Thái Thành Lễ không nghỉ ngơi, mà lại leo lên xe đến nhà Cố Minh Châu. Y ở Nam Giang giao tình sâu nhất chính là Cố Minh Châu. Chân tướng của chuyện này, chỉ có thể hướng Cố Minh Châu thỉnh giáo.

Ở trong nhà Cố Minh Châu nói chuyện hơn hai giờ, Thái Thành Lễ vội vàng đi thẳng đến sân bay, kết thúc cuộc hành trình đến Nam Giang lần này của mình.

- Còn chưa gặp Minh Không đại sư, sao lại trở về như vậy?

Thái phu nhân hỏi.

Thái Thành Lễ khoát tay. Có thể gặp được Minh Không hay không thì hiện tại đã là râu ria. Minh Không đã sớm khuyên mình không nên đầu tư vào hạng mục này, nhưng chính mình lại không nghe. Hiện tại không ngờ hạng mục này xảy ra chuyện, một hòa thượng như Minh Không đại sư cũng không thể giải quyết. Phương diện này đề cập đến tình huống rất phức tạp.

Sự tình phát sinh thật lâu, nếu Tôn Dực có thể giải quyết thì đã giải quyết từ sớm rồi. Huống chi người đứng sau lưng Tôn Dực đến nay cũng không tỏ bất luận một thái độ nào. Đủ loại tình huống cho thấy, sự tình phức tạp không phải là mâu thuẫn giữa Tăng Nghị và Tôn Dực, mà là liên quan đến sự đấu tranh đặc biệt giữa các cao tầng.

- Quân tử bất lập nguy!

Thái Thành Lễ thản nhiên nói một câu. Kinh doanh là kinh doanh, y cũng không muốn mình liên lụy vào chính trị.

- Vậy thì cũng không nên sốt ruột.

Thái phu nhân nói:

- Ít nhất thì cũng nên gặp Minh Không đại sư chứ.

Thái Thành Lễ quay đầu sang một bên, không muốn nói tiếp chuyện này với vợ. Nói chuyện với người không hiểu về chính trị thì chẳng khác nào đàn gảy tai trâu. Nếu mình còn ở lại Nam Giang thì sự tình sợ là còn phức tạp. Nếu Tôn Dực và Thường Tuấn Long biết được mình tới Nam Giang, khẳng sẽ đến tận cửa để hỏi, khi đó mình nên trả lời lại như thế nào.

Chuyện lỗ mãng và mất mặt nhất là ngày hôm nay mình còn hướng Vi Hướng Nam cầu viện. Lời nói không dễ nghe, sợ là khiến cho người ta hiểu lầm mình muốn giơ tay can thiệp trận đấu này.

Lúc này nếu mình không đi, chẳng lẽ còn thật sự muốn đặt mình trong đó sao?

Tập đoàn Thái thị trong cao tầng quốc nội cũng không phải là không có lực ảnh hưởng, nhưng Thái Thành Lễ không muốn tham dự sự kiện lần này. Nhất là hạng mục hồ Tinh Tinh đối với Thái Thành Lễ mà nói thì cũng chẳng qua là một hạng mục nhỏ. Cho dù có buông tha thì tổn thất cũng không lớn. Và ngoài ra, Tôn Dực cũng không đáng để cho mình phải ra mặt. Hơn nữa, y từ Cố Minh Châu biết được một ít bối cảnh của Tăng Nghị. Hạng mục hồ Tinh Tinh thì nhỏ, nhưng nếu vậy mà đắc tội với người thì mới là chuyện lớn.

Cho nên, rời xa nơi thị phi này càng sớm càng tốt.

Ngẫm nghĩ một chút, Thái Thành Lễ rút điện thoại ra gọi cho Tăng Nghị. Sau khi biết được thân phận Tăng Nghị, y chỉ biết cái phương thuốc cổ truyền mà Vi Hướng Nam đã nói lúc trước, kỳ thật cũng chẳng phải là phương thuốc cổ truyền gì, mà là đúng bệnh hốt thuốc. Cho dù về tình về lý thì mình cũng phải nói một tiếng cảm ơn với Tăng Nghị.

Sau khi điện thoại được thông, Thái Thành Lễ cười nói:

- Tăng Nghị, bên Hongkong đột nhiên có chuyện gấp, tôi phải trở về xử lý. Hiện tại tôi đang đi tới sân bay. Thật sự là rất tiếc. Vốn muốn cảm ơn cậu một chút. Trí Trung có thể khỏe mạnh, cậu có công rất lớn, khiến vợ chồng chúng tôi khắc sâu trong lòng.

Tăng Nghị vừa nghe, chỉ biết Thái Thành Lễ trong lòng đã có quyết định, liền nói:

- Chỉ là giơ tay lao động thôi. Thái tiên sinh không cần ghi tạc trong lòng. Chỉ có điều, ngài lần này đến vội vàng quá, chúng tôi ngay cả cơ hội để chiêu đãi cũng không có. Thật sự là ngại quá.

- Hôm nay, tuy rằng chỉ tiếp xúc có thời gian ngắn ngủi, nhưng tôi cảm thấy chúng ta rất hợp duyên.

Thái Thành Lễ cười:

- Nếu có cơ hội, tôi mời mọi người đến Hongkong, khi đó chúng ta họp mặt.

- Được!

Tăng Nghị cũng không khách khí:

- Thái tiên sinh bảo trọng, lên đường bình an.

Cúp điện thoại, Thái Thành Lễ trên mặt không chút biểu cảm. Hôm nay, tuy rằng chính mình đã làm ra một chuyện ngu xuẩn, nhưng may mắn là lần này tới mình không kinh động bất cứ ai. Nếu không thì chính mình có muốn chạy, sợ cũng không dễ dàng như vậy.

Buổi sáng ngày thứ hai, Thường Tuấn Long gõ cửa phòng làm việc của Tôn Dực, nói:

- Tôn thiếu, có tin tức không tốt.

- Ngồi đi!

Tôn Dực nét mặt điềm tĩnh, tự nhiên. Xảy ra nhiều chuyện, năng lực đề kháng của y mạnh hơn nhiều so với trước kia.

- Đây là công hàm của tập đoàn Thái thị gửi tới. Thành phố Bạch Dương bên kia cũng nhận được một phần. Tôn thiếu xem qua.

Thường Tuấn Long đem văn kiện đặt lên trên bàn, trước mặt Tôn Dực. Sau đó bắt chân ngồi xuống sofa nói”

- Tập đoàn Thái thị muốn tạm hoãn đầu tư hồ Tinh Tinh.

Tôn Dực mày hơi trầm xuống, cầm lấy văn kiện xem. Phía trên công hàm, tập đoàn Thái thị viết rất rành mạch: Bởi vì tuyến đường thay đổi làm cho triển vọng của hồ Tinh Tinh không hiện rõ. Tập đoàn Thái thị quyết định tạm hoãn đầu nhập vào hồ Tinh Tinh.

Đồng thời, tập đoàn Thái thị yêu cầu thành phố Bạch Dương có thể thực hiện thu hút đầu tư như lúc trước đã hứa hẹn trong hợp đồng, mau chóng giải quyết sự kiện không ngờ này. Nếu không, tập đoàn Thái thị sẽ hoàn toàn chấm dứt đầu tư. Dựa theo điều khoản hợp đồng có liên quan quy định, hướng chính quyền thành phố Bạch Dương truy thu để lấy lại những tổn thất về kinh tế.

Hừ!

Tôn Dực hừ lạnh một tiếng, ném phong hàm này lên bàn, nói:

- Thái Thành Lễ thật sự là cáo già. Khi kiếm tiền thì ông ta tích cực hơn ai hết, hận không thể chiếm hết khoản lợi. Hiện tại hạng mục hồ Tinh Tinh chỉ xảy ra chút việc nhỏ, ông ta so với ai khác còn trốn mau hơn. Còn không biết xấu hổ mà đòi truy thu tổn thất.

Thường Tuấn Long ngồi một chỗ hút một điếu thuốc, chậm rãi thở ra một làn khói, nói:

- Chuyện này cũng có thể lý giải. Thương nhân ai mà không như thế.

Tôn Dực cũng không bởi vì sự kiện này mà tức giận. Thái Thành Lễ phát công hàm, chỉ nói là tạm hoãn đầu tư, cũng không nói là hủy bỏ đầu tư. Điều này chứng minh ông ta chỉ xu lợi trốn tránh việc hại. Tình huống phía trước còn không rõ, trước xem chừng một chút. Nếu thay đổi bất cứ một thương nhân nào cũng đều như thế. Không ai chưa biết được triển vọng của tình huống mà còn tiếp tục đánh cuộc vào trong.

- Chỉ có điều…

Thường Tuấn Long nói còn chưa dứt câu, nhìn sắc mặt của Tôn Dực rồi mới nói tiếp:

- Chỉ có điều chuyện này không thể hoãn được nữa. Lần trước, buổi đấu giá bị thất bại khiến cho một số người thay đổi thái độ. Hiện tại Thái Thành Lễ lại bỏ chạy, sợ là cứ tiếp tục kéo dài, những gì chúng ta vất vả làm nên sẽ hoàn toàn tan biến.

Tôn Dực đương nhiên hiểu được đạo lý này. Hạng mục hồ Tinh Tinh cũng không phải chỉ dựa vào một người là có thể đẩy lên. Y dựa lưng vào ghế, thản nhiên cười:

- Sẽ không kéo dài lâu đâu.

Thường Tuấn Long ánh mắt sáng ngời, hỏi dò:

- Nói như vậy, hết thảy đều nằm trong khống chế của Tôn thiếu?

Tôn Dực từ chối cho ý kiến, mà là hai tay giao nhau, ôm trước ngực nói:

- Tôi nghe nói Tăng đại thiếu trước đây là làm công tác giúp đỡ người nghèo?

Thường Tuấn Long gật đầu:

- Đúng, Tướng Quân Trà là thành quả mà hắn đã giúp đỡ người nghèo.

Tôn Dực liền mỉm cười nói:

- Theo tôi thấy, dân chúng Nam Giang nhất định là rất cần Tăng đại thiếu tiếp tục dẫn dắt mọi người thoát khỏi nghèo khó mà làm giàu.

Thường Tuấn Long nghe một chút liền hiểu được ý tứ của Tôn Dực. Đây chính là chuẩn bị điều động công tác của Tăng Nghị. Sợ là công tác tiếp theo được phân công của hắn, chính là tiếp tục xuống giúp đỡ người nghèo. Điều này có chút thú vị. Thường Tuấn Long nói:

- Đương nhiên, Tăng đại thiếu rất biết quan tâm giúp đỡ người nghèo. Nghe nói đã từng được khen ngợi qua.

Buổi trưa, lúc đang nghỉ ngơi, Tăng Nghị nhận được điện thoại của Yến Trị Đạo:

- Phó chủ tịch thành phố Yến, có chuyện gì cần chỉ bảo sao?

Bên kia, giọng điệu của Yến Trị Đạo có chút trầm thấp:

- Chuyện xây dựng sân bay có chút thay đổi. Tôi cần nói chuyện với cậu một chút.

Tăng Nghị lên tiếng:

- Phó chủ tịch thành phố Yến cứ nói.

Tăng Nghị trong lòng đoán được, hơn phân nửa là Tôn Dực lại có động tác mới.

- Buổi sáng, thành phố mở một cuộc, trong cuộc họp tập thể thảo luận quyết định, Tổng giám đốc tập đoàn quản lý sân bay đồng chí Chu Cương đảm nhiệm chức chỉ huy bộ chỉ huy xây dựng sân bay Long Sơn.

Yến Trị Đạo nói.

Tăng Nghị suy tư một chút về hàm ý sau lưng của quyết định này. Tổ lãnh đạo xây dựng sân bay thành phố Long Sơn có hai bộ môn. Một chính là bộ chỉ huy xây dựng sân bay, phụ trách đấu thầu công trình sân bay, sân dựng và nghiệm thu. Một là văn phòng hoạt động trù bị, phụ trách hết thảy sự vụ sau khi sân bay được xây dựng, ví dụ như thông báo tuyển dụng nhân viên…

Mà trong đó, phân lượng nặng nhất chính là bộ chỉ huy xây dựng công trình. Trước đây, chức “chỉ huy” của bộ chỉ huy xây dựng công trình đều là do Yến Trị Đạo tiếp nhận, kiêm luôn chức tổ trưởng tổ lãnh đạo xây dựng sân bay. Hôm nay đột nhiên thay đổi người, đã nói lên được sự tình có biến cố trọng đại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play