Hai địa phương cách nhau không xa lắm, lại đồng thời thi triển hai dự án như nhau, kết quả nhất định chỉ có một đạt hiệu quả còn một không thể nào vươn lên được. Huống chi căn bản dự án hồ Tinh Tinh về tương lai không mấy khả quan.

Lý Vĩ Tài liền xem chuyện này vô cùng quan trọng, anh ta sẽ không chờ đến ngày mai mà ngay tối nay anh ta sẽ tìm đến Lãnh đạo thị trấn Ngô Nam.

Khi xuống núi, Lý Vĩ Tài không quên khiêng tấm biển kia xuống theo. Anh ta thấy những chữ kia rất có ý nghĩa, chỉ cần sửa lại một chút, có lẽ có thể treo trong phòng làm việc là thuận tiện nhất.

Buổi tối, mọi người tụ tập với nhau một chỗ, tại quán của ông chủ Tả. Ngay cả Đường Hạo Nhiên với quyền Chủ tịch Thành phố Bác Dương cũng đặc biệt đến đây.

- Nhìn bọn họ đều thăng quan tiến chức cả, chỉ có tôi còn dậm chân tại chỗ thôi.

Thang Vệ Quốc lớn tiếng nói:

- Đường Chủ tịch, anh chỉ cần nói một tiếng, thủ hạ anh liền giúp đỡ thăng quan tiến chức cho tôi, tôi cũng phải tranh thủ thôi.

- Không thành vấn đề, chỉ cần anh xuất ngũ phục viên, tôi sẽ an bài mọi thứ cho anh.

Đường Hạo Nhiên cười ha hả

- Chỉ sợ anh luyến tiếc bộ quân phục không nỡ rời xa.

Thang Vệ Quốc nhăn trán suy nghĩ cười nói:

- Chắc tôi nghiện tham gia quân ngũ rồi, cho nên Thang Vệ Quốc tôi chưa cảm thấy đủ.

- Do đánh nhau nghiện nên chưa cảm thấy đủ đấy!

Vi Hướng Nam liếc mắt nhìn qua.

Thang Vệ Quốc cười che dấu sự xấu hổ của mình, so với những người khác, anh ta không thiếu gì cơ hội thăng chức. Vi Trường Phong nói dù có như thế nào cũng giúp đỡ Thang Vệ Quốc, ông ta dù sao cũng là Phó tư lệnh Đại quân khu, có thể giúp Thang Vệ Quốc thăng chức cũng không khó. Điều chính yếu là Thang Vệ Quốc muốn dựa vào bản thân, không chịu rời khu canh gác đi. Y chỉ thích nghe mùi thuốc súng thôi.

- Trong thời kỳ đất nước được hòa bình, nuôi quân ba năm, dụng binh một khắc. Có thể làm binh lính đến thời điểm này, thật sự tôi rất khâm phục Vệ Quốc đại ca.

Tăng Nghị nói.

Vi Hướng Nam biết Tăng Nghị đang giải vây cho Thang Vệ Quốc, kỳ thật cô cũng không có ý oán trách Thang Vệ Quốc. Nếu Thang Vệ Quốc biến thành một người ham danh ham tước thì Vi Hướng Nam lúc trước đã không nhận lời lấy hắn rồi. Người cô thích chính là Thang Vệ Quốc này, một người quân binh thật sự, là một người có khí chất đàn ông. Nhưng làm vợ anh ấy cô cũng lo lắng cho chồng mình gặp nguy hiểm, nên cô mới lo sợ, oán giận mà thôi.

Đang trò chuyện, cửa phòng bật mở, tiếng cười của Đỗ Nhược vang vọng vào:

- Thật ngại quá, để mọi người đợi lâu.

- Đỗ Cục trưởng đến đấy à.

Trong phòng tất cả mọi người đều đứng lên, ai cũng rôm rã bắt tay đón tiếp ông ta.

Đến lượt Trần Long bắt tay, y di chuyển nhanh đến, cúi đầu thi lễ nói.

- Lão lãnh đạo, anh về lần này đón tôi đi đi, tôi rất vui khi là thủ hạ của anh.

- Ha ha.

Trong lòng Đỗ Nhược vô cùng cao hứng khi nghe nói vậy. Tuy nhiên ông ta vẫn cười giơ tay chặn lại nói:

- Tôi nghe nói, cậu ở Vinh Thành thật sự làm rất tốt.

- Lão lãnh đạo, tôi nói thật lòng mà.

Trần Long nói mở to hai mắt nhìn nói:

- Làm lái xe cho ngài cũng được, tôi cũng mong muốn ở bên cạnh người, lòng tôi đã quyết rồi.

Đỗ Nhược cười ha hả, không nói dây dưa đến vấn đề này nữa, sợ mọi người chờ đợi. Ông ta được mọi người giành cho một vị trí cao nhất, đêm nay là đón gió cho ông, ông ta sẽ là diễn viên chính.

- Vào đi.

Đường Hạo Nhiên là người có cấp bậc cao nhất ở Nam Giang, cầm chén tiên phong nói:

- Chúng ta cùng nhau nâng chén đi nào, mừng Đỗ Cục trưởng lần này vinh quy về Nam Giang, chúng ta nhiệt liệt hoan nghênh.

Đỗ Nhược cũng không chần chừ, nâng chén lên nói:

- Lại được nhìn thấy mọi người, Đỗ Nhược tôi vô cùng phấn khởi. Nào nâng ly, chúng ta cùng cạn chén nào.

Mọi người ở trong phòng này, có thể nói tập hợp những người thuộc các lĩnh vực khác nhau: Có người làm quan như Đỗ Nhược, Đường Hạo Nhiên một người là Cục Trưởng, một người là Chủ tịch Thành phố. Có người là thương nhân như Vi Hướng Nam, Cố Hiến Khôn đều là những thương gia nổi tiếng ở Nam Giang, có thể hô mưa gọi gió. Có người là binh lính như Thang Vệ Quốc, là người kiên cường và giàu lòng hy sinh.

Những con người khác nhau này lại có thể ngồi chung một bàn ăn, cùng uống rượu với nhau, không nói đến cấp bậc địa vị. Điều này vô cùng hiếm thấy trong quan trường, chỉ có ở nơi này không thể nào thấy bất cứ nơi đâu khác. Mà người có thể mang nhiều người đến cùng một chỗ như vậy cũng chỉ có Tăng Nghị mà thôi, tất cả mọi người đều vì hắn nên mới tụ tập cùng nhau.

Chén thứ nhất vừa buông xuống, Thang Vệ Quốc liền nâng lên chén thứ hai nói:

- Cạn, cạn cạn chén thứ hai đi, chúc Đỗ Cục trưởng phá được trọng án, lâp được chiến công mới.

- Mọi người vừa nghe những lời này đều muốn uống tiếp, nên lại nhộn nhịp giơ chén lên.

- Xem ra hôm nay các cậu không cho tôi được giải lao rồi.

Đỗ Nhược cười ha hả giơ chén lên nói:

- Phá trọng án gì chứ! Chỉ là lấy lồng bắt kê thôi.

Mọi người cùng cười, cạn luôn chén thứ hai, rượu này phải uống rồi! Chỉ trong khoảng thời gian tích tắc, Tôn Dực bị mang đi điều tra, chuyện này trong chốc lát dư luận xôn xao rồi. Mọi người ngồi ở đây, đều rõ chuyện này, khi nghĩ lại chuyện này Tăng Nghị và Đỗ Nhược sắp đặt mọi chuyện vô cùng tốt.

Tăng Nghị lúc này lại giơ chén lên:

- Chén thứ ba này, tôi xin được mời. Trong mọi người ngồi ở đây, tôi nhỏ tuổi nhất, bình thường mọi người đối với tôi vô cùng tốt, hôm nay Đỗ Cục trưởng đến đây, tôi mượn cơ hội này, xin cảm tạ mọi người! Đỗ cục, tôi kính anh!

- Cậu nhìn cậu kìa, ở đây khách khí gì chứ.

Đỗ Nhược nâng chén lên, cùng Tăng Nghị uống cạn, chỉ cần hiểu lòng nhau, không cần nói ra.

Uống cạn ba chén là mọi người mở đầu buổi tiệc.

Ông chủ Tả là người thích các chuyện kỳ quái, không chịu nổi lòng hiếu kỳ, trong bữa tiệc liền hỏi:

- Đỗ Cục trưởng, vụ án này anh làm thế nào? Anh kể cho chúng tôi nghe một chút đi.

Mọi người đều hướng tầm nhìn của mình vào Đỗ Nhược, mọi người rất quan tâm đến chuyện này.

- Cảnh sát phá án cũng có nguyên tắc riêng, anh không nên để tôi phạm sai lầm chứ!

Đỗ Nhược cười cười, xem ra tất cả mọi người muốn biết, nhân tiện nói:

- Như vầy đi, tôi chọn vài điểm mấu chốt của vụ án không quan hệ gì kể cho mọi người nghe.

- Được.

Hai mắt ông chủ Tả lập tức sáng rực, vụ án này không thể lấy vụ án khác để so sánh được. Vụ án này liên quan trực tiếp đến sự thay đổi cục diện Chính trị tỉnh Nam Giang, đối với sự kiện này, lão không thể nào bỏ qua được.

- Thứ nhất căn cứ vào các tài liệu của Công ty Xây dựng Bình Xuyên từ khi thành lập đến nay, chứng từ sổ sách kinh doanh của vị Tôn thiếu gia này có thể nói là không được tốt. Thứ hai, Công ty Xây dựng Bình Xuyên cùng Công ty Quân Thắng, Tập đoàn Thái thị có một thỏa thuận, khi Thành phố Bạch Dương cung cấp một ngàn mẫu đất, phải chia ra làm ba phần với tỷ lệ 3:2:5.

Cố Hiến Khôn và Vi Hướng Nam đều là dân buôn bán, vừa nghe đến liền hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Công ty Xây Dựng Bình Xuyên căn bản chỉ là Công ty vỏ bọc mà thôi, chỉ là hình thức để Tôn Dực có thể tiến hành vay vốn. Thông qua và cùng Thành phố Bạch Dương liên hợp khai thác, phát triển dự án Bất động sản hồ Tinh Tinh, Công ty xây dựng Bình Xuyên lấy đến một ngàn mẫu đất. Sau đó họ dùng một ngàn mẫu đất này thuế chấp ngân hàng để vay tiền, Công ty Xây dựng Bình Xuyên này lại lấy tiền cho vay đầu tư vào dự án hồ Tinh Tinh.

Từ đầu đến giờ, Công ty Xây dựng Bình Xuyên thật ra một phân tiền cũng không bỏ ra ngoài, nên chính là vừa ra tay liền bắt được giặc.

Dự án Hồ Tinh Tinh thuộc bên ngoài vùng ngoại ô, phía trước là ruộng, hiện tại lúc này cũng là ruộng. Như vậy, chưa khai thác và phát triển đất hoang mà có thể vay mười ba tỷ? Chuyện này lời quá rồi. Chính phủ Thành phố Bạch Dương cần tìm xí nghiệp nào hợp tác, hắn liền đưa dự án hồ Tinh Tinh ra khai thác, phát triển. Chỉ cần hắn nhận được gì từ đầu tư đó liền đem chúng đến ngân hàng thế chấp. Nên ngay lập tức chuyện của Thành phố Bạch Dương báo cáo lên Tỉnh Nam Giang, họ sẽ điều tra tìm hiểu lấy nhiều ít vì sao.

Chuyện tốt như vậy cũng chi có thể gặp ở Tôn Dực, không ngờ hắn còn có thành công khác ở Thái Thành Lễ mà có thể mượn nợ năm trăm mẫu đất.

- Nếu dự án hồ Tinh Tinh phát triển thuận lợi thì cho dù hắn có vay cũng không ai nói gì, như bắt đầu khi dự án này xuất hiện biến cố đây thực sự là một nhược điểm.

- Thứ ba, vị Tôn đại thiếu gia này đã được thả trở về.

Đỗ Nhược cười nói điểm trọng yếu nhất, điều này ông ta nói cũng không có chỗ nào liên quan đến vụ án.

Vừa rồi ông ta nói và vụ án đều không có liên can gì, cũng như nói vụ án này với Tôn Dực không có quan hệ.

Mọi người ngay lập tức cũng hiểu ra, xem ra vụ án này đã được hòa giải. Đỗ Nhược hôm nay hành động mục đích không muốn dồn hắn đến đường cùng mà chỉ bắt đến xác thực các chứng cứ, đàm phán có lợi mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play