Bước lên lầu, hắn liền nhìn vào tẩu thuốc mà Từ lão đang cầm trong tay. Lão đang ngồi trên chiếc ghế gỗ kiểu cũ “ xoạch xoạch “ hút thuốc, khuôn mặt sớm đã mất đi vẻ lạnh băng vừa rồi.

- Tiểu Tăng, ngồi đi!

Từ lão cầm cái tẩu chỉ vào chiếc sô pha bên cạnh.

Tăng Nghị đem tài liệu bỏ lên trên bàn trước mặt Từ lão, và sau đó ngồi lên chiếc ghế sô pha và nói:

- Từ lão, ngài tìm tôi có việc gì?

Từ lão gật gật đầu và hỏi:

- Cậu biết buổi sáng tôi đi làm gì không?

Tăng Nghị liền cười và bảo:

- Việc này thì làm sao tôi biết được chứ, vẫn phải nhờ Từ lão nói rõ!

Từ lão đem tẩu thuốc bỏ lên cái bàn nhỏ bên cạnh, nói:

- Hiện giờ hoạt động đã kết thúc, theo kế hoạch đã định, hôm nay là phải trở về thủ đô, nhưng lão Chung đang bệnh nặng, không cử động được, nên việc trở về phải dời lại.

- Sáng hôm nay, vài lão già trong nhóm, họp thành một đám đi đến Ngọc Long Sơn thăm lão Chung.

Đầu mày Tăng Nghị hơi nhướng lên. Việc Chung lão mắc bệnh, Vi Hướng Nam đã nhắc cho hắn biết, nhưng Tăng Nghị trước sau cảm thấy việc này không đáng tin, thuộc loại tin đồn. Dù sao lúc đoàn cán bộ lão thành rời khỏi Vinh Thành, Chung lão chỉ bị một cơn cảm mạo nhẹ thôi. Tỉnh Nam Giang có nhiều thầy thuốc bảo vệ sức khỏe như thế, hơn nữa trung ương cũng phái xuống một tổ chữa bệnh, chẳng lẽ cũng thể giải quyết được căn bệnh cảm mạo nhỏ này? Đây đúng là trò cười thiên hạ!

Xa không nói, hãy nói Phan Bảo Tấn đi, đó là cao thủ “ bệnh thương hàn phái” nổi danh khắp nước. Có ông ta đụng tay vào, đối phó với căn bệnh cảm mạo thông thường của Chung lão, dễ như trở bàn tay. Làm thế nào lại kéo dài tới tận hôm nay, còn khiến cho lão không nhúc nhích được!

- Bệnh của Chung lão rất nghiêm trọng?

Tăng Nghị hỏi, nhưng tròng lòng vẫn cảm thấy việc này có chút khó tin, chẳng lẽ mình nhìn nhầm sao? Cứ cho là thế đi, hôm ấy bản thân chỉ nhìn thoáng qua từ xa, không tài nào nhìn kỹ được, có khả năng xem sót chỗ nào.

Từ lão hơi nhíu mày, bàn tay đặt lên tay vịn ghế gỗ và nói:

- Tôi cũng không biết xem bệnh, chỉ coi náo nhiệt thôi, dù sao tình huống nhìn vào cũng không khả quan, cũng qua vài ngày rồi. Càng chữa càng hỏng! Bọn thầy thuốc của lão, tôi thấy cũng bình thường, căn bản là không thể đưa ra biện pháp tốt!

Tăng Nghị trong lòng cười khổ. Chính mình lại đi hỏi Từ lão, thật đúng là hỏi nhầm đối tượng, hoàn toàn là hỏi một đằng trả lời một nẻo. Nói hết nửa ngày, liên quan tới bệnh tình cũng chả thấy đâu. Hắn nói:

- Có khả năng là bệnh tình khá phức tạp!

Từ lão hơi gật đầu, lập tức nói:

- Hôm nay ở Ngọc Long Sơn Trang, lão Kiều bí mật đề cử cậu cho Chung lão, cậu hãy chuẩn bị tâm lí đi!

Tăng Nghị sửng sốt, hơi có chút đau đầu. Ai cũng không dám bảo đảm đích thân sẽ chữa khỏi bệnh. Nếu là tổ bảo vệ sức khỏe phái đi, bản thân cũng không sợ, nhưng nếu là Kiều lão đề cử, áp lực của bản thân lại càng lớn hơn. Trị không khỏi, uy tín Kiều lão bị tổn thất thì không nói, còn Chung lão trong tâm nghĩ gì, cũng rất khó để biết rõ.

- Kiều lão chỉ là người đề cử với mong muốn bệnh tình sức khỏe Chung lão mau mau hồi phục thôi, cho nên cậu không cần có áp lực gì cả!

Từ lão nhìn thấy vẻ mặt của Tăng Nghị, liền giải thích vài câu, lão nói:

- Chỉ là cái lão già Chung lão này, có một căn bệnh kì quái, là cả đời không tin vào trung y. Cho nên lúc cậu đi xem bệnh cần phải chú ý cẩn thận. Nếu không có biện pháp cũng đừng có ép buộc!

Tăng Nghị giật mình, hóa ra Từ lão nói mình chuẩn bị tâm lí là chuyện này à.

Từ lão gõ hai ngón tay lên tay vịn ghế, nói:

- Kỳ thực, đây cũng không nên trách Chung lão. Lúc lão còn trẻ, có một vị phu nhân cực kì xinh đẹp, là học sinh của lão. Hai người cùng chung chí hướng, vô cùng ân ái, cùng nhau tham gia cách mạng. Sau đó có một lần, phu nhân của Chung lão bị nhiễm phong hàn, lúc ấy điều kiện rất gian khổ, thầy thuốc cũng chẳng dễ tìm. Chung lão vất vả lắm nhưng cũng chỉ tìm được thầy trung y, không ngờ rằng tên đó lại là lang băm, kê hai phương thuốc xong, phu nhân Chung lão cũng mất mạng. Chung lão lúc ấy vừa đau vừa hận, trách cứ kẻ hại chết phu nhân là thầy trung y, từ lúc đó thề không tin trung y, không uống thuốc bắc nữa.

Tăng Nghị giờ mới hiểu, hóa ra Phan Bảo Tấn căn bản là không có cơ hội tiếp xúc với bệnh tình Chung lão, khó trách rồi!

Ở lĩnh vực bệnh thương hàn, trình độ của trung y lại bỏ xa tây y, nhất là bộ “Thương hàn luận”

Từ ngàn xưa, đã có mấy ngàn năm nay, nhiều thế hệ thầy thuốc không ngừng tổng kết kinh nghiệm, lại có người sống dùng thuốc thí nghiệm rồi ghi chép lại. Những việc này tây y căn bản so không được, cũng không thể đuổi kịp. Những năm gần đây, vài lần bệnh độc cảm cúm thổi quét toàn cầu, tạo ra khủng hoảng rối loạn ở các nước phương tây, nhưng tới địa bàn trung y, cũng rất mau bị dập tắt, lật không nổi bất kì sóng gió nào. Đây cũng là chứng nhận mạnh mẽ nhất của Trung y đối với bệnh thương hàn.

Nhưng nếu người bệnh không muốn tiếp nhận trung y chữa trị, cũng không còn cách khác!

- Kiều lão đề cử tôi, là tin tôi, tuy nhiên mặc dù tôi có đi đi nữa, thì cũng chưa chắc chữa khỏi bệnh!

Tăng Nghị nói.

Từ lão gật đầu, nếu như có thái độ như thế này, thì còn có thể xử lý một tí. Lão chỉ sợ Tăng Nghị tuổi trẻ khí thịnh, mặc kệ bệnh gì, đều muốn đi chữa, thế thì rất phiền toái:

- Có thể tổ bảo vệ sức khỏe tỉnh Nam Giang rất nhanh sẽ thông báo cho cậu biết, cậu về đi, chuẩn bị sẵn, phải đem hết toàn lực mà làm, nhưng cũng đừng miễn cưỡng!

Tăng Nghị liền đứng lên cười nói:

- Cảm ơn Từ lão, tôi về trước đây, hôm nào trở lại thăm người!

Từ lão khoát tay, lại nắm tẩu thuốc của mình, nằm trên ghế nghỉ ngơi.

Liêu Thiên Hoa có mặt ở cửa phòng số sáu, đợi không bao lâu thì thấy Tăng Nghị đi ra, liền đẩy cửa xuống xe, ngoắc tay bảo:

- Tiểu Tăng!

Tăng Nghị bước nhanh tới nói:

- Bí thư Liêu!

- Tình huống như thế nào đây?

Liêu Thiên Hoa hỏi.

Tăng Nghị nói:

- Tài liệu và kết quả điều tra của thành phố tôi đều giao cho Từ lão rồi. Ông ấy cũng đã nhận rồi!

Liêu Thiên Hoa nhẹ nhàng thở ra, mạnh mẽ vỗ vai Tăng Nghị nói:

- Tốt, Tiểu Tăng tôi quả nhiên không nhìn lầm người, cậu là khối thép tốt!

Từ lão đã nhận tài liệu, nói rõ là Từ lão đã đồng ý để việc này cho thành phố Bạch Dương giải quyết. Việc này khiến cho Liêu Thiên Hoa thanh thản trong lòng.

- Từ lão đã nói là để lại rượu Bàn Sơn còn những thứ khác thì mang về.

Tăng Nghị nói tiếp.

Liêu Thiên Hoa ha hả cười, bảo:

- Đã nói lão tướng quân bình sinh chỉ thích rượu, xem ra một chút cũng không sai. Sớm biết như thế, chúng ta đã mang nhiều một tí rượu Bàn Sơn rồi! Thế thì thầy thuốc bảo vệ sức khỏe của lão sẽ phải đau đầu rồi!

Tăng Nghị cười cười:

- Nghe nói tổ bảo vệ sức khỏe đã cấm lão tướng quân uống rượu!

Liêu Thiên Hoa lúc này cực kì vui mừng, liền nói đùa:

- Tiểu Tăng, cậu đúng là ba câu không rời nghề, có thời gian rảnh thì bắt mạch cho tôi!

Đúng lúc đó, người nhân viên công tác lúc nãy lại đi ra.

Liêu Thiên Hoa liền mau cho lái xe bưng thùng nhựa từ trên xe dùng để chở rượu xuống, nhân viên công tác cũng không nhiều lời, liền ôm lấy thùng bước đi, bước ngang qua cửa, cảnh vệ mở thùng ra kiểm tra một chút, xác nhận là rượu mới cho đem vào.

Nhìn nhân viên công tác đi mất, Liêu Thiên Hoa lại thở phào. Cuối cùng cũng giúp cho việc thành phố Bạch Dương hữu kinh vô hiểm mà qua ải. Từ lão chỉ nhận rượu, không nhận đặc sản. Đó cũng là thái độ cho thấy lão muốn xem hành động của thành phố Bạch Dương.

- Đi thôi, về thành phố!

Liêu Thiên Hoa cúi đầu chui vào trong xe, hướng Tăng Nghị vẫy tay nói:

- Tiểu Tăng, ngồi xe của tôi, ta chở cậu một đoạn!

Lý Vĩ Tài nhận được thông báo của Tăng Nghị, liền khẩn trương thông báo cho tất cả thành viên của ban quản lý, lập tức đến cửa ban quản lý đi nghênh đón Bí thư thành ủy Liêu Thiên Hoa.

Mọi người vội vàng xuống dưới lầu, vừa mới xếp thành hàng ngũ, xe số một của Liêu Thiên Hoa đã tới nơi. Mọi người trong Ban quản lý tim đập kinh hoàng. Bí thư Thành ủy không hề báo trước mà đến khu công nghệ cao, dựa theo kinh nghiệm trước kia, phân nửa là không có chuyện tốt.

Xe dừng hẳn, Tăng Nghị bước xuống xe trước tiên! Lãnh đạo ban quản lý lập tức tập thể khiếp sợ, giơ hai tay lên lại quên vỗ tay! Má ơi, Chủ nhiệm Tăng không ngờ lại đi cùng ông chủ lớn thành phố Bạch Dương, lại ngồi chung một chiếc xe. Đây rốt cuộc là tình huống gì, đầu mọi người không thể suy nghĩ tiếp được nữa.

Đợi Liêu Thiên Hoa cùng Tăng Nghị cười ha hả cất bước xuống xe số một, mọi người mới hồi phục tinh thần, hiện trường bộc phát tiếng vỗ tay như sấm, mỗi người đều dùng hết sức, xem bộ dạng này, hẳn không phải chuyện xấu!

Dưới sự giới thiệu của Tăng Nghị, Liêu Thiên Hoa cùng các thành viên trong ban quan lý bắt tay chào hỏi. Cuối cùng ông liền đứng ở trên bậc thang tòa lầu, đối mặt với tất cả các nhân viên công tác ở bên dưới hòa ái nói:

- Những năm qua, khu công nghệ cao phát triển có thể nói là biến chuyển từng ngày, tiến bộ nhảy vọt. Thành tích đó các vị lãnh đạo thành phố chúng tôi đều có thể thấy rõ, và phải kiêu ngạo vì mọi người. Chúng tôi vui mừng vô cùng. Hôm nay, tôi đại diện Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, tiến đến khu công nghệ cao để thăm hỏi, an ủi mọi người! Mọi người vất vả rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play