Thời gian rất nhanh đã tới cuối năm, các cơ quan chính phủ to nhỏ của tỉnh Nam Giang đều trở nên thanh nhàn. Mọi người sau khi nhận được tiền phúc lợi, bắt đầu cân nhắc năm nay phải mua cái gì đến nhà lãnh đạo thăm hỏi.

Phó bí thư Tỉnh ủy Vưu Chấn Á lúc này đang đứng trên sân bay quốc tế Vinh Thành, phía sau còn có nhân viên công tác cầm băng rôn hoan nghênh: ‘Hoan nghênh lãnh đạo cục Cựu cán bộ đến tỉnh Nam Giang khảo sát chỉ đạo’.

- Tiểu Tăng, hôm nay lại bắt cậu phải vất vả!

Vưu Chấn Á một tay cầm điếu thuốc, một tay chắp sau lưng, nói với Tăng Nghị:

- Đến cuối năm, cậu ở bên kia khẳng định cũng có một đống công việc cần xử lý.

Tăng Nghị cười khoát tay nói:

- Một mẫu ruộng còn có ba phần đất, cũng không có chuyện gì quan trọng. Chuyện của tỉnh quan trọng hơn.

Tăng Nghị hôm nay chính là tới đây góp đủ số. Chuyện này đối với hắn chẳng có bất luận một quan hệ nào. Điều Vưu Chấn Á lo lắng, sợ lúc tiếp đãi lại xảy ra tình huống mà mình không ứng phó được, đành gọi Tăng Nghị đi theo.

Vưu Chấn Á cười gật đầu. Tính trước sau thì chuyện của tỉnh tất nhiên là quan trọng hơn. Ông ta nói:

- Sau khi tiễn bước tổ khảo sát, cũng đến lúc ăn tết. Đến lúc đó đến nhà chơi nhé.

- Phó bí thư Vưu không nói thì tôi cũng sẽ đến chúc tết ngài. Chỉ sợ đến lúc đó nhiều người quá nên Phó bí thư Vưu cảm thấy bị quấy rầy mà thôi.

Tăng Nghị nói.

- Có cái gì mà quấy rầy chứ? Ăn tết thôi, chính là nháo nhiệt một chút mới có không khí tết.

Vưu Chấn Á cười ha hả. Tăng Nghị người này mạng lưới quan hệ ở thủ đô hùng mạnh, cho dù là trên con đường làm quan không giúp được mình nhưng cũng nên tạo mối quan hệ tốt. Nói không chừng cũng có lúc hữu dụng.

Chiếc máy bay từ từ dừng lại. Mọi người dưới sự dẫn dắt của Vưu Chấn Á, tiến lên vài bước, đứng bên cạnh cầu thang chờ.

Cửa khoang máy bay mở ra. Một người đàn ông trung niên khoảng năm mươi tuổi bước ra, nhìn thấy đội ngũ nghênh đón thì liền lộ khuôn mặt tươi cười, chậm rãi bước xuống cầu thang. Một tay vịn mạn cầu thang, một tay còn lại thì hơi lắc lư. Ở phía sau ông ta là hơn mười nhân viên công tác, đều là thành viên của tổ khảo sát lần này.

Vưu Chấn Á đi đầu vỗ tay nói:

- Cục trưởng Trữ, hoan nghênh ngài! Các đồng chí đi đường vất vả rồi.

- Phó bí thư Vưu, chúng ta lại gặp mặt rồi.

Trữ Thanh Lâm là Cục trưởng của Cục Cựu cán bộ, lần này tự mình mang đội đến Nam Giang khảo sát. Lúc bước xuống cầu thang liền bắt tay Vưu Chấn Á:

- Đồng chí Nam Giang đúng là nhiệt tình. Phái một chiếc xe đến đón tôi là được rồi. Làm gì cần phải lao sư động chúng như vầy?

- Nhất định phải, nhất định phải! Cục trưởng Trữ có điều không biết, sau khi chào tạm biệt ở thủ đô, chúng tôi mỗi ngày đều trông ngóng Cục trưởng Trữ và đồng chí cục Cựu cán bộ đến đây.

Vưu Chấn Á hai tay nắm lấy tay Trữ Thanh Lâm, nhiệt tình lay động vài cái, nói:

- Thật vất vả cho ngài. Ngài xem, đã gần đến tết rồi mà còn làm phiền ngài đến như vậy.

Trữ Thanh Lâm buông tay ra nói:

- Cán bộ lão thành vì sự nghiệp của Đảng và quốc gia phấn đấu cả đời. Nếu không bố trí cho các cán bộ lão thành có được sự an nhàn lúc tuổi gì, tôi là Cục trưởng làm sao có thể an tâm được.

Lời này rất có ý tứ hàm súc. Anh có thể hiểu Trữ Thanh Lâm là một lòng quan tâm đến công tác của cán bộ lão thành, đem công tác của cán bộ lão thành đặt lên vị trí hàng đầu. Nhưng cũng có thể hiểu được Trữ Thanh Lâm sang năm mới còn phải đến đến Nam Giang chính là xuất phát từ việc bất đắc dĩ. Nếu không đến một chuyến, sợ là các cán bộ lão thành sẽ không cho ông yên ổn sống qua một năm.

- Cán bộ lão thành là tài sản quý giá của Đảng và quốc gia chúng ta. Tỉnh Nam Giang chúng tôi từ trước đến giờ rất coi trọng công tác của cán bộ lão thành. Lần này Bí thư Phương còn chuyên môn chỉ thị, khiến tôi nhất định phải toàn lực ủng hộ và phối hợp công tác với Cục trưởng Trữ.

Vưu Chấn Á sau khi nói xong với Trữ Thanh Lâm thì trao đổi ánh mắt một chút với Tăng Nghị. Xem ra trong chuyện này, Cục Cựu cán bộ so với tỉnh Nam Giang còn muốn gấp hơn.

Song phương sau khi nói chào hỏi xong, bắt đầu lên xe. Hai chiếc xe Coaster trong vòng vây của mấy chiếc Audi trước sau chậm rãi chạy đến Vinh Thành.

Quy trình tiếp đãi cũng khá cố định. Sau khi ăn cơm xong thì chính là họp.

Trong hội nghị, Vưu Chấn Á đại diện cho tỉnh Nam Giang hoan nghênh tổ khảo sát của Cục Cựu cán bộ. Sau đó báo cáo công tác cán bộ lão thành của tỉnh Nam Giang, trọng điểm giới thiệu công tác và phương diện kinh nghiệm, thành tích của cán bộ lão thành Nam Giang, cùng với tài nguyên phối trí an dưỡng của tỉnh.

Trữ Thanh Lâm lúc nói chuyện, đầu tiên là khẳng định công tác của cán bộ lão thành tỉnh Nam Giang đã đạt được thành tích cao, sau đó giới thiệu chỉ thị mới nhất và coi trọng của trung ương đối với công tác cán bộ lão thành; yêu cầu tỉnh Nam Giang sau này phải thật sự lĩnh hội được tinh thần của trung ương và thiết thực làm tốt công tác cán bộ lão thành. Trong chính trị nhất định phải tôn trọng cán bộ lão thành, quan tâm đến tư tưởng của cán bộ lão thành, chiếu cố cuộc sống của cán bộ lão thành. Tiếp tục đem công tác quan trọng này đẩy mạnh xuống dưới.

Đây đều là những lời nói tầm thường, khách sáo, rất khó nghe ra huyền cơ trong đó. Tăng Nghị ngồi ở dưới, trong lòng suy nghĩ nếu hạng mục này ngụ lại Nam Giang, rốt cuộc sẽ dùng phương thức nào để tiến hành?

Lúc trước, Tăng Nghị đã hướng Phương Nam Quốc biểu đạt suy nghĩ của mình. Sau này Vưu Chấn Á cũng hỏi đến nhưng hứng thú không lớn. Bởi vì nó không nằm trong chức trách của Vưu Chấn Á. Ông ta chỉ cần làm tốt công tác tiếp đãi, thúc đẩy hạng mục này ngụ lại Nam Giang. Khi đó thì coi như nhiệm vụ đã viên mãn hoàn thành.

Tăng Nghị ngẫm lại lại thôi. Loại sự tình này còn chưa tới phiên hắn là chủ. Thậm chí có ít người sẽ có cùng suy nghĩ với hắn. Dù sao cán bộ lão thành cũng là một loại tài nguyên khan hiếm. Nếu có thể tranh giành loại tài nguyên này, chính quyền địa phương cũng không ngại mất đi một phần lợi ích kinh tế. Bởi vì lợi ích kinh tế rất khó cất vào túi tiền của mình. Mà một khi được cán bộ lão thành thưởng thức thì con đường làm quan của mình nhất định là thông suốt.

Hội nghị sau khi kết thúc, tỉnh Nam Giang ở khách sạn Giải Phóng tổ chức một bữa tiệc tối khá chính thức. Trong bữa tiệc, tỉnh Nam Giang có hai Ủy viên thường vụ lộ diện. Một là Phó bí thư Tỉnh ủy Lỗ Quốc Lượng, một là Trưởng ban Tổ chức cán bộ Doãn Bỉnh Xương. Hai vị này đều là lãnh đạo có liên quan làm công tác cán bộ lão thành.

Tăng Nghị thấy chính mình ở lại cũng không giúp đỡ được gì, liền lặng lẽ chuồn ra khỏi hội trường.

Rời khỏi khách sạn Giải Phóng, xuất ra di động thì thấy có một cuộc gọi nhỡ. Là của Đường Hạo Nhiên gọi tới. Tăng Nghị liền gọi lại, thấy trong điện thoại rất náo nhiệt. Dường như còn có Đỗ Nhược, Thang Vệ Quốc nữa.

- Đường đại ca, thật ngại quá, vừa rồi tôi ở hội trường tiếp đãi tiệc, nên tắt chuông.

Tăng Nghị giải thích một câu.

- Biết, tôi kỳ thật cũng chỉ nhá máy thôi. Chủ yếu là muốn thông báo cho cậu biết.

Đường Hạo Nhiên cười nói.

- Ở bên chỗ anh náo nhiệt nhỉ?

Tăng Nghị cười hỏi.

Đường Hạo Nhiên lên tiếng:

- Khẩn trương qua đây. Lão Tả, Cục trưởng Đỗ chờ cậu cả buổi đây. Nếu không phải tôi nói cậu đang bận chuyện tiếp đãi, chắc mọi người đổ đi tìm cậu rồi.

- Có chuyện tốt à?

Tăng Nghị hỏi. Nghe giọng điệu của Đường Hạo Nhiên thì dường như đang có việc.

- Chuyện vui, mau tới đây đi!

Đường Hạo Nhiên nói xong liền cúp điện thoại.

Từ Lực vẫn ở bên ngoài xe, nhìn thấy Tăng Nghị đi ra, lập tức lái xe tới. Khi Tăng Nghị bảo tới Du Nhiên Cư, chiếc xe liền chạy như bay đi.

Bước vào Du Nhiên Cư, trong phòng ngồi không ít người, đều là những lão bằng hữu. Một đám sắc mặt đỏ lên, xem ra là đã uống được một vòng.

- Uống rượu mà không cho tôi biết.

Tăng Nghị cười:

- Đây chính là không có suy nghĩ đấy.

Đỗ Nhược lúc này đứng lên, ôm lấy cánh tay Tăng Nghị:

- Tăng Nghị, đang chờ cậu đấy, chờ đến sốt cả tuột.

Nói xong, Đỗ Nhược không nói hai lời, liền kéo Tăng Nghị ngồi bên cạnh mình. Sau đó bưng ly rượu trên bàn, bên trong đã tràn đầy rượu.

- Ly rượu này là Đỗ Nhược tôi mời cậu.

Đỗ Nhược nói câu này, không đợi Tăng Nghị lấy lại tinh thần, ngửa đầu uống cạn một hơi:

- Tôi xin uống trước!

Tăng Nghị đầu tiên là sững người ra, lập tức đứng lên, vui vẻ nói:

- Cục trưởng Đỗ, chuyện đó định rồi à?

Đỗ Nhược sau khi uống xong một ly, sảng khoái cười to. Động tác này xem như là đã trả lời vấn đề của Tăng Nghị.

Đường Hạo Nhiên bên cạnh cười ha hả, gật đầu nói:

- Điều lệnh sáng nay đã tới rồi. Cục trưởng Cục Kinh Trinh. Cục trưởng Đỗ chiều nay đã làm xong hội nghị tạm biệt, nên muốn cùng với anh em chúng ta tụ họp, nói lời tạm biệt.

- Việc vui như vậy thì phải ăn mừng cho no.

Tăng Nghị vui vẻ ra mặt, lập tức rót tiếp một ly đầy, giơ lên nói:

- Cục trưởng Đỗ, tôi xin uống ba ly để biểu hiện tâm ý của mình.

Đỗ Nhược một phen ngăn Tăng Nghị lại, mắt mở lớn nói:

- Đây là có ý gì chứ? Bộ tính làm nhục Đỗ Nhược tôi sao? Người khác không rõ ràng nhưng Đỗ Nhược tôi trong lòng rõ ràng nhất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play