Tại bệnh viện mọi chuyện đã được an bài, Từ lão nhanh chóng làm một loạt kiểm tra.

Kết quả kiểm tra được đưa đến phòng hội chẩn do Cục bảo vệ sức khỏe tỉnh Nam Giang và bệnh viện Nhân dân tỉnh tổ chức. Kết quả kiểm tra này sau khi được phân tích và phán đoán, các Bác sĩ nhất trí cho rằng cơ thể Từ lão không có gì đáng lo ngại cả. Có lẽ hôm nay hít thở trúng phải khí độc, các Bác sĩ đã kê toa tiêm đường gluco vào, với mục đích cải thiện lượng đường trong máu.

Lỗ Quốc Lượng tự mình vào phòng hội chẩn để nghe các chuyên gia đưa ra kết luận nhưng ông vẫn chưa yên tâm.

Ông ta muốn xác nhận lại một chút, liền quay đầu chuyển hướng sang phòng Phan Bảo Tấn. Tuy nhiên, Lỗ Quốc Lượng chưa kịp nói gì liền cau mày suy nghĩ, trình độ Đông y của Phan Bảo Tấn thì rất lợi hại nhưng trình độ Tây y thì chỉ biết qua loa thôi, chỉ được xem là cấp phổ cập khoa học.

Nghĩ vậy, Lỗ Quốc Lượng quay đầu nhìn sang một bên hướng về phía Tăng Nghị nói:

- Tiểu Tăng, ý kiến của cậu thế nào?

- Tôi đồng ý với ý kiến của chuyên gia.

Tăng Nghị nói tỏ vẻ ủng hộ các phán đoán của chuyên gia.

Trong lòng Lỗ Quốc Lượng cũng yên tâm phần nào, chân mày giãn ra, nếu ngay cả Tăng Nghị cũng nói thân thể của Từ lão không có gì đáng ngại vậy thì đúng là không có gì đáng ngại thật. Lúc này ông mới xoay người hỏi Phan Bảo Tấn:

- Đồng chí Bảo Tấn, ý của anh thế nào?

Phan Bảo Tấn cũng gật đầu nói:

- Tôi cũng cùng ý kiến như mọi người.

Lỗ Quốc Lượng cũng dự đoán được Phan Bảo Tấn không nói lên được điều gì mới mẻ. Ngày trước Tăng Nghị không ở trong tổ bảo vệ sức khỏe, Lỗ Quốc Lượng liền cho rằng Tăng Nghị bị loại ra khỏi tổ chuyên gia là do Phan Bảo Tấn đố kỵ người tài, cho nên mấy ngày nay liền có ý kiến với Phan Bảo Tấn. Dám đùa với bố à?. Lần này không phải tôi đưa ra chủ trương để Tăng Nghị đi trong đoàn với nhiệm vụ bảo vệ sức khỏe Cán bộ Lão thành, không chừng hôm nay sẽ có chuyện gì lớn xảy ra. Chuyện này nhờ Tăng Nghị giúp vượt qua nên mới không tạo ra điều gì bất lợi.

- Nếu mọi người không có gì bổ sung thêm, thì cứ theo phương án này mà chấp hành.

Lỗ Quốc Lượng đưa mắt nhìn các vị chuyên gia, khi đảo qua chỗ Tăng Nghị thấy anh ta có gì muốn nói nhưng lại thôi, nên hỏi:

- Tiểu Tăng, cậu có gì bổ sung hả?

Tăng Nghị nói:

- Thật ra thì không thể xem là bổ sung, chỉ có điều căn cứ trên kết quả mấy ngày nay tôi quan sát Lão thủ trưởng thì phát hiện Từ lão không thích uống thuốc, chích thuốc gì cả. Hơn nữa nếu trạng thái Từ lão là tiêm thuốc vào trị liệu cũng không phải là ý kiến hay. Tôi nghĩ có thể dùng phương án khác mà bổ sung vào cơ thể lượng chất thiếu ví dụ như qua đường ăn uống chẳng hạn.

Lỗ Quốc Lượng thầm nghĩ điều này cũng đúng, luôn lo trước mọi tình huống không ổn có thể xảy ra:

- Tiểu Tăng suy xét rất chu toàn, thôi trước hết tôi nên xem lại sách dạy nấu ăn đã.

Một quyển sách dạy nấu ăn có khả năng chữa bệnh thì dễ dàng hơn định ra một phương án trị liệu. Uống lộn thuốc có thể sinh ra tác dụng phụ, còn ăn cơm thì không có vấn đề gì cả. Mọi người ngồi đây đều là chuyên gia, nhất định sẽ đưa ra được thực đơn dinh dưỡng cao.

Lỗ Quốc Lượng cầm hai phương án trong tay, nhìn kỹ qua một lần, xác nhận không có gì lầm lẫn cả, liền đứng lên nói:

- Tôi ngay lập tức đến xin chỉ thị của Từ lão Tướng quân

Sau khi Từ lão làm xong các bước kiểm tra, ông ta đi ra phòng họp nhỏ, lúc này một số Lãnh đạo tiến lên hỏi han ân cần.

Lỗ Quốc Lượng trên tay đang cầm các phương án của tổ chuyên gia, gõ cửa bước vào nói:

- Lão thủ trưởng, các vị Lãnh đạo, Từ lão Tướng quân vừa kiểm tra xong.

- Kết quả kiểm tra thế nào liền nói ra đi.

Từ lão ngồi trên ghế, một tay đặt trên đùi, không ngừng vuốt nhè nhẹ, dường như đối với kết quả kiểm tra tuyệt nhiên không để ý đến.

- Theo kết quả kiểm tra phân tích, tổ chuyên gia đều nhất trí cho rằng tình trạng của Từ lão không có gì đáng ngại cả, các chỉ tiêu khác cơ bản cũng bình thường. Nhưng tình huống ngày hôm nay là do tác động từ bên ngoài, cùng với kết quả kiểm tra, tổ chuyên gia đã đưa ra hai phương án trị liệu.

Lỗ Quốc Lượng mở văn kiện trong tay ra nói:

- Thứ nhất: Tiêm tĩnh mạch, thứ hai: Ẩm thực điều dưỡng. Hai phương pháp này đều đưa ra cụ thể, đều chứng thực trên văn kiện rồi.

Từ lão nghe xong liền nói:

- Nếu tình trạng tốt thì cần chi tiêm tĩnh mạch, dùng ẩm thực điều dưỡng làm đi. Những tên thầy thuốc này, động một chút là bắt người ta chích thuốc, người có khỏe cũng thành bệnh thôi.

- Đều là do Từ lão lựa chọn thôi, vậy thì điều dưỡng bằng ẩm thực đi.

Lỗ Quốc Lượng cười mang văn kiện gấp lại, thầm nghĩ quả nhiên Tăng Nghị đoán đúng. Từ lão Tướng quân phản đối dược vật trị liệu, nếu trước tiên không đưa ra hai phương án này thì không chừng nó bị gạt đi rồi cũng nên.

Từ lão nhìn mọi người chắp tay nói:

- Chuyện này không có gì cả, làm kinh động đến mọi người rồi, thật sự xin lỗi, xin lỗi.

Kiều lão cười ha hả nói:

- Chỉ cần anh không có chuyện gì, chúng tôi ai cũng yên lòng.

- Các bác sĩ không phải đã nói rồi sao, không có chuyện gì cả.

Từ lão cũng cười lên:

- Bệnh viện này không phải là nơi nghỉ ngơi tốt, mọi người cũng nên về nghỉ ngơi đi, hôm nay leo núi cũng mệt mỏi rồi. Thật xấu hổ quá, bộ xương già này thật sự không tranh giành được với các chàng trai trẻ.

Tất cả Cán bộ Lão thành đều cười, nói:

- Thật khoác lác quá đi, lời này cũng có thể thốt lên từ miệng của anh, thật ngạc nhiên quá.

Nếu sức khỏe của Từ lão không có gì đáng lo ngại, mọi người cũng không cần ở lại bệnh viện nên họ nhanh chóng rời khỏi phòng, đi trước sau trật tự thẳng tiến đến thang máy.

Đưa Cán bộ Lão thành lên xe, Băng Hàn Bách hướng về phía Sở Chấn Bang nói:

- Sở tướng quân, tôi đại diện cho tỉnh cảm ơn ngài, hôm nay nếu không có sự hỗ trợ to lớn của Quân đội Nhân dân, nhất định sẽ gặp khó khăn lớn.

Sở Chấn Bang hai tay nắm chặt nói:

- Tôi cảm thấy sợ toát mồ hôi hột đó.

Băng Hàn Bách đưa tay mời nói:

- Sở tướng quân,... nếu anh không vội thì lên phòng tôi dùng chén trà.

Ông còn nhớ tới chuyện trong phòng họp vừa rồi.

Sở Chấn Bang nói:

- Không được, tôi còn rất nhiều chuyện cần phải giải quyết.

Băng Hàn Bách cũng không bắt buộc, giơ tay lên nói:

- Vậy để tôi tiễn Sở tướng quân.

Chuyện này Sở Chấn Bang không có từ chối, ông ta đi bộ hướng đến nơi mình cần đến. Băng Hàn Bách đi theo sát phía sau. Lãnh đạo tỉnh Nam Giang muốn đi sát đến nhưng lại thấy ánh mắt thư ký của Sở Chấn Bang nhìn không thân thiện nên đành ngượng ngùng đứng ở nơi đó mà đưa tiễn Sở Chấn Bang lên xe.

Sở Chấn Bang vừa bước lên xe, vừa nghiêng đầu hướng Băng Hàn Bách nói:

- Đồng chí Hàn Bách, có chuyện nhờ cần sự hỗ trợ phối hợp của anh.

Băng Hàn Bách tuyệt nhiên không ngờ cười nói:

- Sở tướng quân cứ nói nếu vì sự nghiệp quân sự, nhân dân tỉnh Nam Giang có thể nghiêm túc thực hiện.

- Nhận được thông báo của Bộ Tổng Tham mưu, rất có thể sẽ xây dựng một Trung tâm an dưỡng cho Cán bộ lão thành ở tỉnh Nam Giang. Nếu thật sự có chuyện này, kính xin đồng chí Hàn Bách tạo mọi điều kiện thuận lợi để xây dựng.

Sở Chấn Bang nói.

- Sở tướng quân cứ yên tâm, nếu có chuyện gì cần địa phương chúng tôi phối hợp, chúng tôi nhất định dốc hêt toàn lực phối hợp thực hiện.

Băng Hàn Bách ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng cũng suy nghĩ. Bộ Tổng tham mưu đột nhiên đề xuất xây dựng Trung tâm an dưỡng cho Cán bộ lão thành ở tỉnh Nam Giang nhưng trước giờ chưa có một dấu hiệu nào cả, điều này có chút không phù hợp.

Băng Hàn Bách không phải là một người bình thường, trong nháy mắt ông nhớ chuyện ngày trước khánh thành nhà lưu niệm, có Địch lão cải trang vi hành, trong lòng ông cũng có chút hiểu ra, vậy xây dựng nơi Trung tâm an dưỡng này có thể có thủ trưởng lớn đến ở.

Nếu không như thế, khẳng định Sở Chấn Bang sẽ không vui vẻ mà hướng chính mình chào hỏi.

“ Thương can tử lý xuất chính quyền “ chính là địa vị lãnh đạo của quân đội, so với địa vị lãnh đạo của địa phương có ưu tiên hơn. Nếu chỉ xây dựng một trại an dưỡng bình thường, thì cùng lắm phái một vị ở ban Hậu cần đến truyền đạt một tiếng, hoặc có thể ủy thác cấp quân khu tỉnh qua tay xử lý.

Sở Chấn Bang không nói thêm gì về chuyện này nữa, liền cất bước lên xe, khi bước hai chân lên xe rồi, ông ta xoay người lại nói có vẻ nghiêm trọng:

- Đồng chí Hàn Bách, thông qua chuyện ngày hôm nay, tôi nghĩ công tác bảo vệ sức khỏe vô cùng quan trọng, chúng ta cần vì mục tiêu này nghĩ ra nhiều biện pháp khác được không?

Băng Hàn Bách càng tin tưởng khả năng phán đoán của mình hơn, Thủ trưởng đến nên công tác bảo vệ sức khỏe phải được xem trọng hơn. Sở Chấn Bang nhắc đến điều này cũng không phải bắn tên không mục đích, ông nói:

- Sở tướng quân nói rất đúng, tôi cảm thấy chúng ta có thể tăng cường việc giao lưu để tạo ra cơ chế hợp tác, đề cao cộng đồng, cùng nhau phát triển.

Sở Chấn Bang gật gật đầu nói:

- Tỉnh Nam Giang có nhiều chuyên gia bảo vệ sức khỏe ưu tú, người tôi thấy ưu tú nhất hiện nay là đồng chí Tăng Nghị, là người rất cao minh.

Băng Hàn Bách nghe trong ý nói của Sở Chấn Bang như đang hướng chính mình đề cử Tăng Nghị rồi, ông khách khí nói:

- Trong quân đội mới có nhiều quân y, ở đây làm gì bằng.

Sở Chấn Bang vươn tay ra cùng Băng Hàn Bách bắt tay ngừng nói chuyện, sau đó liền lên xe.

Trình Hưng Vĩ nhanh chân chạy đến giúp Sở Chấn Bang khép cửa xe lại, sau đó hắn lên vị trí lái phụ, vội vã mà đi, nhanh chóng rời khỏi bệnh viện.

Băng Hàn Bách đứng nơi đó nhìn xe nhanh rời khỏi. Sau đó ông nhanh chóng qua xe của mình. Băng Hàn Bách ngồi dựa trên ghế, suy nghĩ những điều mà Sở Chấn Bang nói. Nếu bản thân ông ta đề cử Tăng Nghị, vậy nhất định đã có mục tiêu vị trí rõ ràng, là vị trí gì?

Một số Lãnh đạo cũng rời khỏi, Phan Bảo Tấn mới đi từ thang máy đi ra, người đi phía sau là Tăng Nghị.

Khi đi đến xe trước mặt Phan Bảo Tấn vỗ vỗ vai Tăng Nghị nói:

- Tiểu Tăng, cụ thể thế nào tôi đã nghe đồng chí tổ bảo vệ sức khỏe nói rồi. Lần này nhờ cậu nhiều, nếu không hậu quả không thể nào lường trước được.

- Là thành viên tổ bảo vệ sức khỏe, phai bảo đảm cho lão Thủ trưởng được khỏe mạnh, chuyện này là trách nhiệm của tôi.

Tăng Nghị cười cười nói:

- Nếu Phan Giám đốc ở đây, tôi khẳng định xử lý tốt hơn tôi nhiều.

Phan Bảo Tấn trong lòng xúc động, dù thay đổi bất kể ai, bị tổ bảo vệ sức khỏe xóa tên đều không thể không có ý tưởng trong lòng. Nhưng Phan Bảo Tấn nhìn thần thái của Tăng Nghị xem ra hắn không có gì bất mãn, liền cười nói:

- Đúng rồi, có chuyện này cần Tiểu Tăng cậu giúp đỡ.

Tăng Nghị cười nói:

- Phan Giám đốc sở có chuyện gì xin cứ việc phân phó ạ.

- Trước kia vị trợ lý của tôi chính là Vương Bưu, nhưng hắn làm những chuyện tôi không thích nên đã chuyển hắn đi.

- Tăng Nghị cậu học Đông y, chắc hẳn biết có nhiều người trẻ tuổi học Đông y. Nếu có người thích hợp, giúp tôi lưu ý một chút.

Phan Bảo Tấn nói.

Đầu tiên Tăng Nghị không thể nào ngờ đến nhưng ngay lập tức hắn hiểu ra. Phan Bảo Tấn đang hướng về phía hắn biểu đạt thiện ý nhưng kỳ thật Tăng Nghị cũng sớm đoán được việc mình bị xóa tên khỏi tổ bảo vệ sức khỏe nhất định là do Vương Bưu giở trò. Hắn ta lấy thanh danh của Phan Bảo Tấn làm ra một chuyện không tưởng như vậy. Khi Kiều lão đến Nam Giang điểm tên mình, Vương Bưu nhanh chóng bị vạch trần rồi, Phan Bảo Tấn tất nhiên không thể nào dễ dàng tha thứ cho hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play