Phan Bảo Tấn trước kia ở tỉnh Quân Sơn phụ trách bên ngành Trung y dược học, cho nên khi được điều chuyển công tác bên mảng này vô cùng quen thuộc, đưa ra chỉ tiêu thực hiện vô cùng rõ ràng, rành mạch.

Tiếp theo Hội trưởng hội học thuật cũng phát biểu ý kiến, tỏ vẻ rất đồng tình với những yêu cầu mà Phan Bảo Tấn đưa ra, cần tiếp thu để thực hiện một cách quán triệt nhất.

Sau khi hoàn hành bài phát biểu của mình, Phan Bảo Tấn cầm chén trà lên uống một ngụm cười nói:

- Tôi rất muốn trong buổi thảo luận ngày hôm nay được nghe ý kiến và đề nghị của mọi người. Để xem trong công tác của chúng ta còn tồn tại những khó khăn như thế nào, xin mời mọi người phát biểu.

Nói xong, Phan Bảo Tấn nhìn xuống phía dưới chờ đợi mọi người phát biểu.

Bên cạnh, Trưởng ban Thư ký gật gật đầu, trầm giọng nói:

- Những phát biểu của Giám đốc Phan rất quan trọng, dẫn dắt rất hay, cá nhân tôi...

Phan Bảo Tấn cắt ngang lời nói khách sáo đó, nhìn xuống dưới cười nói:

- Tăng Nghị, cậu nói vài câu, khởi đầu cho mọi người đi.

Lần này, các đại biểu đều nhìn Tăng Nghị, rất nhiều người không biết Tăng Nghị và Phan Bảo Tấn đã quen biết nhau. Lúc này có rất nhiều người kinh ngạc, không ngờ Tăng Nghị quen Giám đốc Phan, cũng không ngờ Giám đốc Phan điểm tên hắn như vậy.

Tăng Nghị hạ bút xuống cười nói:

- Tôi xin phát biểu ý kiến.....

Phan Bảo Tấn lại uống trà, thân mình dựa ra sau, nói:

- Cứ nói đi, chỉ cần có lợi cho ngành Trung y của chúng ta, đều có thể nói ra được, cậu không cần băn khoăn gì cả.

Tăng Nghị bắt đầu:

- Có một câu, muốn rèn sắt thì bản thân phải cứng hơn sắt! Tôi cảm thấy để phát triển ngành Trung y dược học của chúng ta, đầu tiên cần phải cải thiện hình tượng của Trung y trong lòng quần chúng, phải loại bỏ được những nhận thức sai lầm của mọi người về Trung y. Mà cho đến thời điểm này, tôi cho rằng đầu tiên chúng ta phải huấn luyện được một đội ngũ Trung y giỏi, ngăn chặn một số người thật giả lẫn lộn và hành vi bại hoại đạo đức nghề y, ảnh hưởng đến đạo đức nghề nghiệp. Tiếp theo là sẽ loại bỏ gây những hành vi gây ảnh hưởng xấu, phải kiên quyết tiến hành uốn nắn, nhất là những hành động giả danh y bác sĩ và những quảng cáo không phù hợp.

Câu này vừa dứt, Phan Bảo Tấn liền lên tiếng nói:

- Tăng Nghị nói rất có lý! Khi tôi trên đường đến đây, liền thấy những tấm bảng ghi nào là trị bách bệnh, nào là phương thuốc gia truyền, những chuyện này đều ảnh hưởng trực tiếp đến công tác Nghiên cứu Trung y của chúng ta. Đối với ngành Trung y của chúng ta cần mang tính chân thật, còn đối với loại khiêu khích làm vấy bẩn, gây ảnh hưởng lớn đến danh tiếng chúng ta cần nhanh chóng ngăn chặn, nếu không hình tượng của chúng ta trong lòng công chúng không thể nào thay đổi được.

Các chuyên gia đều gật đầu đồng ý, vô tình nhìn về hướng Hoa Thái Đường, không biết có phải Tăng Nghị nói “ Một số người có hành vi bại hoại đạo đức nghề y “ có phải ám chỉ Hoa Thái Đường không?

Tuy rằng Hoa Thái Đường cũng liên tục gật đầu nhưng sắc mặt tái đen đến không thể tái hơn được. Hắn cũng hiểu được Tăng Nghị nói đây là nhằm vào chính mình, cái gì mà bại hoại nghề y, trị bách bệnh, sao không nói luôn phòng khám của ta. Tên khốn này, bố mày cũng chưa đào mộ ông bà tổ tiên mày, sao trước mắt Giám đốc sở làm ta khó xử hả?

Hoa Thái Đường khẳng định lời nói này của Tăng Nghị ám chỉ gã. Nhưng thật ra, Tăng Nghị không phải cố ý nhằm vào Hoa Thái Đường, hắn nói ở đây chính là nói lên khó khăn trước mắt của ngành y học Trung y nói chung.

Những quảng cáo như trị bá bệnh, phương thuốc gia truyền này làm thế nào để có thể can thiệp vào thẩm thấu đến từng góc độ. Cách chữa bệnh này được cường điệu hóa, lại không trị hết bệnh, lại lấy đi nhiều tiền của dân chúng. Chuyện này là nguyên nhân phá vỡ hình tượng và mất lòng tin của dân chúng vào Trung y. Chính vì vậy, các Bác sĩ Trung y chân chính sẽ bị ảnh hưởng ngày càng sâu mà trong đó có hành vi của Hoa Thái Đường, điều này không thể chối cãi được.

Nhưng chuyện này phải được triệt tiêu tận gốc, nhưng nếu làm một mình thì Bộ Y tế không thể nào làm được mà cần có được sự phối hợp chặt chẽ của các ban ngành khác như Quản lý đô thị, Cục bảo vệ môi trường, Bộ công thương và nhiều ban ngành khác.

Phan Bảo Tấn lấy những ý kiến của Tăng Nghị ghi vào sổ, sau đó lại khoát tay nói:

- Quản lý Trương cũng đưa ra ý kiến đi.

Quản lý Trương vừa mừng vừa sợ, được sủng ái cũng sợ, hắn không nghĩ mình được Phan Bảo Tấn nhớ đến, lập tức đứng lên nói:

- Tôi cảm thấy cần tăng cường tuyên truyền, đưa ra các cách chữa trị đúng đắn, dù là bệnh nhân nặng hay nhẹ đều được hướng đến bệnh viện chữa trị, không được....

Phan Bảo Tấn đều ghi chép lại những ý kiến trên một cách cẩn thận, lại hỏi ý kiến những người Quản lý khác. Ông ta kiên nhẫn nghe các ý tưởng của mọi người, điều này làm cho đám quản lý của hội Trung y thấy được Phan Bảo Tấn khác với những lãnh đạo trước đây. Phan Bảo Tấn luôn nghe ý kiến cụ thể của từng người.

Hoa Thái Đường lại không cùng quan điểm. Khi Phan Bảo Tấn gọi tên Tăng Nghị đầu tiên, gã cảm thấy Phan Bảo Tấn cùng Tăng Nghị có mối quan hệ tốt nên sợ Tăng Nghị nói những chuyện xấu của hắn. Tuy nhiên, khi Phan Bảo Tấn gọi một hơi nhiều người lên phát biểu như vậy, Hoa Thái Đường thở ra nhẹ nhõm. Xem ra Giám đốc sở Phan gọi tên Tăng Nghị chẳng qua chỉ muốn nghe ý kiến khởi đầu thôi.

Cuộc giao lưu đã kết thúc như dự kiến, Hội Trung y còn tổ chức một bữa cơm trưa, tuy nhiên Phan Bảo Tấn không ở lại ăn cơm mà lại quay trở về sở Y tế tiếp tục làm việc.

Buổi gặp gỡ ngày hôm nay vô cùng thuận lợi, có nhiều điều Phan Bảo Tấn cần phải nghiên cứu. Thế nên khi cuộc họp kết thúc cách thời gian để ăn cơm tới một tiếng đồng hồ.

Các chuyên gia đành phải xuống lầu đưa tiễn, vì hôm nay Phan Bảo Tấn giữ hình tượng vô cùng thân thiết, tạo được thiện cảm lớn với tất cả mọi người. Mọi người đều tiến lên bắt tay Phan Bảo Tấn chào tạm biệt.

Phan Bảo Tấn cũng kiên nhẫn bắt tay từng người, nói lời tạm biệt, cùng chúc phúc và khuyến khích mọi người cố gắng.

Nhìn mọi người tiến lên ngày càng đông, Phan Bảo Tấn cũng khẽ cau mày. Vương Bưu đứng một bên thấy được liền lui về sau hai bước đưa tay ra ngăn các Quản lý chuẩn bị tiến lên. Hắn ra hiệu bằng ánh mắt như muốn nói: Thời gian của Lãnh đạo vô cùng quý giá, các Quản lý nên ý tứ một chút, không nên tiến lên quá nhiều.

Cũng khéo vừa đưa tay ngăn trước mặt Tăng Nghị.

Hoa Thái Đường thấy được cảnh tượng này, trong bụng tỏ vẻ vô cùng khoái chí, xem ra Tăng Nghị có quan hệ cũng bình thường với Giám đốc sở mà thôi, nếu không sao tên Thư kí kia lại ngăn chặn lại ngay chỗ Tăng Nghị.

Vương Bưu đưa tay ngăn cản, tất cả mọi người tất nhiên cũng thức thời, ngượng ngùng bước lên gặp mặt chào tạm biệt. Phan Bảo Tấn sau khi nói xong lời từ biệt, Vương Bưu lập tức tiến lên mở cửa xe, một tay che phía trên xe để Phan Bảo Tấn lên ngồi.

Sau khi Phan Bảo Tấn rời đi, Lãnh đạo hội học thuật tiếp đón các vị Quản lý lên lầu dùng cơm, cơm đã nấu xong không dùng cũng tốn tiền. Giám đốc Phan không ăn đành phải để các Quản lý ăn, không nên lãng phí.

Tăng Nghị còn có nhiều chuyện cần xử lý, nên hắn không lên trên lầu dùng cơm mà nhanh chóng ra xe ô tô rời đi.

Vì thời gian dành cho hoạt động quyên tiền từ thiện gần tới rồi, Tăng Nghị phải nhanh chóng thực hiện những công tác quan trọng. Long Mỹ Tâm phụ trách mời những thương gia nổi tiếng trong nước như các doanh nghiệp, các nhà nghệ thuật, nghệ thuật biểu diễn nổi tiếng. Còn Tăng Nghị sẽ chuẩn bị nơi thực hiện hoạt động và quy trình thực hiện, cũng như mời các nhân vật có tiếng ở Nam Giang.

Tăng Nghị bước đầu có đưa ra một phương án hướng đến Liên Thiên Hoa báo cáo, đến Lãnh đạo cấp tỉnh. Ban quản lý không trực tiếp phát hành giấy mời mà cần thông qua để thành phố ra mặt.

Từ tòa nhà Thành Ủy đi ra, Tăng Nghị nhận được điện thoại của Quách Bằng Huy:

- Quách Cục trưởng, có chỉ thị gì không ạ?

Tuy Quách Bằng Huy không có tâm tình đùa giỡn cùng Tăng Nghị, anh ta nói:

- Có tin xấu.

- Có liên quan đến tôi sao?

Tăng Nghị hỏi, trong lòng có chút kinh ngạc. Nơi Quách Bằng Huy thì có tin tức xấu gì liên quan đến mình chứ, mình đã sớm rời khỏi sở Y tế rồi cơ mà.

- Ừ.

Quách Bằng Huy gật đầu một cái nói:

- Mấy ngày trước Giám đốc Phan đến muốn lấy tư liệu về Bảo vệ sức khỏe cộng đồng, ngài nói cần hiểu những tình huống cơ bản. Nhưng điều kì quái chính là, hôm nay tôi đem tư liệu quan trọng đến đưa thì nghe nói Giám đốc Phan cho mời các chuyên gia đến tham gia dự họp, trên danh sách lại không có tên của anh.

Tăng Nghị ngay lập tức hiểu được ý của Quách Bằng Huy. Ông ta cho rằng mọi chuyện đã thay đổi, trên danh sách không có tên của Tăng Nghị điều này cũng có nghĩa Tăng Nghị sau này không còn là “ Ngự y “ tỉnh Nam Giang nữa.

- Tôi chuẩn bị đi tìm Giám đốc Phan nói chuyện.

Quách Bằng Huy nói.

- Anh đã làm ở Cục bảo vệ sức khỏe một thời gian, đã có những cống hiến vô cùng to lớn. Mỗi khi anh có nhiệm vụ đều hoàn thành suất sắc, còn được tỉnh Ủy bảo vệ sức khỏe khen ngợi. Tự nhiện, giờ không nói gì cả mà gạch tên của anh đi, thật không công bằng.

Tăng Nghị ngăn cản Quách Bằng Huy, cười nói:

- Chiều nay không phải chúng ta có cuộc họp sao? Việc này không nên vội, khi nào gặp mặt chúng ta sẽ nói chuyện tỉ mỉ hơn.

Tăng Nghị cũng không muốn Quách Bằng Huy vì chuyện này mà gây mâu thuẫn với Phan Bảo Tấn. Phan Bảo Tấn vừa đến Nam Giang, cũng là lần đầu tiên tham gia công tác bảo vệ sức khỏe mà anh lại đến chất vấn này nọ. Mặc kệ ông ta có lý hay không thì kết quả sau này anh khó mà thoải mái được.

Tắt điện thoại, Tăng Nghị suy nghĩ một lát, cảm thấy việc này có chút kì quái. Phan Bảo Tấn có biệt hiệu “Tiểu Diệp Thiên Sĩ”, sao có khả năng làm chuyện này, chỉ có thể là người bạn học lớp trưởng cũ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play