vị ở vị trí cạnh cửa, gã nói:
- Nhân lúc mọi người đến đông đủ, Lưu giáo sư, ngài giải thích một chút đi!
Lưu giáo sư liền lấy ra một phần bệnh án, nói:
- Tên người bệnh tôi không nhắc lại, tôi trọng điểm nói qua một chút về quá trình phát triển bệnh tình..
-.. Ngày 7 tháng 5 cũng chính là chín ngày trước, người bệnh cảm mạo phát sốt, tới 38.6 độ, về sau trải qua chẩn đoán chính xác, áp dụng dược vật trị liệu, dùng thuốc cảm mạo đặc hiệu. Hai lần tổng cộng là sáu viên. Ngày 8 tháng 5, người bệnh sau khi dùng thuốc, đột nhiêm xuất mồ hôi, sốt không khỏi, thêm căn bệnh đau đầu, lòng buồn bực. Đình chỉ dược vật trị liệu và cho quan sát. Ngày 9 tháng 5, người bệnh đi tiểu bình thường, nhiệt độ cơ thể giảm 37.8 độ, bệnh trạng đau đầu buồn bực vẫn còn. Ngày 10 tháng 5 lại áp dụng dược vật trị liệu. Ngày 11 tháng 5, người bệnh đi tiểu bình thường, sốt nhẹ, đau đầu lòng buồn bực, tăng thêm bệnh trạng thân ngứa ngáy, khó dằn nổi. Trải qua chẩn đoán bệnh, nghi là mẫn cảm với dược vật. Cho một ngày một đêm trị liệu dùng thuốc trị mẫn cảm, không có hiệu quả. Ngày 12 tháng 5 toàn thân ngứa, sốt nhẹ, khi phát khi dừng, người bệnh đau đầu lòng buồn bực, lại dùng thuốc chữa mẫn cảm, không có hiệu quả. Ngày 13 tháng 5, ngưng tất cả vật thuốc trị liệu, quan sát. Ngày 14 tháng 5 lại đau đầu buồn bực, toàn thân ngứa. Ngày 15 tháng 5 thân ngứa đau đầu.
Lưu giáo sư dùng lời nói trực tiếp nhất, giảng giải cho mọi người biết bệnh tình phát triển của Chung lão. Vốn dĩ chỉ là phát sốt cảm mạo, nhưng sau khi trị liệu xong, sốt cao chuyển thành sốt nhẹ, và càng gia tăng thêm các hiện tượng khác, ví dụ như đau đầu, lòng buồn bực, hụt hơi, ngứa toàn thân, ngứa đến không chịu được.
- Vấn đề lớn trước mắt là không tìm thấy được vì sao dẫn đến mẫn cảm, nguyên nhân là gì!
Lưu giáo sư cầm lấy tập số liệu kiểm tra đưa tới tay Phan Bảo Tấn:
- Hội chẩn hôm nay với mục đích chính là muốn tìm ra nguyên nhân căn bệnh ngứa toàn thân, đây là số liệu các cuộc kiểm tra, mọi người truyền nhau mà đọc!
Nói xong Lưu giáo sư trở về chỗ ngồi của mình, chờ những chuyên gia khác xem xét số liệu.
Phan Bảo Tấn có thể xem hiểu được số liệu, nhưng trong số tài liệu đó, không có dấu vết gì để lại, lật qua loa xem xét rồi truyền cho vị kế tiếp.
Các chuyên gia bảo vệ sức khỏe trung ương tới sớm, nên đã nhìn qua bản số liệu rồi, không cần nhìn lại. Số liệu truyền trong tay mọi người, cuối cùng cũng tới Tăng Nghị.
Tăng Nghị cầm lên nhìn, trọng điểm là kết quả kiểm tra xem máu. Chủ yếu là bài trừ một số loại nhân tố gây nên mẫn cảm. Nhìn một lần Tăng Nghị không phát hiện có gì dị thường, liền đứng dậy đem số liệu cho Lưu giáo sư.
Mã Kiến Thành lúc ấy làm thoáng chút rồi hắng giọng nói:
- Các vị chuyên gia có phát hiện gì, hãy về cái nhìn của bản thân đi!
Đang ngồi đều là các vị chuyên gia, trình độ cũng không sai biệt lắm, cái kém chính là kinh nghiệm ít mà thôi. Nếu tổ bảo vệ sức khỏe trung ương không nhìn thấy cái gì dị thường, thì bảo vệ sức khỏe tỉnh Nam Giang cũng không phát hiện ra gì lớn. Mọi người đều cẩn thận dè dặt, không ai mở miệng nói câu gì.
Tăng Nghị lúc này nhớ tới trong “Bệnh Thương hàn luận” có một câu nói “Thái dương bệnh, có được tám chín ngày, như ngược hình dáng, phát nhiệt ác hàn”. Những người có sắc mặt màu nóng, thân ngứa, thích hợp dùng cành quế và cây ma hoàng nửa này nửa nọ.
Điều này hoàn toàn là nói đến tình hình Chung lão! Bệnh của Chung lão rất có thể là tình huống nhìn bề ngoài không thể thấy được, điểm này cũng không phức tạp lắm. Vẫn là bệnh thương hàn, chỉ có điều tình hình hơi biến hóa một chút mà thôi.
Nghĩ tới đây, Tăng Nghị liền nhìn thoáng qua Phan Bảo Tấn, phát hiện Phan Bảo Tấn cũng đang suy tư. Thân là người có kinh nghiệm về bệnh thương hàn, Tăng Nghị mà nghĩ tới đó, dĩ nhiên Phan Bảo Tấn cũng có thể nghĩ ra được. Huống hồ lúc nãy Lưu giáo sư giải thích tình huống gần như cùng “Thương hàn luận” giống nhau như đúc.
Nếu như câu đó mà cũng nhớ được, như vậy bài sắc thuốc của trung y học đồ, chung quy cũng không thể quên được!
”Quế cành một lượng mười sáu, gừng cam thảo một lượng, hạnh nhân bốn miếng, táo bốn quả, trị chứng nhiệt (nóng), ngứa toàn thân!”
Bài thuốc này chẳng những có nói rõ cách tạo ra phương thuốc, hơn nữa còn nói rõ ràng cả bệnh trạng.
Phan Bảo Tấn có tính cách cực kì cẩn thận, do dự một nửa, mới mở miệng nói:
- Tôi…
Vừa mới nói thế, cửa phòng liền vang lên tiếng gõ cửa. Mã Kiến Thành lập tức ra mở cửa, liền nhìn thấy đứng trước cửa là gã nhân viên công tác, y bảo:
- Mã chủ nhiệm, vài vị thủ trưởng đoàn cán bộ lão thành, cùng với vài vị lãnh đạo trọng yếu của tỉnh Nam Giang đã đến dưới núi Ngọc Long Sơn!
Mã Kiến Hồng phải tạm dừng hội chẩn, khẩn trương đi ra cửa nghênh đón.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT