Vui, giận, buồn, suy tư, sợ hãi là năm loại cảm xúc của con người, khi con người lâu dài hoặc là quá mức bị vây quanh bởi một loại cảm xúc nào đó thôi, thì sẽ sinh bệnh.

Người quá vui, quá sướng thành điên; người quá giận, giận quá thành chảy máu não; người quá buồn rầu, có thể phí hoài bản thân, chán đời; người hay suy nghĩ, dễ u buồn tự bế; người dễ sợ hãi thì dễ bị tinh thần thác loạn, hay có chứng vọng tưởng bị hại.

Trong Trung y có một câu, tên là “Vô tình chi thảo mộc, bất năng trị hữu tình chi bệnh” (Cỏ cây vô tình, không thể chữa khỏi bệnh trong lòng). Đối với những căn bệnh do tâm tình gây ra, đơn thuốc bình thường sẽ rất khó có thể có được hiệu quả trị liệu cao, cần phải có một số biện pháp trị liệu khác mới được.

Tây y cũng có chuyên khoa tâm lý, phương pháp chủ yếu là trị liệu bằng nói chuyện, cũng có dựa vào thôi miên, ám chỉ tâm lý, hoặc biện pháp gây chán ghét để trị liệu, nhưng hiệu quả đồng dạng cũng khó được như mong muốn, hơn nữa xác suất trị liệu thành công rất thấp.

Ví dụ như chứng bệnh mất ngủ của Ngô Mạn Thanh, đó là do lo lắng cho sự nghiệp của Băng Hàn Bách cho nên mới suy nghĩ quá độ, chỉ cần một ngày mà chức vị Chủ tịch tỉnh còn chưa xác định, bà vẫn sẽ tiếp tục lo lắng, cho dù bác sĩ có giỏi đến mấy, cũng không có khả năng xác định được ứng cử viên cho chức vụ chủ tịch tỉnh được, cho nên, nếu họ sử dụng phương pháp trị liệu là tâm sự thì căn bản cũng chỉ phí công phí sức. Huống chi Ngô Mạn Thanh xuất thân từ ngành giáo dục, điểm mạnh lớn nhất của bà chính là giảng đạo lý lớn, trình độ lý luận hoàn toàn không thua gì một người bác sĩ tâm lý nào cả, nếu anh giảng đạo lý với bà, căn bản cũng là múa rìu qua mắt thợ.

Trung y đối với những căn bệnh tâm lý này có một biện pháp có hiệu quả rất nhanh là, thay đổi cảm xúc. Nếu bệnh là từ cảm xúc sinh ra, vậy chỉ cần thay đổi cảm xúc của người bệnh, bệnh tự nhiên sẽ giống như một cái cây mất rễ, theo đó mà đi.

“Hoàng đế nội kinh” có viết: “Nộ tắc khí thượng, hỉ tắc khí hoãn, bi tắc khí tiêu, khủng tắc khí hạ, kinh tắc khí loạn, tư tắc khi kết” (giận thì khí bốc lên, vui thì khí thư hoãn, buồn thì khí tán, sợ thì khí hạ, hoảng thì khí loạn, suy nghĩ thì khí tích tụ)

Trung y cổ đại căn cứ theo cảm xúc và sự vận hành của khí huyết, thông qua thực tiễn cũng sự tổng kết không ngừng, phát hiện giữa năm loại cảm xúc của con người, quả thật có sự tương sinh tương khắc với nhau, cụ thể chính là: bi có thể trị nộ, nộ có thể trị tư, tư có thể trị khủng, khủng có thể trị hỉ, hỉ có thể trị bi.

Tăng Nghị chữa trị chứng mất ngủ cho Ngô Mạn Thanh, chính là lấy nộ thắng tư, thúc đẩy khí trong cơ thể khôi phục bình thường.

Chỉ có điều loại phương pháp điều trị này quá mức quái đản, biến hóa kỳ lạ, không phải mỗi một người thầy thuốc đều có thể dùng được, nếu anh đối với nhược điểm cũng như đặc điểm của tính cách con người không có sự hiểu biết sâu sắc, ý nghĩ không đủ linh hoạt, phương pháp không đủ kỳ diệu, như vậy nếu mạo muội sử dụng, kết cục rất có thể là bệnh trị không hết, ngược lại còn bị bệnh nhân “trị” cho rồi.

Dám động thủ trên đầu phu nhân Chủ tịch tỉnh, đó là phải trả một cái giá nhất định. Nếu không phải cuối cùng chứng mất ngủ của Ngô Mạn Thanh được chửa khỏi, chỉ sợ là bà sẽ không bỏ qua cho Tăng Nghị, một kẻ giang hồ giả thần giả thánh để “giả danh lừa bịp” rồi.

Băng Lăng cũng là từ đó về sau mới biết được, y thuật của Tăng Nghị là tới cấp bậc nào rồi, ngược lại cũng sinh ra cảm giác mến mộ, nhưng lại đi tới tình trạng cuối cùng là, hai người không thể cùng nhau đi tới một nơi.

Xe chậm rãi đi vào trong sân tòa nhà của Ban quản lý, Tăng Nghị nhìn qua cửa kính xe, vừa lúc nhìn đến Chủ nhiệm Ban quản lý Lưu Đại Xuân đang đi từ trên tầng xuống, dưới cánh tay còn kẹp một cái cặp, có lẽ là chuẩn bị ra ngoài làm việc.

Lưu Đại Xuân rõ ràng thấy được xe của Tăng Nghị, nhưng hai chân vẫn bước ổn định, hai tay bắt đầu sờ mó lên xuống trong túi áo, cuối cùng vẻ mặt biến đổi, làm bộ như có cái gì để quên trên lầu, vội vàng quay lại đi lên lầu.

- Tiểu nhân!

Từ Lực mạnh phanh xe lại, muốn mở cửa ra đi xuống, hắn muốn đi túm áo Lưu Đại Xuân lại để hỏi cho rõ ràng, xe của Phó chủ nhiệm Tăng đi vào, chẳng lẽ anh thật sự nhìn không thấy?

- Thôi đi, Từ Lực!

Tăng Nghị nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Từ Lực, sau đó cười mở cửa đi xuống, trên quan trường vốn ấm lạnh thất thường, Tăng Nghị cũng không phải lần đầu tiên gặp được.

Sauk hi Từ Lực xuống xe, trong mắt vẫn bắn ra tia nhìn sắc bén, nói:

- Phó chủ nhiệm Tăng, loại tiểu nhân chỉ thấy lợi này sớm nên bị đuổi ra Ban quản lý.

- Nhìn nhiều rồi cậu sẽ liền hiểu rõ.

Tăng Nghị cười ha hả, bởi vì loại người này mà tức giận, thật sự là không đáng, anh nói:

- Cậu đi làm việc của mình đi.

Lý Vĩ Tài lúc này chạy xuống dưới sân, miêng gọi:

- Phó chủ nhiệm Tăng, anh đã đến rồi!

Tăng Nghị khẽ mỉm cười vẫy tay, chào hỏi với Lý Vĩ Tài, trong đầu thầm nghĩ, hơn nửa năm trời mình tới Ban quản lý này, coi như cũng không uổng công một hồi, ít nhất một tên chỉ biết gió chiều nào che chiều nấy như Lý Vĩ Tài, lần này cũng không đi theo bỏ đá xuống giếng.

- Phó chủ nhiệm Tăng, thực là bực mình mà.

Lý Vĩ TÀi đi theo đằng sau Tăng Nghị.

- Lúc nãy tôi đi thông báo chỉ thị của anh, bọn họ một đám không tình nguyện, lại còn không âm không dương. Cái tên Lưu Đại Xuân kia, còn nói là có cái gì mà công vụ khẩn cấp phải đi xuống dưới thị trấn, đều không có nghe tôi nói xong liền đi.

- Vất vả anh rồi.

Tăng Nghị cười đi lên trên tầng, nói:

- Tôi nhớ rõ Ban quản lý chúng ta không chỉ có mỗi chế độ khích lệ, mà cũng có cả chế độ trừng phạt đi?

Lỹ Vĩ Tài liền từ trong lời của Tăng Nghị, cảm nhận được một sự tiêu điều trong câu nói đó, nói:

- Vâng, Ban quản lý có văn bản rõ ràng quy định, đối với những trường hợp bỏ quên nhiệm vụ, không chấp hành nghiêm túc chỉ thị của cấp trên, gây ảnh hưởng tới công tác chung của Khu, nhất định phải truy cứu trách nhiệm đến từng cá nhân cụ thể.

- Không đặt quy củ, khó thành tổ chức!

Tăng Nghị cảm thán một câu.

Lý Vĩ Tài cũng hiểu được ý nghĩ của Tăng Nghị, đây là muốn mượn cơ hội để chỉnh đốn lại tác phong làm việc xấu đang tồn tại hiện nay ở Khu công nghệ cao này, gã bước nhanh đuổi kịp, thấp giọng nói:

- Phó chủ nhiệm Tăng, tôi có nghe được một ít tin tức.

Tăng Nghị cười, dạo gần đây tin tức đúng là không ít sao, có thì nói Ủy ban kỷ luật đã và đang âm thầm điều tra chính mình, có thì nói chính mình sẽ lập tức bị điều đi, có lại nói chính mình cũng sẽ bị phái đi xuống cắm điểm giúp đỡ người nghèo, còn có là nói một nhân vật nào đó đã đánh tiếng rằng, lần này nhất định phải làm cho chính mình thân bại danh liệt; nhưng càng có người còn nói là chính mình khóc ròng ròng, chạy tới quỳ xuống đất cầu xin tha thứ người nào đó, nhưng bị từ chối.

Tất cả tin tức, đều truyền được có mô có dạng, có đầu có đuôi, Tăng Nghị nghe nhiều, đều cũng cảm thấy rất mới mẻ.

- Phó chủ nhiệm Lý, tôi vẫn sẽ nói câu cũ thôi, bớt nghe tin đồn, chăm làm chuyện thực sự hơn.

Tăng Nghị quay đầu lại nhìn thoáng qua Lý Vĩ Tài, liền bước thẳng vào văn phòng của mình.

Lỹ Vĩ Tài đứng ở cửa suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng vẫn là không mở miệng, đi xuống làm việc.

Gần nhất đồn đại quả thật là nhiều hơn một ít, những mặt khác thì Lý Vĩ Tài thực ra cũng không sợ. Tăng Nghị là người như thế nào, Lý Vĩ Tài rõ ràng nhất, kỷ luật nghiêm minh, tác phong công chính, làm việc liêm khiết, mặc cho ai điều tra theo phương diện nào, đều không có khả năng tra ra được vấn đề gì, huống chi Tăng Nghị cũng không có gì có thể tra. Ngay cả chỗ anh ta ở cũng là ký túc xá đơn mà Ban quản lý phân cấp cho anh ta. Bình thường ăn cơm uống rượu, cũng đều là anh ta tự chi tiền túi của mình.

Lý Vĩ Tài lo lắng nhất là, Tăng Nghị sẽ bị điều đi, Tăng Nghị vừa đi, gã cũng thành chơi trứng chọi luôn. Hôm nay gã mới nghe được tin tức, nói là trên thành phố chuẩn bị cắt cử một chức vụ mới cho Tăng Nghị, hơn nữa cơ bản cũng quyết định được rồi, gã chuẩn bị nói cho Tăng Nghị, nhưng nhìn bộ dáng điềm tĩnh, tự nhiên này của Tăng Nghị, Lỹ Vĩ Tài cũng liền không nói ra nữa.

Cũng là, vị Tôn đại công tử kia ở trong mắt chúng ta là một nhân vật thật đấy, nhưng Phó chủ nhiệm Tiểu Tăng cũng không phải ngồi không sao. Ai thắng ai thua, còn chưa biết được đâu đấy.

Lý Vĩ Tài quay đầu đi xuống tầng, lại đụng phải tiểu David với vẻ mặt hưng phấn.

- David tiên sinh!

Lý Vĩ Tài vội vàng chào hỏi.

- Anh tìm phó chủ nhiệm Tăng sao?

- Đúng vậy! Đúng vậy!

David gật đầu cười.

- Tăng tiên sinh có ở đây đi?

- Có ở đây, tôi mới đi từ văn phòng anh ấy ra thôi.

Lý Vĩ Tài liền cười tránh sang một bên nhường đường.

David không nói hai lời, bạch bạch bạch chạy lên lầu, dưới chân như có gió, xem ra rất là kích động.

Lý Vĩ Tài liền buồn bực, bây giờ Phó Chủ nhiệm Tăng đều xui xẻo thành như vậy, David làm sao còn có thể vui sướng đến như vậy chứ? Nếu nói ra thì anh ta cũng xem như là bạn bè với Chủ nhiệm Tăng đi? Lý Vĩ Tài thẳng lắc đầu, trong đầu nghĩ, mấy tên quỷ dương này đúng là khờ dại, một chút cũng không hiểu sự hiểm ác nơi quan trường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play