Bữa tiệc buổi tối được đặt tại khách sạn lớn Thanh Giang.

Nhận lúc mọi người còn chưa có đến, Cố Hiến Khôn hỏi thăm Tăng Nghị về chuyện hồ Tinh Tinh, anh ta vẫn chưa từ bỏ ý định đối với dự án này.

Cái khác có thể không biết rõ ràng lắm, nhưng Cố Hiến Khôn đối một chuyện cực kỳ rõ là: Công ty xây dựng Bình Xuyên căn bản không đủ khả năng để thực hiện dự án hồ Tinh Tinh.

Chỉ cần Tôn Dực hoàn trả hết các khoản vay ngân hàng, vậy Bình Xuyên chính thức chỉ còn là một cái công ty xây dựng trên danh nghĩa mà thôi, cho dù tên đó đem trụ sở làm việc của công ty cùng với mấy chỗ cơ sở vật chất đều gán nợ cho ngân hàng thì cùng lắm cũng chỉ có thể trình ra được một khoản tài chính tầm trăm triệu mà thôi. Chút tiền ấy căn bản chỉ là muối bỏ bể đối với một dự án lớn như hồ Tinh Tinh.

Công trình thi công Cố Hiến Không cũng có nhìn qua, nếu chiếu quy mô đó để tính thì chỉ tính riêng khoản chi cho nhân công cùng với thuê dùng thiết bị máy móc hai loại này cũng đã tiêu tốn một ngày lên đến hai triệu. Nếu thiếu sự ủng hộ của vị thiếu gia tài đại khí thô như Thái Thành Lễ, thì lấy khả năng hiện tại của Tôn Dực, cùng lắm thì chống đỡ tiếp được một tháng rồi cũng thành sơn cùng thủy tận mà thôi.

Huống chi Tôn Dực bây giờ còn ngay cả việc trả nợ ngân hàng cũng là vấn đề, đâu còn có tiền mà tiếp tục đầu tư cho nửa năm tới nữa. Cái dự án hồ Tinh Tinh này ít nhất cũng phải ném vào đó khoảng bảy trăm triệu. Phân chia tới trên đầu Tôn Dực cũng cần phải có hai trăm triệu, nhưng một xu tiền tên đó còn không có, bảo hắn lấy đâu ra hai trăm triệu bây giờ?

Ngoại trừ dự án hồ Tinh Tinh này, Tôn đại thiếu gia còn có mấy cái dự án khác, đầu tư dàn trải, bây giờ muốn quay vòng tiền, bảy trăm triệu lấy từ ngân hàng đã sớm bị Tôn Dực xách ra ngoài hết sạch. Muốn thanh khoản để mượn khoản mới, tên đó bắt buộc phải thu hồi hết được số tiền trước đó, nhưng nếu thu hồi số tiền, tất cả các dự án lớn nhỏ của Tôn đại thiếu gia đều phải ngừng lại, khi đó thì Tôn đại thiếu gia sẽ phải đối mặt với một đống đơn kiện vi phạm hợp đồng.

Còn về chuyện có thể thu hồi hết được số tiến hay không, Cố Hiền Khôn vẫn giữ thái độ hoài nghi. Mấy cái dự án mà công ty xây dựng Bình Xuyên ký kết hợp tác đều có đối tác là các vị công tử ca chỉ biết ăn chơi đàng điếm ở nhiều nơi. Bàn về tiêu tiền hay chơi gái thì những người này đều rất tài giỏi, nhưng nói đến kiếm tiền thì còn chưa thể nói trước được. Cái số tiền đã ra đó, chỉ sợ có một phần không nhỏ đều bị mấy vị công tử ca này mượn gió bẻ măng mà đút riêng vào túi của mình rồi.

Cố Hiến Khôn rất hiểu bản chất của lũ con ông cháu cha này, chỉ cần là thứ có lợi mà đã bị chúng nuốt vào trong bụng thì chắc chắn sẽ không có chuyện còn nhả ra được. Tôn đại thiếu gia tìm mấy người này hợp tác, có thể là được một ít chỗ tốt, nhưng chỗ hỏng thì cũng có rất nhiều.

Bởi vậy Cố Hiến Khôn làm kinh doanh, chưa bao giờ cùng đám con ông cháu cha này hợp tác. Gã thà rằng bỏ tiền đi đánh quan hệ với đám quan viên, dù sao thì những người này còn có một cái vòng kim cô gắn chặt trên đầu, nhưng với lũ con ông cháu cha thì chúng còn biết sợ là cái gì đâu chứ?

Với mấy điều phân tích cơ bản này, Cố Hiến Khôn cảm thấy cái dự án hồ Tinh Tinh này không sớm thì muộn cũng sẽ có sự thay đổi, gã muốn dò hỏi tiếng gió từ phía Tăng Nghị.

Cách nói của Tăng Nghị vẫn giống như buổi chiều:

- Nếu lộ tuyến không thay đổi thì quy hoạch dự án phải thay đổi, một trong hai bắt buộc phải thay đổi, nếu không thì cái dự án này sẽ hỏng bét hết.

Cố Hiến Khôn cười nhẹ, Tăng Nghị chẳng qua là không muốn nói rõ ngọn ngành với gã. Nếu hắn có biện pháp xin thông qua việc thay đổi tuyến đường để áp chế Tôn Dực, vậy đương nhiên cũng sẽ có biện pháp để cho tuyến đường biến trở lại như cũ, huống chi chỉ thuần túy là khiến cho dự án hồ Tinh Tinh này trở nên mất giá, nhưng đây cũng không phải là phong cách làm việc của Phong Nghị.

- Theo cậu thấy, tuyến đường liệu còn có khả năng thay đổi hay không?

Cố Hiến Khôn hỏi.

Tăng Nghị cười ha hả hai tiếng, lắc đầu nói:

- Đổng tổng mấy ngày nữa sẽ tới Nam Giang, cậu có biết không?

Cố Hiến Khôn đúng thật là không biết gì về việc này, hỏi:

- Khi nào vậy?

- Chậm nhất là cuối tuần.

Tăng Nghị nói.

Cố Hiến Khôn cũng không hỏi nữa, gã hơi hiểu được một chút về ý tứ của Tăng Nghị, có khả năng là chưa đến thời điểm để suy xét chuyện này, còn phải xem thử xem tốc độ hoàn trả khoản vay của Tôn Dực đã.

- Cứ tưởng tôi là người tới sớm nhất rồi, không nghĩ tới là Cố tổng còn tới sớm hơn.

Quách Bằng Huy lúc này cười đẩy cửa đi vào, trong tay cầm một lọ rượu, chiếc hộp đóng gói bên ngoài còn buộc một chiếc nơ đỏ bằng lụa. Ông đặt chai rượu lên trên bàn, nói:

- Tăng Nghị, chúc mừng nha, bách xích ban đầu hưu tiến liễu nhất bộ. (Một trăm thước sào lại tiến thêm được một bước rồi, con đường làm quan lại tiến thêm một bước cao hơn)

- Cảm ơn, cảm ơn.

Tăng Nghị đứng dậy chắp tay, cười nói:

- Kỳ thực cũng chỉ giống như Cục trưởng Quách mà thôi, nhìn thì có vẻ động thêm một bước thật đấy, nhưng mọi chuyện thì vẫn như cũ mà thôi.

Quách Bằng Huy liền cười ha ha, gã nhịn nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng từ phó cục trưởng thường trực cục Y tế lết được tới lúc chuyển thành chính, vốn dĩ tưởng rằng có thể dựa theo thường lệ là kiêm luôn cái chức Phó giám đốc sở đâu, ai ngờ lại bị một kẻ đường xa mà đến là Phan Bảo Tấn chắn đứng một đầu.

- Có khác nhau.

Quách Bằng Huy khoát tay chặn lại, nói:

- Cái mức độ thăng chức như thế này của cậu khiến tôi đều thấy đỏ mắt. Chỉ sợ lần sau còn uống rượu mừng thế này, chúng ta thực sự liền ngang hàng nhau rồi.

Quách Bằng Huy nói cái dạng này, chỉ chính là cấp bậc. Ông lần đầu tiên gặp được Tăng Nghị, đó là khi Tăng Nghị tới cục y tế báo danh, còn bị nghi ngờ là kẻ lừa đảo nên bắt vào đồn công an, Khi đó chính ông là Phó thường vụ cục y tế, đường đường là cấp bậc của một cán bộ cấp cục trưởng, còn Tăng Nghị chỉ mới chỉ đứng trong tổ chuyên gia treo cái danh, nhưng kỳ thực chỉ là một tên nhân viên quèn.

Nhưng chính là từ lúc đó băt đầu, Tăng Nghị giống như ngồi trên một đầu tên lửa, cấp bậc cứ nhảy vù vù lên trên. Từ một nhân viên chủ nhiệm hư danh đến cấp bậc trưởng phòng của phòng xúc tiến đầu tư huyện Nam Vân, sau đó lại thuận lợi trải qua cánh cửa Phó cục trưởng, đảm nhiệm Phó chủ nhiệm thường trực Ban quản lý khu công nghệ cao thành phố Bạch Dương, mà đến bây giờ, lại bắt được chức Chủ nhiệm.

Tổng cộng thời gian không đến hai năm, Tăng Nghị liền hoàn thành bốn lần vượt cấp, trèo lên được một độ cao mà có lẽ rất nhiều người cả đời đều trèo không tới. Quách Bằng Huy thực sự là sợ rằng lần sau lại cùng uống rượu thì Tăng Nghị đã bước vào hàng ngũ cấp bậc Phó giám đốc sở.

Việc này nếu đặt ở trên thân người khác thì có lẽ không có khả năng, nhưng đặt lên người Tăng Nghị thì cũng thành vô cùng có khả năng, thậm chí việc đề bạt ngày hôm này có thể coi là một kết quả vẫn khá là ủy khuất đối với Tăng Nghị.

Người đứng đầu của khu công nghệ cao Bạch Dương, đáng lẽ phải tương xứng với chức vị cấp Cục trưởng. Nếu như thuận lợi trở thành khu kinh tế mới cấp tỉnh thì sẽ là tương ứng với cấp bậc Phó giám đốc sở. Nếu như không phải vì Tăng Nghị còn quá trẻ, lý lịch kinh nghiệm còn chưa đủ thì có lẽ thành phố Bạch Dương không có bất cứ lý do gì mà không đưa Tăng Nghị đề bạt một lần lên thẳng đúng vị trí nên có.

Nhưng lúc này thì sao? Để có thể khiến cho sự thăng cấp giống tên lửa của Tăng Nghị có thể phù hợp hơn với thực tế, lãnh đạo thành phố Bạch Dương không thể làm gì khác hơn là để cho Phó chủ tịch Hồ Khai Văn đến đảm nhiệm chức vị Đảng công ủy Ban quản lý, sau đó để cho Tăng Nghị lấy thân phận Phó chủ nhiệm đến quản lý toàn bộ các công việc, rèn luyện khoảng hơn nửa năm thì sẽ đề bạt lên vị trí cấp Cục trưởng, lãnh đạo thành phố bắt buộc phải nghĩ ra cái biện pháp thỏa hiệp như trên.

Tăng Nghị cười lớn, mời Quách Bằng Huy ngồi xuống uống trà, nói:

- Lần trước tổ chức bữa tiệc đón gió cho Đỗ cục trưởng, Quách cục trưởng đi được sớm nhất, hôm nay cũng thể như vậy được, nhất định phải không say không về.

Quách Bằng Huy thẳng xua tay, cười nói:

- Chút tửu lượng của tôi làm sao có thể so được với mấy cậu.

Đang nói chuyện thì mấy người khác cũng lục tục tới rồi.

Thang Vệ Quốc vừa bước vào liền nhìn thoáng qua một lượt mấy chai rượu mà mọi người mang tới, ngay lập tức hai mắt sáng bừng nhấp nháy, thúc giục nói:

- Mau mau ngồi vào vị trí, đêm nay chúng ta phải đem cái đống rượu này tiêu diệt sạch sẽ mới được.

Tăng Nghị lúc này nói:

- Vệ Quốc đại ca chờ một lát đã, còn có một vị còn chưa tới đâu.

Thang Vệ Quốc liền buồn bực, bình thường mấy tên hay góp mặt chẳng phải đều ngồi hết trong phòng rồi sao? Anh chàng nhìn trái nhìn phải, không bỏ sót chỗ nào, liền nói luôn:

- Còn thiếu ai? Thế nào mà lão Thang tôi không biết chứ?

Tăng Nghị đáp lời:

- Là bạn đại học của tôi…

Đúng lúc đang nói thì từ phía cửa phòng vang lên vài tiếng gõ cửa, Băng Lăng đẩy cửa ra đi vào, hướng phía Tăng Nghị cười nhẹ một tiếng, nói:

- Tăng Nghị, chúc mừng anh.

Trong tay cô xách theo một chiếc hộp khá là tinh xảo, có lẽ là quà tặng. Nói xong, cô nhìn một chút mấy người trong phòng, trên mặt có chút ngượng ngùng, nói câu:

- Tôi lại là người đến muộn nhất? Thực sự xin lỗi, xin lỗi.

Tất cả mọi người đều quay qua nhìn Băng Lang, chờ Tăng Nghị tới giới thiệu, vừa rồi Tăng Nghị chỉ mới nói được nửa câu, nhưng mọi người cũng đoán được ra đây là bạn đại học của Tăng Nghị, nhưng mà nhìn khí chất cùng với cử chỉ của vị mỹ nữ đang đứng trước mặt đây thì chắc hẳn cũng có chút thân phận, chút nhãn lực này mọi người cũng đều phải nhìn ra được.

Chỉ có Quách Bằng Huy động tác có chút bất ngờ, ngay trong giây phút mà Băng Lăng xuất hiện, cái mông của ông ngay lập tức liền bắn thẳng khỏi ghế, cũng không đợi Tăng Nghị giới thiệu, Quách Bằng Huy liền mau chóng bước lên trước, vươn tay nhiệt tình cười nói:

- Thật sự là không nghĩ tới được, Bác sĩ Băng không ngờ lại là bạn học của Tăng Nghị, thật là trùng hợp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play