Văn phòng của Băng Hàn Bách chính là phòng làm việc trước kia của Phương Nam Quốc, bố cục bên trong hầu như không có sự khác biệt mấy, chỉ là đổi chỗ một vài thiết bị mà thôi.
Trong giới quan trường việc sử dụng phong làm vệc của người tiền nhệm cũng là có nghiên cứu. Hầu hết nếu như người tiền nhiệm đạt được thành tích tốt được thăng quan tiến chức, thì hơn phân nửa người kế nhiệm sau sẽ tiếp tục sử dụng phòng làm việc ấy. Trước tiên, không kể nguyên nhân cụ thể khến người tiền nhiệm được thăng quan là gì, chỉ xét về mặt phong thủy, văn phòng này cũng được coi là có vận khí tốt. Ở đó, người kế nhiệm sẽ hưởng được thứ vận khí tốt. Chuyện này có vẻ mê tín nhưng mang lại cho tinh thần một sự an tâm, may mắn, chuyện này cũng có thể lý giải được.
Nếu người tiền nhiệm kia bị rớt quan, không cần nghĩ nhiều, văn phòng kia sẽ bị niêm phong, không có ai bằng lòng dính vào điềm khí xấu cả.
Đẩy cửa đi vào, Băng Hàn Bách vẫn đang phê duyệt văn kiện.
Lỗ Quốc Sáng bước nhanh tới, đem tập văn kiện đặt trên bàn Băng Hàn Bách, nói:
-Hàn Bách, đây là tài liệu mà anh cần, tôi đã sửa lại rồi. Còn nữa, Tăng Nghị của khu công nghệ cao Bạch Dương đến rồi.
Băng Hàn Bách đặt tập văn kiện trong tay xuống, chỉ về phía ghế sô pha trước mặt:
-Đều đến rồi à, ngồi cả đi!
Nói xong, Băng Hàn Bách đứng dậy, bưng chén trà sau bàn làm việc, thong thả đi ra, thoáng nhìn Tăng Nghị vẻ mặt đầy ẩn ý, đi tới, vỗ vai Tăng Nghị nói:
- Tăng Nghị, cậu cũng đến ngồi đi, không cần khách sáo.
Lỗ Quốc Sáng ngồi đối diện Băng Hàn Bách, vẫy tay ra hệu với Tăng Nghị, nói:
-Tiểu Tăng, Hàn Bách cho phép ngồi, cậu cứ ngồi xuống, nói chuyện sẽ tiện hơn.
Băng Hàn Bách đẩy hộp thuốc lá trên bàn trà ra trước mặt Lỗ Quốc Sáng, khuôn mặt nghiêm trọng khó lộ ra được nụ cười, nói:
- Trưởng ban thư ký Lỗ hút thử một điếu đi, không phải ngại Tăng Nghị, theo ta được biết cậu ấy không phải người khách khí.
Lời nói này là muốn nhắc đến chuyện cũ. Tăng Nghị lần đầu tiên đến nhà Băng Hàn Bách, liền lừa phu nhân Phó chủ tịch tỉnh đứng chờ ở ngoài cửa chính, bản thân lại lẻn vào khuê phòng. Có thể làm ra chuyện như vậy, sao có thể là người khách khí được chứ.
Tăng Nghị cười, một câu của Băng Hàn Bách này khiến cho hắn trong lòng hụt hẫng. Ý của Băng Hàn Bách là nói bản thân ông là người luôn ghi nhớ mọi chuyện, những chuyện cũ đã qua, ông cũng đều nhớ hết.
- Bí thư Băng quả là sâu sắc, nhìn thấu được tôi hết rồi.
Tăng Nghị không khách khí, tìm được một vị trí thích hợp để ngồi xuống.
Lỗ Quốc Sáng vừa mới rút ra điếu thuốc, đang muốn tìm bật lửa, nghe được những lời này, tay liền dừng lại trên không trung, thầm nghĩ chuyện gì thế này, nghe hai người này nói chuyện hình như có quen nhau từ trước.
Băng Hàn Bách lúc này mới cẩn thận nhìn kĩ Tăng Nghị trước mặt. Tăng Nghị này, so với Tăng Nghị trong ấn tượng của chính mình, đã thay đổi rất nhiều.
Ở trong ấn tượng của Băng Hàn Bách, Tăng Nghị là một người bất cần đời, hoang đường, kì quái. Nếu không sao có thể nghĩ ra cách chữa bệnh kì quái như vậy. Còn Tăng Nghị trước mắt kia, ngôn ngữ, hành động, cử chỉ, đều rất điềm tĩnh tự nhiên, cho dù đối mặt với người trên Tỉnh ủy như mình, hắn cũng rất bình tĩnh, bình chân như vại.
Hai ngày này, Băng Hàn Bách đã tìm hiểu tỉ mỉ tình hình của Tăng Nghị. Nói thật, ông thật sự kinh ngạc, không ngờ một người trẻ tuổi trước mặt mình kia trong vài năm ngắn ngủi lại trưởng thành đến như vậy. Tăng Nghị ở Nam Giang đã lập nên không ít thành tích, khiến những cán bộ suốt ngày được ca là “vì nước vì dân” cũng cảm thấy xấu hổ.
Nếu như không phải dung mạo của Tăng Nghị qua bao năm vẫn hầu như không có nhiều thay đổi, Băng Hàn Bách thật không giám tin thiếu niên trước kia bị mình gọi cảnh vệ đuổi ra khỏi nhà lại có ngày cùng ngồi với mình uống trà, mặt đối mặt, nói chuyện thậm chí còn có khả năng hợp tác với nhau.
- Mấy hôm trước, Băng Lăng có nói với tôi, Tiểu Tăng cậu đang làm việc ở khu công nghệ cao Bạch Dương.
Băng Hàn Bách nhìn Tăng Nghị hỏi:
- Từ một danh y làm quan, cảm tưởng thế nào?
Tăng Nghị cười nói:
- Cũng không có gì, tôi thấy cho dù là danh y hay làm quan, thực ra chỉ cần làm cho tận tâm, cho không hổ thẹn, cố hết sức mình là được.
Băng Hàn Bách khẽ gật đầu, chỉ có tám chữ đơn giản, có thể khiến ông nhìn Tăng Nghị với cặp mắt khác xưa. “Không thẹn với tâm, tận sức, tận lực “. Tám chữ này tuy đơn giản, nhưng những vị quan khác, không dễ làm được. Bọn họ đều là “ Cưỡi con la suy nghĩ tuấn mã, quan cư Tể tướng vọng vương hầu “. (Ánh mắt lúc nào cũng hướng tới những việc cao sang khác nhưng việc mình làm thì chưa chắc tận tâm, tạn lực)
- Lý do hôm nay gọi cậu tới đây, Trưởng ban thư ký Quốc Sáng đã nói với cậu rồi, cậu nghĩ sao?
Băng Hàn Bách nâng chến trà lên:
- Không cần băn khoan, nghĩ sao nói vậy.
Lỗ Quốc Sáng tuy rằng là ở nhìn chằm chằm điếu thuốc trong tay, nhưng thực ra lại chú ý Tăng Nghị. Ông rất muốn biết Tăng Nghị sẽ trả lời như thế nào. Tỉnh ủy tự mình chọn, lại nói chuyện tận mặt, dù cho Tăng Nghị muốn từ chối, cũng không dễ dàng.
Tăng Nghị suy nghĩ một lát, nói:
- Bí thư Băng có thể chọn tôi, đây đối với tôi một là vinh hạnh, cũng rất cảm động vì Bí thư Băng đối với tôi đã coi trọng và tín nhiệm. Bản nhân tôi rất bằng lòng ở bên cạnh ngài giúp đỡ ngài. Chỉ có điều tôi theo Quân Sơn đến Nam Giang cũng một thời gian rồi, người bên Nam Giang biết tôi cũng không ít, việc này nếu do tôi làm sợ rằng không thích hợp lắm.
Lỗ Quốc Sáng mắt sáng lên, trong lòng thầm khen, Tăng Nghị này quả không đơn giản.
Xin đổi người khác, cho dù là từ chối nhưng cũng phải cảm ơn lòng tín nhiệm của tổ chức, chỉ có điều bản thân tôi năng lực có hạn, cảm thấy bản thân khó mà đảm đương công việc quan trọng này được. Nhưng dù sao đi nữa, đây cũng tính là từ chối sự sắp xếp của lãnh đạo, nói dễ nhưng không dễ nghe, ảnh hưởng cũng không tốt, nhưng Tăng Nghị là một người thông minh, hắn tuyệt nhiên không nhắc tới hai chữ “tổ chức” hay nói do năng lực mình không đủ, mà chỉ nhắc tới Băng Bách Hà đã coi trọng mình, chỉ tập trung ở sự biết ơn và cảm ngộ của sự việc. Một câu biết người biết ta, còn hơn ngàn câu giải thích.
Lời này rất có ý tứ, bạn có thể hiểu theo hai phương diện:
Đầu tiên: Băng Hàn Bách trọng dụng Tăng Nghị, Tăng Nghị tất nhiên cũng phải vì ông mà suy nghĩ. Có điều quan hệ của Tăng Nghị ở Nam Giang có chút phức tạp, tình hình cũng có đặc thù, có bạn bè, cũng có kẻ địch. Nếu như Tăng Nghị làm việc cho ông sẽ mang lại cho hắn phiền phức và bất tiện.
Thứ hai: rất nhiều người nhòm ngó tình hình của Tăng Nghị, biết Tăng Nghị đến từ Quân Sơn, cũng có thể biết Tăng Nghị và ông có quen biết trước. Nếu Băng Hàn Bách nhọn Tăng Nghị làm thư ký, sẽ khiến người khác nghĩ, người mới đến Tỉnh ủy lại lấy chuyện công làm việc tư, như vậy sẽ có sự dè chứng với cán bộ Nam Giang, cũng để lại ấn tượng không tốt.
Lỗ Quốc Sáng trong lòng cân nhắc một lát, tự hỏi chính nếu đổi lại là mình chắc cũng không thể nói ra lí do thích hợp hơn.
- Sau khi Bí thư Hàn Bách đề xuất chuyện này, văn phòng chúng ta cũng rất coi trọng, đối với tình huống của đồng chí Tăng Nghị cũng tìm hiểu tỉ mỉ. Tổng thể mà nói, các phương diện năng lực và tố chất của đồng chí Tăng Nghị đều cực kỳ ưu tú. Bí thư Hàn Bách không có chọn sai người. Nhưng, cũng có một vài đồng chí cảm thấy Tăng Nghị dù sao cũng còn trẻ tuổi, đột nhiên được làm chức vụ cao như vậy khiến người dưới khó mà phục tùng.
Nói tới đây, Lỗ Quốc Sáng cười nói:
- Đương nhiên, chỉ có điều một lo lắng, nhưng không phải phủ định năng lực của đồng chí Tăng Nghị. Bất kể cuối cùng có dùng Tăng Nghị hay không, tôi cũng đều ủng hộ quyết định của anh.
Lỗ Quốc Sáng hiểu quá rõ, sao có thể không đoán ra ý nghĩ của Băng Hàn Bách. Trong lòng ông biết rõ, Băng Hàn Bách không thể dùng Tăng Nghị. Còn ông ở đây cũng chỉ có tác dụng đề phòng hai người kia tạo ra tình huống khó xử. Cũng may Tăng Nghị không có hồ đồ, hiểu được tấm lòng của Lỗ Quốc Sáng.
-Ý kiến của tôi cũng không phải luôn luôn đúng, sự băn khoăn của các đồng chí cũng không chắc là không có đạo lý.
Băng Hàn Bách trầm ngâm một lát:
- Nếu đã có tranh luận, chi bằng chúng ta cùng xem xét lại một chút.
Lỗ Quốc Sáng gật đầu:
-Vâng!
Nói xong, ông đứng dậy khỏi sô-pha:
- Bí thư Băng, nếu không có việc gì khác, vậy tôi đi trước.
Lỗ Quốc Sáng rời khỏi, Băng Hàn Bách cũng không hề nhắc tới chuyện làm thư kí mà kéo Tăng Nghị ngồi gần, nói:
- Hôm nay tôi có chút thời gian, Tiểu Tăng cậu nói chuyện công việc của cậu cho tôi nghe.
Tăng Nghị cười:
-Công việc của tôi kỳ thật rất đơn giản, chỉ là thu hút đầu tư. Nếu Bí thư Băng bằng lòng nghe, tôi sẽ báo cáo với ngài.
Băng Hàn Bách vuốt cằm:
- Được, cậu nói đi!
Tăng Nghị liền đem chuyện công tác của chính mình, tùy ý nói ra một ít. Tỷ như cách nhìn của chính mình đối với thu hút đầu tư, có biện pháp, ý tưởng nào để phát triển đầu tư khu công nghệ cao Bạch Dương và vài cái trọng điểm khác.
Băng Hàn Bách kiên nhẫn nghe Tăng Nghị nói xong liền hỏi Tăng Nghị vài điều để hắn trả lời.
Khi đáp, khi hỏi, nội dung cuộc nói chuyện đều bắt đầu từ công việc của Tăng Nghị, dần dần đến hiện trạng của thành phố Bạch Dương, cuối cùng đến nguyên nhân của hiện trạng đó. Băng Hàn Bách còn muốn Tăng Nghị nói ra cách nhìn và nhận thức của bản thân đối với hiện trạng đó.
Hàn huyên một lúc lâu, Băng Hàn Bách không hỏi thêm nữa, mà là ngồi ở ghế sofa, lâm vào trầm tư bên trong.
Tăng Nghị nhìn Băng Hàn Bách một lúc lâu sau, sau đó hỏi:
- Bí thư Băng, có phải tôi nói gì không đúng không?
- Cậu nói rất đúng.
Băng Hàn Bách nói một tiếng, sau đó nâng chén trà lên chậm rãi uống từng ngụm:
- Xem ra hầu hết mọi người xem Tỉnh ủy là nơi ăn trên ngồi trước, nhưng họ không hiểu những nỗi khổ bất đắc dĩ nơi “chỗ cao” đó. Cách mặt đất càng xa, nhìn mọi chuyện cũng không thể rõ ràng. Lúc làm việc, trong lòng sẽ thấy sợ hãi, bởi tiền đồ của mấy vạn con người đều nằm trong tay mình. Việc ở tỉnh ủy thực không dễ làm.
Tăng Nghị gật đầu, nhưng cũng không nói chen vào, mà là chờ Băng Hàn Bách nói tiếp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT