Bên ngoài nhà lưu niệm Hồng Sắc văn hóa được bố trí cực kì đẹp mắt. Trên con đường dài trăm mét treo đầy quốc kì Đảng đỏ tươi tung bay.

- Nhiệt liệt chúc mừng lễ khánh thành nhà lưu niệm Hồng Sắc văn hóa!

- Nhiệt liệt hoan nghênh đoàn cán bộ lão thành trung ương tới Nam Giang chỉ đạo công tác!

- Tinh thần hồng sắc vĩnh viễn không phai màu!

“…”

Tuyên truyển biểu ngữ đủ loại kiểu dáng, được treo ở những nơi dễ thấy nhất. Hơn ba bong bóng lớn được treo khắp xung quanh nhà lưu niệm.

Cửa của nhà lưu niệm, được dựng một đài chủ tịch lâm thời, trên đó được xếp mốt số bàn ghế. Phía trước số bàn ghế là giỏ hoa, hoa tươi đua nhau khoe sắc.

Xe buýt của nhóm bảo vệ đến sớm nửa tiếng. Tăng Nghị xuống xe, nhìn sự bố trí tại hiện trường, đứng ở cạnh xe cười khổ. Trong suốt mười mấy năm chúng ta từng trải qua, xuất hiện rất nhiều loại tinh thần, không chỉ có tinh thần hồng sắc, còn có tinh thần người thép, tinh thần đại trại, tinh thần lôi phong. Mỗi loại tinh thần đều có rất nhiều những tiến bộ đặc sắc. Trong thời đại tiến bộ, tinh thần đều cũng đang biến hóa.

Phát huy mạnh tinh thần, vốn nên là sự kiện ý nghĩa lớn hơn hình thức. Nhưng hôm nay, chúng ta lại thể hiện là “ hình thức là tất cả”, “hình tượng công trình trọng như thiên”, đem công phu đều dồn vào những hình thức vô nghĩa trên. Đối với bản chất lại đề cập không sâu, ít nhiều có chút hương vị bỏ gốc lấy ngọn rồi.

Ví dụ như trong trung y, một loại hình rất tốt nhưng chúng ta không dùng sức tiến hành bảo vệ và kế thừa, mà lại đem đến cho cái Liên Hiệp Quốc không quản gì kia xin cái chữ trên mục lục của quyển sách tên là “Văn hóa di sản quốc gia“, xem như là được bảo hộ tới cùng cực rồi. Dưới cái bệnh hình thức phát triển mạnh, có rất nhiều văn hóa cuối cùng cũng trở thành một loại triển lãm và tham quan “mẫu”.

Hiện trường liên tục xuất hiện một số người, có kí giả, cũng có quần chúng, có tự phát tới, cũng có tổ chức tới.

Lúc mười giờ, dưới sự hộ tống của xe cảnh sát, Hơn mười mấy chiếc Audi đặc biệt có rèm che tạo thành một đoàn xe diễu hành chạy vào hiện trường. Các vị lãnh đạo và khách mời tham dự lễ ra mắt nhà lưu niệm bắt đầu vào trong an vị.

Trưởng ban thư ký tỉnh ủy Lỗ Quốc Lượng cẩn thận xác minh sự trình diện của các vị khách mời và lãnh đạo. Những vị lãnh đạo quan trọng đã có mặt, liền nhỏ nhẹ tới chỗ Băng Hàn Bách báo cáo:

- Bí thư Hàn Bách, mọi người đến đủ cả rồi. Bây giờ nên bắt đầu nghi thức?

Băng Hàn Bách đang muốn gật đầu thì từ không xa, một nhân viên của Tư lệnh quân khu tỉnh đột nhiên từ chỗ ngồi của mình vội vã đi tới, nói:

- Đồng chí Hàn Bách, tôi vừa nhận được tin tức, Vi Tư lệnh của đại quân khu sẽ tới ngay!

- Vi tướng quân hiện tại tới đâu rồi?

Hàn Bách đứng dậy, đưa tầm mắt xuyên qua đám người. Từ xa nhìn thấy mấy chiếc quân xe hướng về nên này, ông nói:

- Chúng ta đi nghênh đón Vi tướng quân một chút.

Khi xin được chỉ thị của Kiều lão xong rồi, Băng Hàn Bách liền cùng với những vị ủy viên thường ủy xuống đài chủ tịch.

Vi Trường Phong mặc trên người bộ đồng phục quân đội. Trên vai đính đầy những ngôi sao rực rỡ. Vừa đứng xuống xe, tướng tá cao chót vót, phong thái điềm đạm, rất có khí phách của người quân nhân.

Nhìn thấy Băng Hàn Bách và một đám người đến, Vi Trường Phong bước lên và giương bàn tay ra.

Ông nói:

- Hôm nay không mời mà tới, thứ tội thứ tội!

- Có sự ủng hộ của quân nhân quân đội, hồng sắc văn hóa nhất định sẽ làm rạng rỡ truyền thống!

Băng Hàn Bách nhiệt tình bắt tay Vi Trường Quân và nói:

- Vi tướng quân đã đến đây rồi, càng làm cho nghi lễ có ý nghĩa hơn!

- Truyền thống tuyệt đối không thể vứt bỏ!

Vi Trường Phong để lộ ra khuôn mặt cười tươi.

- Phát huy hồng sắc văn hóa, khiến cho chủ nghĩa xã hội tinh thần văn minh được phát huy mạnh mẽ. Đó cũng là nhiệm vụ mà quân đội nhân dân không thể chối từ!

Vi Trường Phong đi lên chủ tịch đài, cùng đoàn các cán bộ lão thành chào hỏi. Mọi người bắt đầu nhập lễ.

Trưởng ban Thư kí Lỗ Quốc Lượng cầm bản thảo bước tới bục diễn thuyết, với giọng nói bao hàm nhiệt tình:

- Các vị lãnh đạo, các vị khách quý, bằng hữu trong các tầng lớp xã hội, hôm nay chúng ta cùng nhau hợp mặt, chứng kiến lễ khai mạc nhà lưu niệm Hồng Sắc văn hóa. Trước tiên long trọng cho phép được giới thiệu các vị khách quý có mặt ngày hôm nay, xin mời Trưởng ban tổ chức Trung ương, phó chủ nhiệm Ủy ban Hội đồng nhân dân ủy ban cả nước Kiều Văn Đức Kiều lão, có Chung lão, Vi Trường Phong tư lệnh…

Lỗ Quốc Lượng rất có kinh nghiệm, mỗi khi đọc xong một cái tên, ông liền tạm ngừng, mỉm cười nhìn người dân phía dưới. Cho mọi người dành thời gian để vỗ tay.

Ánh mắt lướt qua đám người bên dưới, thần sắc Lỗ Quốc Lượng thoáng bị kiềm hãm. Người đàn ông trung niên mặc áo jacket màu vàng đất và quần tây xám, trông có vẻ quen thuộc! Nhìn chăm chú một lần nữa, Lỗ Quốc Lượng bàng hoàng nhận ra. Đây không phải là Tư lệnh viên của đại quân khu Thượng tướng Sở Chấn Bang hay sao?

- Có Bí thư Thành ủy Vinh Thành đồng chí Tần Lương Tín!

Nếu không phải tâm lí đã đủ qua ải, Lỗ Quốc Lượng thiếu chút nữa đem việc giới thiệu khách quý bỏ quên mất. Sự thật trước mắt làm cho người ta khó có thể cân nhắc: Tư lệnh Viên Vi Trường Phong, một thân nhung trang, ngồi cao trên ghế đài chủ tịch, đại diện cho đại quân khu hôm nay danh chính ngôn thuận tham gia nghi thức. Thế mà Tư lệnh chính quy Sở Chấn Bang lại y phục thường ngày chen chúc dưới đám người, vỗ tay và mỉm cười bàng quan.

Mẹ cha ôi, đây rốt cuộc là tình huống gì?

Lỗ Quốc Lượng liền cảm thấy đại não của mình hoàn toàn không đủ dùng. Ông lại đánh giá Sở Chấn Bang. Sở Chấn Bang một bên vỗ tay một bên ngoảnh mặt trò chuyện với ông lão kế bên, vẻ mặt cực kì khiêm cung.

Khi khuôn mặt của ông lão quay vào tầm ngắm của mình, Lỗ Quốc Lượng đột nhiên cảm thấy trái tim mình co rút lại, đập mạnh kịch liệt, thiếu chút nữa là nhảy ra ngoài. Ông lão đó không phải là tiếng tăm lừng lẫy quân giới với biệt danh Định Hải Thần Châm uy chấn Trung Quốc Địch Vinh Thái Địch lão sao?

Địch lão tới Nam Giang từ khi nào, tại sao lại xuất hiện ở đây? Trang phục thường dân của lão, tư thế giáng điệu, như thế là thế nào?

Trong đầu của Lỗ Quốc Lượng, lập tức bị vấn đề này vây quanh. Lúc tái giới thiệu các vị khách quý, giọng điệu không tài nào lưu loát được. Không riêng gì cơ thể run lên, cả các lông tơ trên cơ thể cũng dựng đứng lên.

Khó khăn lắm mới đem danh sách khách mời giới thiệu hết. Theo như quy trình, mời Trưởng ban Tuyên giáo tỉnh tuyên bố đọc diễn văn, cùng việc giới thiệu tình huống của nhà lưu niệm.

Lỗ Quốc Lượng đi đến trước mặt Băng Hàn Bách, lặng lẽ lau mồ hôi và nói:

- Bí thư Hàn Bách, tôi nhìn thấy Sở Chấn Bang tư lệnh của đại quân khu đứng dưới lễ đài.

Băng Hàn Bách kinh hãi giật mình. Ông cũng hiểu được sự tình có chút không tưởng tượng nổi.

- Hình như Sở tư lệnh là cùng với Địch Vinh Thái Địch lão tới đây!

Lỗ Quốc Lượng lại nói.

Băng Hàn Bách trong lòng khiếp sợ, nhưng trên mặt không biểu lộ chút khác thường. Ông nhìn lướt qua dưới lễ đài, liền thấy được Sở Chấn Bang và Địch lão, còn nhìn thấy xung quanh hai người, là tám thanh niên mặc thường phục ánh mắt sắc bén.

- Ông cụ đại khái là đến xem náo nhiệt, có Sở Chấn Bang đi kèm, tôi nghĩ không nên đến quấy rồi ông.

Băng Hàn Bách bắt được cái nháy mắt, liền đoán được tâm tư của Địch lão. Nếu Địch lão không muốn rêu rao, bản thân mình mà tới đó chào hỏi, sẽ làm Địch lão mất hứng thú.

Lỗ Quốc Lượng nghe Băng Hàn Bách nói thế, trong lòng mới trấn tĩnh được, hơi gật đầu, liền lui về một phía, đợi quy trình chủ trì bên dưới.

Băng Hàn Bách và Hùng Thiệu Hải chia nhau lên đài đọc diễn văn tiếp theo. Đó là điểm nhấn của buổi lễ ngày hôm nay. Kiều Văn Đức và Chung Thiết Phong cùng đi tới trước cửa nhà lưu niệm, cùng nhau dùng lực, kéo tấm vải đỏ đang che phủ tấm biển xuống. Nhà lưu niệm chính thức khánh thành.

Các vị lãnh đạo tại tỉnh Nam Giang, cùng với đoàn cán bộ lão thành cùng nhau bước vào trong, trở thành nhóm khách đầu tiên của nhà lưu niệm. Quản lí trưởng của nhà lưu niệm chính thức phụ trách giảng giải.

Lúc các lãnh đạo đi vào, quần chúng dưới lễ đài cũng đi theo sau, nhìn thoáng qua hình dáng của nhà lưu niệm.

Lỗ Quốc Lượng không đi vào trong. Ông đứng trên đài chủ tịch, đang chỉ huy nhân viên công tác dọn dẹp. Nhưng đích thực lại chú ý tới động tĩnh bên phía Địch lão. Nếu không, một việc như thế không cần một vị lãnh đạo tỉnh quan tâm.

Địch lão và Sở Chấn Bang đều không vào nhà lưu niệm giúp vui. Lúc Kiều lão lên đó ra mắt, hai người bắt đầu hướng theo nhóm người bên ngoài đi mất.

Xe buýt của nhóm bảo vệ sức khỏe dừng cách đó không xa, Lỗ Quốc Lượng nhìn thấy Địch lão đi tới kế bên xe buýt liền kêu Tăng Nghị đến, thân thiết hỏi thăm vài câu, sau đó gật gật đầu. Dưới sự kèm cặp của Sở Chấn Bang rời khỏi hiện trường.

Lỗ Quốc Lượng liền lộ ra vẻ mặt khó hiểu. Đây lại là tình huống gì? Là Tăng Nghị quen biết Địch lão sao? Hay chỉ là Địch lão tiện tay kêu Tăng Nghị đứng bên xe buýt tới hỏi thăm vài câu?

Nếu là người sau nói thì cũng thế thôi. Tăng Nghị thân là người trong thể chế, sẽ không liều lĩnh đi nói những lời không thể được nói ở trong tỉnh. Còn nếu là người trước, thì Tăng Nghị còn dấu diếm quá nhiều thứ. Một Chủ nhiệm quản lí nhỏ nhoi, lại sở hữu nhiều mối quan hệ như thế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play