Hết giờ làm việc, Trần Long đã chạy tới, vào phòng làm việc của Tăng Nghị, mang theo mũ cảnh sát, nói:

-Tăng Nghị! Tôi đến chịu đòn nhận tội đây, chuyện anh bàn giao, tôi làm chưa được tốt, để người chạy mất rồi!

- Trần đại ca ngồi đi!

Tăng Nghị từ sau bàn làm việc đi ra, niềm nở nói:

- Vì chuyện của tôi, lần này sợ là sẽ có không ít lãnh đạo phê bình!

- Nói những chuyện này làm gì chứ!

Trần Long xua tay, tuy nhiên trong lòng lại cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Tăng Nghị không quan tâm là thả người hay không thả người, mà là mình có bị ai phê bình không. Điều này làm cho mình cảm thấy vui không nói nên lời.

- Gió mạnh mới biết cỏ cứng, trong hoạn nạn mới thấy rõ chân tình. Thời khắc mấu chốt tới rồi, vẫn là Trần đại ca anh đáng tin, bênh vực tôi!

Tăng Nghị cười bảo cho Trần Long ngồi xuống, sau đó rót một ly nước, nói:

- Tình lần này, tôi sẽ ghi nhớ kĩ!

- Vậy cậu không trách tôi sao?

Trần Long trừng mắt:

- Việc này làm không tốt, tôi cảm thấy không còn mặt mũi nào gặp cậu nữa!

Nói là nói như vậy, nhưng thật ra trong lòng Trần Long rất vui. Mạng lưới quan hệ của Tăng Nghị rất hùng mạnh. Anh ta biết, bây giờ Tăng Nghị nói như vậy, mình còn có cái gì phải lo lắng nữa chứ! Cho dù bởi vì sự việc lần này mà chiụ phạt một chút, vậy thời kì bắt đầu lại của Đông Sơn cũng không còn xa nữa.

- Trần đại ca nói quá lời rồi, việc này tôi đã rất cảm kích! Đổi lại là người khác, làm gì có ai quả quyết như Trần đại ca, dám ở Công ty Xây dựng Bình Xuyên bắt người?

Tăng Nghị đem ly nước đặt trước mặt Trần Long, cười nói:

- Uống nước, uống nước!

Trần Long liền cười ha hả một tiếng. Nói cũng đúng, cả tỉnh Nam Giang này làm gì có ai dám làm việc này, tuyệt đối không tìm ra được một người thứ hai như thế. Anh ta cầm ly nước, uống một ngụm, nhíu mày nói:

-Tôi nói tôi cũng không phải là con chuột nước, uống nước trong nhưng không được!

Tăng Nghị cười ha hả, đi kéo ngăn kéo ra, lấy từ bên trong ra hai điếu thuốc, nói:

- Đây là Ban quản lý cấp phát cho tôi, tôi lại không hút thuốc lá. Anh xem thuốc lá nhét đầy ngăn kéo rồi! Anh giúp tôi chia sẻ cái hàng tích trữ này, tiêu diệt hết đi!

- Cậu đúng là người hiểu tôi! Tôi một ngày ba gói, trong cục phát những hàng hóa này, căn bản là không đủ dùng!

Trần Long cười ha hả nhận lấy, nói:

- Vậy tôi cũng không khách sáo nữa! Về sau lại có nhiệm vụ như vậy thật là tốt, cậu có việc gì khó khăn thì cứ nói với tôi.

Nói xong, Trần Long liền mở túi áo, vui mừng đem bao thuốc nhét vào bên trong.

Một cục trưởng của phân cục tỉnh lị thành phố, mỗi ngày án tử qua tay quá nhiều, làm sao có thể thiếu khói thuốc này chứ. Trần Long đây là muốn kéo gần một chút quan hệ với Tăng Nghị.

Cầm được thuốc tốt, Trần Long mới thu hồi lại được vẻ mặt hi hi ha ha, nghiêm túc nói:

- Hôm nay Cục trưởng Liêu cục Công an thành phố, đích thân đến phân cục, nói tôi hai câu. Tôi tự thấy cũng không sợ người ta lấy ra tật xấu gì cả, trái ngược Tăng Nghị cậu phải lưu tâm một chút. Sự việc lần này quả thực là có chút huyên náo lớn!

Tăng Nghị gật gật đầu, khi hắn bảo Trần Long bắt người, đã dự đoán được phần lớn sẽ là kết quả này. Tuy nhiên hắn cũng không thèm để ý, với cái việc trước mắt của tỉnh Nam Giang này, giật một cái mà cũng di chuyển toàn bộ cục diện. Tôn Văn Kiệt căn bản là không có thời gian để trừng trị mình.

- Trong lòng tôi hiểu rõ!

Tăng Nghị nhìn thời gian, nói:

- Cũng đến hết giờ làm việc rồi, đi thôi, tôi mời anh ăn cơm tối!

Trần Long cười ha hả, cũng không khách sáo nữa, đứng dậy mang theo mũ cảnh sát đi theo Tăng Nghị ra ngoài.

Hai người vừa ra khỏi cửa liền đụng phải Lý Vĩ Tài. Lý Vĩ Tài hết giờ làm việc, cuối cùng lại phải đến bên này Tăng Nghị xin một chút chỉ thị, xem ra còn có chuyện gì đó sắp xếp chưa tốt.

- Phó Chủ nhiệm Tăng, anh có khách à?

Lý Vĩ Tài cười hỏi, sau đó nhìn một lượt bộ trang phục cảnh sát của Trần Long, trong lòng đang phỏng đoán lai lịch của Trần Long.

Tăng Nghị liền giới thiệu nói:

- Tôi giới thiệu với Phó Chủ nhiệm Lý một chút, vị này chính là Phó cục trưởng Trần của phân cục Thiên Phủ, là một vị đại ca của tôi.

- Lý Vĩ Tài, là trợ lý cho Phó chủ nhiệm Tăng ở Ban quản lý.

Lý Vĩ Tài liền vội giơ tay ra, nhiệt tình nói:

- Đã sớm nghe nói đến danh tiếng của Phó Cục trưởng Trần, hôm nay gặp mặt, thật là vinh hạnh cho tôi!

Phó Chủ nhiệm Tăng nói ba chữ “lão đại ca”, khẳng định mối quan hệ này không đơn giản. Lý Vĩ Tài phải chú trọng.

Trần Long giơ tay ra, cười nói:

- Phó Chủ nhiệm Lý khách sáo rồi, tôi chỉ là một cảnh sát bắt tội phạm, nào có tiếng tăm gì chứ! Ha ha ha!

Tăng Nghị liền nói:

- Phó Chủ nhiệm Lý cũng hết giờ làm rồi ch?! Đúng lúc còn chưa sắp xếp cơm tối, cùng nhau đi thôi, hôm nay tôi mời!

Thủ trưởng mời, Lý Vĩ Tài tự nhiên lại vui mừng, đừng nói là chưa sắp xếp, cho dù là sắp xếp rồi, vậy cũng phải đi theo. Tuy nhiên y vẫn khách khí nói:

- Vậy thì không thích hợp lắm, không biết có làm phiền Phó chủ nhiệm Tăng anh quá không?

Trong lòng rất muốn đi, nhưng lúc này cũng phải khách khí một chút. Đó là một vấn đề của lễ phép, cũng là để đề phòng hiểu sai ý của lãnh đạo. Bây giờ là giờ tan ca, trên dưới trên hành lang đều gặp, lãnh đạo chào hỏi cấp dưới một tiếng, thật sự là bình thường. Tuy nhiên có khả năng lãnh đạo cũng không có dự định mời anh ăn cơm thực sự, mà chỉ là thuận miệng khách sáo một chút, muốn thể hiện ra bản chất hòa đồng, giản dị của mình với nhân viên cấp dưới.

Lúc này anh hỏi một câu, lãnh đạo nếu không có ý định mời khách, tự nhiên sẽ nói “Anh đúng là khách sáo quá, vậy thì để lần sau đi”. Nếu lãnh đạo thật sự có ý mời khách thì tự nhiên còn có thể có câu bên dưới.

Nếu như anh không biết tốt xấu, cứ một mực làm theo, vậy căn bản lãnh đạo không có ý mời khách, cũng chỉ là mời xã giao thôi! Mời khách thật ra không tốn nhiều tiền, nhưng anh sẽ lưu lại một chút trong mắt lãnh đạo ấn tượng “không có ánh mắt, không biết phân biệt”. Về sau có thể có tiền đồ không sáng lạng.

Chi tiết này không phải là việc nhỏ! Đó là kinh nghiệm mà Lý Vĩ Tài tổng kết ra được sau nhiều năm làm Chánh văn phòng.

- Anh xem anh kìa, ăn có một bữa cơm, có cái gì đâu mà làm phiền chứ? Nhiều người thì càng náo nhiệt, cứ quyết định vậy đi!

Tăng Nghị nói.

Lý Vĩ Tài liền khẳng định, đây là Tăng Nghị mời thật, mà không phải là thuận miệng nói ra, lập tức cười nói:

- Vậy thì tôi cung kính không bằng tuân mệnh!

Ba người trước sau cùng đi xuống lầu, sau khi lên xe, đi thẳng đến chỗ ăn cơm.

Trên đường Lý Vĩ Tài chú ý quan sát Tăng Nghị một chút, phát hiện sắc mặt Tăng Nghị hết sức tự nhiên, trên đường nói chuyện vui vẻ, liền cùng nhau nói chuyện bình thường không phân biệt. Hẳn là trong lòng đã dời được tảng đá lớn ra khỏi rồi.

Việc cảnh sát bắt người từ Công ty Xây dựng Bình Xuyên, hôm nay truyền đến trong cơ quan xôn xao, đều nói thời tiết ở tỉnh thay đổi. Ngày đó khi Tăng Nghị gọi điện thoại, Lý Vĩ Tài ngay tại chỗ đã biết, việc này phần lớn là Tăng Nghị làm ra, sao có thể không lo lắng chứ! Một Phó chủ nhiệm nho nhỏ của Ban quản lý, đi tìm công tử của Chủ tịch tỉnh gây chuyện. Đây không phải là muốn tìm đến chỗ chết hay sao?

Tuy nhiên, bây giờ thấy Tăng Nghị xử lí việc khó một cách dễ dàng như vậy, Lý Vĩ Tài cảm thấy mình đúng là lo lắng thừa. Công tử của Chủ tịch tỉnh quả thực là lợi hại, nhưng Phó Chủ nhiệm Tăng cũng không kém! Cái người tên Thường Tuấn Long đó không phải là con ông cháu cha sao, vậy mà cũng phải đi gặp chủ nhiệm Tiểu Tăng nhận lỗi!

Lúc này Tôn Dực ở trong lầu hai của Ủy Ban thường vụ, có phần đứng ngồi không yên, trong lòng cảm thấy bất ổn. Từ buổi sáng khi nhận được điện thoại của bố, anh ta liền chạy về nhà chờ giáo huấn, đã chờ từ sáng đến tối rồi!

Tiếng ô tô từ cổng truyền vào, Tôn Dực liền từ trên ghế sô-pha đứng lên, đi ra cửa, sau đó ngoan ngoãn đứng yên ở đó.

Cửa mở, Tôn Văn Kiệt đi nhanh đến.

- Ba!

Tôn Dực vội kêu lên một tiếng, chân cẩn thận xê dịch vài bước, trên mặt cười trừ một chút.

Dường như Tôn Văn Kiệt không thấy được Tôn Dực, đi thẳng vào, sau đó đưa áo khoác cho người giúp việc, rồi chắp tay sau lưng, cất bước đi lên tầng hai.

Tôn Dực đứng ở đó cuống cuồng, không biết mình có nên đi theo giải thích với ông không, hay là đứng tại chỗ chờ ông nguôi giận.

Lúc thư kí mang trà và túi công văn đến cho Tôn Văn Kiệt, nhìn thấy Tôn Dực cười nói:

- Tôn thiếu ở nhà đấy à?

Âm thanh của Tôn Văn Kiệt trên tầng vọng tới;

- Tiểu Ngô, anh đi lên đây!

Thư kí Ngô lên tiếng, sau đó nhìn Tôn Dực cười cười, sau đó cầm đồ lên lầu.

Tôn Dực túm áo thư ký Ngô, nói;

- Thư ký Ngô, cái này…Anh thay tôi trấn an ông cụ một chút.

- Tôn thiếu yên tâm, trong lòng tôi đều biết rõ!

Thư ký Ngô giơ tay vỗ lên vai Tôn Dực, thứ ngôn ngữ này ra hiệu bảo Tôn Dực hãy yên tâm, mình nhất định sẽ làm hết sức. Sau đó đi lên lầu.

Tôn Dực thở dài, đứng ở cửa, cảm thấy không có ý nghĩa, lại một lần nữa trở lại ghế sô-pha ngồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play