Vương Minh Long khẽ tới gần bàn làm việc của Liêu Thiên Hoa, thấp giọng nói:

- Ông chủ, không may rồi!

Liêu Thiên Hoa liền dừng bút trong tay. Ông sợ nhất là nghe thấy hai chữ, đó là “ rủi ro”. Lần nào cũng khến cho tim đập liên hồi.

- Có kết quả buổi bán đấu giá hồ Tinh Tinh rồi ạ!

Vương Minh Long ngưng trệ một chút, dùng hết sức để nói:

- Tất cả dự án đều hỏng cả, Phó chủ tịch Hồ Khai Văn té xỉu tại hiện trường, bây giờ đang đưa tới bệnh viện trung tâm thành phố.

Liêu Thiên Hoa khiếp sợ cực độ, tay phải rung lên, mực trong cây bút y cầm văng hết ra ngoài, làm lây ra khắp các văn kiện phê duyệt trên bàn. Ông đã tính toán rất kĩ lưỡng rồi nhưng lại không ngờ tới, sự việc có thể hư hoại đến mức không thể hư được nữa.

- Tin tức là thật chứ?

Liêu Thiên Hoa hỏi một câu. Tay phải liền mò tới hộp thuốc lá của mình. Ông cần bình tĩnh lại một chút sau khi nghe được tin tức kinh hãi này.

- Là Cục trưởng cục Quy hoạch gọi điện tới báo ạ!

Vương Minh Long vừa rồi nghe được tin cũng hoảng hốt đánh rơi cả ly nước trên tay.

Liêu Thiên Hoa nói:

- Kêu đồng chí Bạch Dật Phi lên đây một chút, tôi muốn nghe kể lại một cách tỉ mỉ…

Chưa nói xong, cửa văn phòng đã nghe thấy tiếng động. Chủ tịch thành phố Triệu Chiếm Binh lát sau bước vào, nói

- Bí thư Liêu, tôi có chuyện khẩn cấp muốn báo cáo!

Văn phòng Liêu Thiên Hoa có hai cửa, một cái hướng vào phòng làm việc của thư kí Vương Minh Long, những người vào báo cáo đều phải đến văn phòng thư kí Vương Minh Long chờ đợi thông báo trước. Sau đó mới từ cánh cửa đó bước vào. Còn cánh cửa chính của văn phòng liên thông tới hành lang. Cánh cửa này dùng cho các lãnh đạo cấp cao. Không cử người tới báo cáo kịp mới vào từ cửa đó.

Cánh cửa này thường ngày chủ yếu là để các vị ủy viên thường vụ tiện bước vào làm việc. Giống như thư ký Bí thư thành ủy Lý Kiến Tân, hắn ngày nào cũng phải liên tiếp gặp mặt Liêu Thiên Hoa. Chẳng lẽ lần nào cũng phải báo cáo trước?

Nhưng bình thường sẽ không ai gõ cánh cửa này. Lưu Thiên Hoa là nhân vật số một, ở lễ tiết vẫn phải được tôn trọng nguyên vẹn. Chỉ có những nhân tài suy nghĩ mơ mơ màng màng mới cảm thấy tự bản thân và Liêu Thiên Hoa là như nhau. Sau đó đi từ cửa chính đi vào.

Hôm nay Triệu Chiếm Bình trực tiếp tiến vào cửa chính, chứng minh ông ta thực sự có việc rất gấp:

- Chủ tịch thành phố Chiếm Binh, mời ngồi!

Liêu Thiên Hoa từ bàn làm việc bước đến, cùng Triều Chiếm Binh ngồi trên ghế sô pha:

- Ngồi xuống nói đi!

Vương Minh Long đưa cho Triều Chiếm Binh một ly nước, rồi nhẹ nhàng rời khỏi văn phòng.

- Kết quả buổi đấu giá hồ Tinh Tinh, bí thư Liêu đã biết chưa?

Triều Chiếm Binh trực tiếp vào chủ đề.

Liêu Thiên Hoa hơi khoát tay nói:

- Tôi cũng vừa mới biết, đang muốn biết cụ thể tình huống như thế nào. Kết quả này thật khiến người ta không ngờ!

-

Triều Chiếm Binh lại nói:

- Lúc tôi nghe tin tức đó xong cũng thấy kinh hãi!

- Có biết rõ nguyên nhân hay không?

Liêu Thiên Hoa hỏi thế ông cũng khó lý giải. Dự án hay như thế này, vừa có tài phiệt của tập đoàn Thái Thị ủng hộ, lại có sự coi trọng của các vị lãnh đạo. Tại sao lại có kết quả đó được?

- Tôi hiểu rõ tình huống. Là do sân bay Vinh Thành sửa đổi tuyến đường, vừa lúc từ trên không của hồ Tinh Tinh bay qua. Các nhà đầu tư lùi bước chính là do tuyến đường đó!

Triệu Chiếm Binh nói tới đó.

Liêu Thiên Hoa cân nhắc, biết được nguyên nhân ở đâu. Chặng đường từ sân bay Vinh Thành tới hồ Tinh Tinh không hơn hai mươi km. Độ dài như thế đối với máy bay chỉ là vút qua trước mắt thôi. Phi cơ cất cánh gây là tiếng động lớn, thật không thể là bỏ qua!

- Lúc nào thì xảy ra chuyện như thế?

Liêu Thiên Hoa hỏi, có sự thay đổi như, sao lại không thấy cục Hàng không dân dụng thông báo điều gì.

Triệu Chiêm Binh nói:

- Chuyện này thực ra đã xảy ra rất sớm rồi. Tháng ba năm trước Cục trưởng cục hàng không dân dụng đã đưa thông báo, sân bay Vinh thành muốn kiếm một tuyến đường bay mới. Yêu cầu thành phố Bạch Dương chúng ta đưa ra một số tư liệu địa phương và tích cực phối hợp chuyện này.

Lòng Lưu Thiên Hoa nghe tiếng lộp bộp, ông nhớ ra rồi, kì thực là có việc như thế. Khi đó cục hàng không dân dụng còn chuyên môn thông báo, muốn tiến hành thăm dò quy mô khu vực. Đề cập tỉnh Nam Giang trong sáu tỉnh, cộng với các sân bay khác, sân bay Vinh Thành là một trong những nơi trọng điểm.

Trao đổi không vực thật sự không phải là chuyện đáng quan tâm, trước trước sau sau cũng cần khá nhiều thời gian. Có khả năng là đã qua hai ba năm không thể giải quyết liền chốt hạ xuống. Chỉ cần qua một thời gian là mọi người ở thành phố Bạch Dương đều quên sạch chuyện đó. Có nằm mơ cũng không nghĩ đến, cục hàng không dân dụng lại chọn tuyến đường bay nhất nhất phải đi trên hồ Tinh Tinh.

Phải biết rằng, tháng ba năm trước, khu vực hồ tinh tinh vẫn còn là bãi đất trống. Và trong sổ tư liệu của thành phố Bạch Dương căn bản là không có đề cập đến hồ Tinh Tinh.

Trong lòng Liêu Thiên Hoa có chút buồn bực, lần này thành phố Bạch Dương có khả năng không làm được gì nữa. Cục hàng không dân dụng là bộ phận khá đặc thù. Là cơ sở của chính phủ, nguyên bản không có ảnh hưởng gì đến bộ phận khoảng không. Lần này cũng chả trách người ta được.

Triệu Chiếm Binh lại thấy buồn hơn. Bí thư quản mũ, Chủ tịch thành phố quản tiền, Chủ tịch thành phố như ông, ở dự án hồ Tinh Tinh này đã ủng hộ một khoản tiền. Sửa cầu lấp đường, thông điện thông nước, trưng thu thổ địa, mọi việc nhỏ nhỏ lớn lớn chỗ nào mà không tiêu tiền! Dự tính khi bán được đất ở hồ Tinh Tinh, thành phố sẽ kiếm được một bát đầy. Ai lại nghĩ đến việc biến thành dòng nước trôi đi mất.

Thành phố Bạch Dương không phải thành phố kinh tế. Tài vụ nguyên bản không giàu có. Huyện ở dưới cũng là huyện nghèo, thường xuyên yêu cầu hỗ trợ tài chính từ thành phố. Lần này thành phố bỏ ra một khoảng tiền lớn, tài vụ lại càng eo hẹp. Nếu như việc đó ảnh hưởng đến tiến độ xây dựng của các dự án khác, thế thì với cái chức Chủ tịch thành phố, sợ rằng không thể làm tiếp tục nữa.

- Nếu tôi không nhớ nhầm, đồng chí Mã Bình Xuyên của văn phòng ủy ban nhân dân thành phố, có anh làm ở cục hàng không dân dụng phải không?

Liêu Thiên Hoa hỏi.

Triệu Chiếm Binh gật đầu. Mã Bình Xuyên là Phó chánh văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố. Anh trai hắn Mã Bình Giang, quả thực đang phụ trách chức vụ lãnh đạo của cục hàng không dân dụng.

- Ý của Bí thư Liêu là ….

- Có thể khiến đồng chí Bình Xuyên đi giải quyết tình huống, xem còn có thể cứu vãn hay không?

Liêu Thiên Hoa nói:

- Chỉ cần có một tia hy vọng, chúng ta phải hết sức cứu lại.

- Thế tôi lập tức đi làm chuyện này!

Triệu Chiếm Binh liền đứng dậy, tới giờ phút này cũng không cần chú ý điều gì, chỉ là đem ngựa chết cứu thành ngựa sống, tổng không thể không kịp cứ như vậy mà ném đi.

- Có tin tức gì, lập tức thông báo cho tôi!

Tiễn Triệu Chiêm Binh đi rồi, Liêu Thiên Hoa châm điếu thuốc lá, ngồi ở sô pha suy nghĩ, thần sắc không được thỏai mái. Hắn hiểu rõ tác dụng của anh trai Mã Bình Xuyên, sợ là rất nhỏ. Sự việc liên quan đến tuyến đường, nhiều trường hợp đến cả chủ quản cục hàng không dân dụng cũng không làm chủ được.

Chỉ có điều Liêu Thiên Hoa hơi khó hiểu, việc sửa đổi tuyến đường bay đã được tiến hành từ năm trước. Trước không làm sau không làm, cố tình ngay dự án hồ Tinh Tinh mà quyết định. Trước một hoặc nửa ngày, thành phố sẽ không bị động như vậy. Trễ hơn một hoặc nửa ngày thành phố Bạch Dương đã đem những nguy hại này tránh xa khỏi những nhà đầu tư rồi.

Có phải có ai đó ở phía sau phá đám không?

Liêu Thiên Hoa có ý niệm thoáng qua trong đầu, nhưng rất nhanh đã bị chính bản thân phủ nhận. Tháng ba năm trước, Tăng Nghị vẫn chưa chuyển đến thành phố Bạch Dương công tác. Lúc đó hắn chỉ là Trưởng phòng Xúc tiến Nam Vân, với hồ Tinh Tinh căn bản là không có liên hệ gì với nhau. Lại nói, hậu phương của hắn là Phương Nam Quốc. Chỉ sợ Phương Nam Quốc tự thân xuất mã, cũng không thể gây ảnh hưởng cho quân đội ngay lập tức được.

Huống chi lãnh đạo chính quyền ít khi nhúng tay vào quân vụ. Cho dù là Phương Nam Quốc cũng không dám mạo hiểm thiên hạ mà đi giúp Tăng Nghị chống đỡ thắt lưng này!

Tăng Nghị có sức ảnh hưởng đến thế sao? Thế thì càng không phải. Có đánh chết Liêu Thiên Hoa cũng không tin.

Chẳng lẽ sự thật có điều xảo trá, Liêu Thiên Hoa thở dài một hơi, phun ra khói thuốc, sắc mặt càng thêm ác liệt. Những điều đồn đại có phải là sự trùng hợp? Điều quan trọng trước mắt là làm sao giải quyết chuyện này. Nếu giải quyết không tốt, thành phố chịu tổn thất cũng là chuyện đương nhiên, nhưng lại sợ sau này hình tượng của thành phố Bạch Dương sẽ bị hủy hoại mất. Bản thân hiểu rõ việc này nhưng nhà đầu tư lại không nghĩ thế. Việc sửa đổi tuyến đường bay, chẳng lẽ thành phố Bạch Dương lại không nhận được tin tức nào cả?

Muốn thành phố Bạch Dương rơi đài, sợ rằng đối tượng tuyệt đối không phải số ít.

Hồ Khai Văn đã tỉnh dậy trong bệnh viện, người đầu tiên mà y nhìn thấy là Tăng Nghị, liền vội vàng hỏi:

- Phó chủ nhiệm Tăng, buổi đấu giá thế nào rồi…?

Tăng Nghị ấn Hồ Khai Văn nằm xuống giường bệnh và nói:

- Phó Chủ tịch Hồ, vẫn là nghỉ ngơi trước đi, cho cơ thể tịnh dưỡng, tôi sẽ báo cáo việc này sau!

Hồ Khai Văn chỉ biết kết quả sự tình cực kì không tốt, không còn sức lực ngã lên trên giường nữa. Trước khi bắt đầu buổi đấu giá, ông ta còn nhẹ phiêu phiêu, cảm giác mình có thể nắm lấy khu công nghệ cao trong tay. Rồi sau đó thuận lợi vào nhóm lãnh đạo thành phố, ai ngờ chỉ trong một khoảng khắc, bản thân bị đánh trở lại nguyên hình.

Hôm nay, từ trên trời rơi xuống dưới đất, Hồ Khai Văn quả thật không biết vui hay buồn. Ông ta nhìn Tăng Nghị, trong lòng cảm thấy rất phức tạp, chính mình là Phó chủ tịch thành phố hao cả tâm tư, cuối cùng vẫn không thể ngăn chặn Tăng Nghị một lần, là vì sao? Mệnh sao?

- Là cậu đưa tôi tới bệnh viện à? Vất vả rồi, Phó chủ nhiệm Tăng!

Hồ Khai Văn đây là tiễn khách, ám chỉ muốn được nghỉ ngơi.

Tăng Nghị thấy Hồ Khai Văn không có vấn đề gì, cũng không muốn ở lại thêm, liền nói

- Thế Phó chủ tịch Hồ nghỉ ngơi đi!

Tăng Nghị chuẩn bị rời khỏi.

Vừa mới đứng dậy, cửa phòng bệnh đã bị người ta đẩy ra. Người đi vào là Phó chánh văn phòng Mã Bình Xuyên của văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố.

- Phó Chủ tịch thành phố Hồ!

Mã Bình Xuyên đi nhanh hai bước. Đến trước giường của Hồ Khai Văn, thân thiết nói:

- Phó Chủ tịch thành phố Hồ, cảm thấy thế nào? Có chỗ nào không khỏe?

- Đồng chí Bình Xuyên, tôi không sao, chỉ là muốn nghỉ ngơi vài ngày!

Hồ Khai Văn nói tới đó, xảy ra việc này y cũng không muốn ra viện sớm. Sau khi ra viện, việc hoạt động của Cục hàng không dân dụng, khẳng định là chính mình đến khiêng, nhưng chính mình sẽ làm gì bây giờ? Không bằng ở trong viện, xem xét sự việc chuyển biến như thế nào mà quyết định thôi. Công tử Tôn khẳng định bây giờ cũng đang nghĩ đường lui.

- Lãnh đạo thành phố nhờ tôi phụ trách chuyển đạt ý, dự án hồ Tinh Tinh, trước mắt đã dính chút rắc rối, nhưng tôi nghĩ đó chỉ là tạm thời thôi!

Mã Bình Xuyên đắp chăn, nhẹ nhàng vỗ vài cái vào cánh tay Hồ Khai Văn, y nói:

- Phó Chủ tịch tỉnh Hồ cũng đừng lo lắng quá, ở đây mà tĩnh dưỡng, dự án hồ Tinh Tinh, vẫn còn cứu được!

- Cảm ơn lãnh đạo tỉnh quan tâm!

Hồ Khai Văn hơi nói thẳng vài chuyện:

- Chuyện xảy ra như vầy, tôi thật sự làm mất đi sự kì vọng của anh.

Mã Bình Xuyên khuyên giải an ủi vài câu, nói:

- Chủ tịch Triệu còn giao cho tôi một công việc khác, tôi đại diện cho thành phố đến cục hàng không nói chuyện. Về dự án hồ Tinh Tinh, từ trước vẫn là do Phó chủ tịch Hồ phụ trách, nhưng giờ sức khỏe của anh không được ổn, để xem ai thích hợp, vừa lúc đem tình huống hồ Tinh Tinh đi phản ánh với cục hàng không.

Hồ Khai Văn nhìn Tăng Nghị và nói:

- Phó chủ nhiệm Tăng, dự án hồ Tinh Tinh cậu cũng nắm rõ, thế vất vả một chuyến nhé?

Tăng Nghị hiểu được ý niệm của Hồ Khai Văn, đây là cũng là khiến bản thân không được sống yên ổn, hắn nói:

- Được, tôi sẽ cùng Phó chánh văn phòng Mã đi!

- Nhất định phải đem dự án hồ Tinh Tinh và những khó khăn của thành phố giải thích cho cục hàng không biết. Để đạt được sự ủng hộ và thấu hiểu của các vị lãnh đạo ở cục hàng không!

Hồ Khai Văn chỉ thị nói.

Tăng Nghị vuốt cằm

- Tôi nhất định sẽ đem toàn lực, vì thành phố giải ưu sầu!

Mã Bình Xuyên cũng không chần chừ nữa. Đưa Tăng Nghị ra khỏi viện, liền đi thẳng đến Tây bộ cục hàng không dân dụng.

Địa chỉ bộ quản lý cục hàng không dân dụng thật ra không xa, nó ở kế bên sân bay Vinh Thành. Sân bay Vinh Thành nằm ở phía tây của tỉnh, được xem như một sân bay lâu đời nhất. Từ thành phố Bạch Dương tới sân bay Vinh Thành nếu đi nhanh thì cũng không tới nửa tiếng.

- Đồng chí Tăng Nghị, nghĩ xem lát nên nói gì, nhất định phải chọn trọng điểm!

Mã Bình Xuyên vừa thấp giọng nói, vừa đi vào phòng làm việc của bộ Quản lý.

Tăng Nghị hơi khoát tay:

- Phó chánh văn phòng Mã an tâm!

Mã Bình Xuyên dẫn Tăng Nghị trực tiếp vào một phòng làm việc trên lầu bốn. Gõ gõ cửa, nghe thấy bên trong nói vọng ra: “Xin mời vào”, liền đẩy cánh cửa ra.

- Bình Xuyên đến rồi à?

Bên trong cái bàn làm việc rộng có một người đàn ông trung niên, nhìn một cái đã biết là anh trai của Mã Bình Xuyên. Hai người đều là mặt chữ điền, mày rậm, sắc mặt ngâm đen, giống đến năm sáu phần.

- Ngồi đi! Đây là Phó chủ nhiệm thường trực của khu công nghệ cao thành phố Bạch Dương, đồng chí Tăng Nghị!

Mã Bình Xuyên giới thiệu một chút, liền nói với Tăng Nghị:

- Cũng ngồi xuống đi!

Mã Bình Giang theo mặt sau bàn làm việc đi ra, nói

- Lúc nãy gấp gáp gọi điện tới, rốt cuộc có chuyện gì muốn kiếm tôi?

- Là như vầy!

Mã Bình Xuyên suy nghĩ một chút, nói:

- Sân bay Vinh Thành có phải đã thay đổi tuyến đường bay bay ngang qua Bạch Dương?

Mã Bình Giang gật đầu:

- Đúng là có chuyện đó!

Mã Bình Giang là Trưởng phòng quản lý của văn phòng cục hàng không. Chủ yếu phụ trách khu trực thuộc xét duyệt xí nghiệp vận chuyển, kinh doanh, thực quyền khá cao. Nhưng việc đường bay của phi cơ không phải anh có thể thay đổi được, cũng khá là khó nói.

- Tuyến đường bay mới này, khiến cho thành phố Bạch Dương của em phải khổ rồi!

Mã Bình Xuyên vỗ đùi một chút và nói”

- Đồng chí Tăng Nghị, nói cụ thể tình hình một chút được không?

Tăng Nghị vừa muốn mở miệng. Mã Bình Giang liền chặn ngay lại.

- Bình Xuyên, nói như thế là không đúng rồi.

Mã Bình Giang cầm chén trà của mình lên, uống một ngụm nói:

- Tình hình sửa chữa tuyến đường, tôi cũng chỉ biết được một chút. Việc đó không phải nhắm vào thành phố Bạch Dương, cũng không phải nhắm vào các thành phố khác. Mà là Cục hàng không dân dụng muốn cải cách, nâng cao quản lý, khiến cho lưu thông dễ dàng hơn, đề cao mức độ quản lý không trung, làm nhanh tiến trình bay và một số phương diện khác. Hoạt động này cũng đã phải trải qua nhiều năm khai thác, phát triển tài nguyên không vực, công tác quy mô. Trình độ cao nhất, rất có ý nghĩa, đã được quốc gia và quân đội chú ý cùng khẳng định!

Mã Bình Giang nói, giống như đang nhắc nhớ em trai mình. Ý nghĩa sửa chữa tuyến đường bay không tầm thường, nói phải cẩn trọng. Đừng động vào để khiến khó xử thêm.

Mã Bình Xuyên lại hỏi:

- Vinh Thành hưởng hết cả bầu trời, chẳng lẽ không còn tuyến đường bay thích hợp, nhất định phải từ Bạch Dương mà đi sao?

- Xem em nói đấy!

Mã Bình Giang cười ha hả, an ủi một chút cảm xúc của em trai và nói:

- Mở tuyến đường bay mới là một công trình phức tạp, cần phải liên tiếp thăm dò.

- Lý luận khoa học tinh vi, bất kể một sai sót nhỏ gì, cũng có khả năng gây hậu quả lớn. Nếu như quản lý không quân đã quyết định bay từ Bạch Dương, tất nhiên là phải làm thế rồi, các người cần phải hiểu cho, cùng phối hợp với cục hàng không dân dụng chúng tôi. Thế có phải hay không?

- Vốn không có thể thay đổi sao?

Mã Bình Xuyên hỏi.

Mã Bình Giang cũng biết em trai mình phụng lệnh mà tới, hôm nay mà không cho em mình một công đạo, sợ rằng y cũng khó mà khai báo, liền nói:

- Thế này đi, tôi sẽ gọi điện cho lãnh đạo, nếu như lãnh đạo có thời gian, tôi sẽ đến giải thích!

Mã Bình Giang đi đến bàn làm việc, cầm lấy điện thoại quay một dãy số. Một lát sau điện thoại thông, hắn lộ vẻ mặt tươi cười, nói:

- Chủ nhiệm Lưu, tôi là Mã Bình Giang, Trần cục trưởng có trong phòng làm việc không? Có một việc tôi muốn trình báo!

- Trần cục trưởng đi ra ngoài rồi, không biết chừng nào về. Nếu tình hình không gấp thì ngày mai hãy tới!

Đầu dây bên kia truyền qua tiếng cười.

- Kì thực cũng không gấp, tình huống là như thế này. Hôm nay phi trường đã thay đổi tuyến đường bay. Và bên thành phố Bạch Dương cử tới một vài đồng chí. Thấy phản ứng khó xử của họ, xem có thể không….

Giọng điệu bên kia điện thoại thay đổi:

- Lão Mã, có phải là uống rượu nhiều quá say rồi không? Việc như thế này, làm sao có thể bàn được?

- Tôi cũng khó xử lắm!

Mã Bình Xuyên giải thích một câu.

Bên kia nghiêm túc nói:

- Việc sửa tuyến đường bay, là quyết định của tổng cục và bộ tổng tham mưu, làm sao có thể nói đổi là đổi được. Lần sửa đổi này, phù hợp với các sân bay khác, khai trương tuyến đường mới cố định, tuyến đường lâm thời. Hơn nữa hướng cải cách này sẽ có năm sáu tuyến bay được thực hiện. Ai mà không có chút khó khăn chứ? Nếu như thế mà thành phố Bạch Dương lại làm quá lên, thế thì công việc của chúng tôi chả lẽ phải bỏ qua một bên sao? Cải cách của chúng tôi, chẳng lẽ không thể tiếp tục?

- Thế việc này…

Mã Bình Xuyên cố ý kéo dài câu nói.

- Đừng làm loạn nữa!

Đầu dây bên kia nặng nề nói.

- Cho bọn họ đi!

*P/s: Chương này dài đến gần bốn ngàn chữ, nhưng không đủ cắt ra thành hai post, vậy em xin đặt code của chương này cao hơn một chút, để đỡ thiệt thòi cho dịch giả. Cám ơn các bác!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play