Bảo Lý Chiêu Hùng đến Nam Giang khẳng định là không thực tế. Lý Chiêu Hùng là Phó chủ nhiệm Văn phòng trung ương, sao có thể chỉ vì một căn bệnh xoàng liền bỏ trung ương đến Nam Giang an dưỡng.

Tăng Nghị hơi có chút cân nhắc, đột nhiên hiểu ra. Không phải là Kiều Văn Đức muốn đến Nam Giang chứ?

- Kỳ thật thì cũng không ít lãnh đạo cùng giống như Chủ nhiệm Lý. Tuy rằng không thích ứng với khí hậu thủ đô nhưng bởi vì trách nhiệm quốc gia trên vai, phải xử lý công vụ, cho nên một giây cũng không thể rời khỏi trọng địa thủ đô.

Tăng Nghị nhìn Lý Chiêu Hùng nói”

- Nếu có thể khiến cho lão lãnh đạo sau khi rời chức đến Nam Giang để an dưỡng, như vậy các lão lãnh đạo khi tuổi già cũng có thể được thư thái một chút.

Tăng Nghị chỉ là một cán bộ cấp cục phó nho nhỏ, một Phó chủ nhiệm Ban quản lý thành phố cấp ba. Cho dù Kiều Văn Đức có muốn đến Nam Giang, hắn cũng không có tư cách mời. Cho nên chỉ có thể dùng ba chữ “lão lãnh đạo” để nói mà thôi.

Lý Chiêu Hùng hơi gật đầu. Ông ta biết được Tăng Nghị đã hiểu được ý tứ của mình liền nói:

- Kỳ thật văn phòng trung ương cũng đã sớm có suy xét này. Nhưng đối với tình huống ở dưới chưa quen nên đành gác lại.

Lần này, Tăng Nghị cảm thấy mơ hồ. Rốt cuộc là Kiều Văn Đức muốn đến Nam Giang hay là văn phòng trung ương muốn ở Nam Giang bố trí một nơi an dưỡng cho các cán bộ lão thành?

Lý Chiêu Hùng nói xong câu này, thì cầm cái chén trước mặt nói:

- Chắc là phải uống nóng?

Tăng Nghị gật đầu:

- Vâng, hiện tại có thể uống vào.

Lý Chiêu Hùng thổi thổi cho bớt nóng, rồi chậm rãi uống vào, cũng không đề cập đến chuyện vừa rồi, chỉ hỏi Tăng Nghị vài vấn đề về phương diện bảo vệ sức khỏe, như người khi có bệnh thì phải chú ý những gì, có biện pháp gì cải thiện hay không?

Tăng Nghị cũng không dám khinh thị, thận trọng trả lời. Ai biết được Lý Chiêu Hùng thuận miệng hỏi hay là giúp một lãnh đạo bên người của ông ta hỏi.

Liên tiếp uống vào hai chén trà gừng, Lý Chiêu Hùng cảm thấy cả người nóng lên, trên người bắt đầu xuất mồ hôi. Mồ hôi vừa ra, thì lập tức liền cảm giác cổ họng không còn khó chịu nữa, xoang mũi cũng không còn nghẹt. Khi nói chuyện cũng không còn ồm ồm như trước.

Mạnh Quần Sinh đứng bên cạnh cũng cảm giác được Lý Chiêu Hùng sau khi uống xong trà gừng thì có sự thay đổi. Tần suất ho khan rõ ràng là giảm xuống.

Lý Chiêu Hùng buông cái chén, rồi bảo người mang cho mình một chén nước lọc, nói:

- Trà gừng không tồi, uống vào rất thoải mái. Dường như ho khan không còn nhiều như trước.

Mạnh Quần Sinh liền vội vàng gật đầu:

- Vâng, đã tốt hơn rồi.

Lý Chiêu Hùng cười nói:

- Y thuật của Tiểu Tăng quả nhiên rất giỏi.

Lý Chiêu Hùng có thể tin tưởng Tăng Nghị chữa khỏi bệnh cho ông cụ cũng không phải là ngẫu nhiên. Chứng bệnh ho khan của ông, với ai cũng không có biện pháp, nhưng Tăng Nghị chỉ dùng một phương pháp vô cùng đơn giản là trà gừng đã khiến mình cảm giác được sự chuyển biến tốt đẹp. Đây rõ ràng là dùng đúng thuốc.

- Hiện tại chỉ là giảm bớt, phải uống thêm mấy lần nữa thì mới khỏi được. Sau này, cứ đến mùa đông, Chủ nhiệm Lý chỉ cần cuối tuần uống một lần trà gừng, tôi thấy bệnh ho khan này sẽ không tái lại.

Tăng Nghị nói.

Lý Chiêu Hùng thật cao hứng. Nếu quả thật như vậy, những mùa đông sau, mình không còn cảm thấy khó chịu nữa. Ông ta nói:

- Tiểu Tăng, cậu đã giải quyết được cho tôi một vấn đề lớn.

Tăng Nghị cười, xua tay nói:

- Có thể giúp đỡ được Chủ nhiệm Lý là tốt rồi.

- Giúp được mà, giúp được mà.

Lý Chiêu Hùng thoải mái cười to, chuẩn bị đợi nước nguột một chút sẽ uống chén thứ ba.

Tăng Nghị từ lúc này từ trong bao công văn lấy ra một tấm giấy A4”

- Có một việc tôi muốn hướng Chủ nhiệm Lý thỉnh giáo.

- Cậu cứ nói.

Lý Chiêu Hùng vẻ mặt không thay đổi, nhưng trong lòng lại cảm thấy mất hứng. Đây là muốn làm gì vậy? Vừa mới lập công lao nhỏ, đã vội vàng thảo thư xin thưởng sao? Ông ta đối với Tăng Nghị ấn tượng liền trở nên xấu hơn một chút.

- Hòm y của tôi có cái hoa văn này. Mấy ngày hôm trước, Cố Ích Sinh Cố lão nhìn thấy được, nói là đã từng gặp qua chỗ một danh thủ quốc gia. Chỉ có điều không xác định là ai.

Tăng Nghị cười, đặt tờ giấy A4 xuống trước mặt Lý Chiêu Hùng:

- Tôi cảm thấy việc này khá có ý tứ, liền chụp lại hoa văn. Chủ nhiệm Lý thường xuyên tiếp xúc với các danh thủ quốc gia, cho nên tôi muốn đến đây thử vận may.

Lý Chiêu Hùng cầm lấy tờ giấy, vừa thấy thì liền nói:

- Hoa văn này tôi có biết. Trong nhà của Tạ Toàn Chương Tạ lão có một quyển y học về phương diện châm cứu. Ông ta bình thường quý nó như báu vật. Bề ngoài của quyển sách còn có cái hoa văn đó. Năm kia, trong dịp lễ mừng năm mới, tôi chịu sự ủy thác của đồng chí, đến thăm hỏi Tạ lão, và đã nhìn qua cái hoa văn này.

Lý Chiêu Hùng quả nhiên là đã gặp qua thì không quên được. Chẳng những nhớ rõ xuất xứ của hoa văn, không ngờ ngay cả thời gian, địa điểm, nguyên nhân vì sao đi thăm Tạ Toàn Chương tất cả đều nhớ rất kỹ.

Tăng Nghị mừng rỡ, chính mình hôm nay không phải trắng tay, không ngờ đã thật sự hỏi được một tia manh mối. Hắn liền vội vàng hỏi:

- Không biết hiện tại Tạ lão như thế nào?

Lý Chiêu Hùng lắc đầu nói:

- Dù sao cũng là người trên trăm tuổi, thân thể thoạt nhìn còn được, nhưng tinh lực đã hao mòn rất nhiều. Hiện giờ đóng cửa từ chối tiếp khách, ở tại trại an dưỡng của một tỉnh Nam bộ. Trung ương còn chuyên môn phê chỉ thị, khiến cho những đệ tử chân truyền của Tạ lão, nhất định phải tranh thủ trong thời gian Tạ lão còn sống, toàn lực cứu giúp và tổng kết lại kinh nghiệm y học của Tạ lão.

- Kinh nghiệm y học của Tạ lão là một tài sản cực kỳ quý giá.

Tăng Nghị lên tiếng. Hắn rốt cuộc cũng đã tìm được một tia chứng cứ, chứng minh ông nội của mình quả thật đã xuất hiện trong giới ngự y. Chỉ có điều, không biết Tạ Toàn Chương này có giống với Cố Ích Sinh không, hoàn toàn nhớ được những việc trước kia. Phải biết rằng Tạ Toàn Chương tuổi còn già hơn Cố Ích Sinh.

Hơn nữa, Tạ Toàn Chương hiện tại đóng cửa từ chối tiếp khách, lại có trung ương đặc biệt phê chỉ thị, chính mình muốn đến tìm ông ta sợ là hơi khó khăn.

Lý Chiêu Hùng buông tờ giấy. Ông ta không dự đoán được Tăng Nghị lại hướng mình “thỉnh giáo” một chuyện nhỏ như vậy. Ông nói:

- Chuyện này quả thật có chút thú vị. Tiểu Tăng, nói không chừng, cậu và Tạ lão về phương diện y thuật còn có điểm sâu sa nào đó.

Tăng Nghị cười nói:

- Có lẽ cũng chỉ là trùng hợp. Đóa hoa trên đời này hình dạng thoạt nhìn đều không sai biệt lắm.

- Đáng tiếc là Tạ lão hiện nay đóng cửa từ chối tiếp khách. Nếu không thì có thể đi chứng thực một chút.

Lý Chiêu Hùng những lời này căn bản là phong kín câu tiếp theo của Tăng Nghị. Có lẽ biết thời gian của Tạ Toàn Chương không còn nhiều, hiện tại lại không gặp bất cứ người ngoài nào. Ông ta đang đem hết cả tinh lực và thời gian của mình làm thành một y án. Trừ phi là chuyện khẩn cấp, nếu không phải là Lý Chiêu Hùng tự mình đi thăm hỏi thi cũng muốn Tạ Toàn Chương đóng cửa không cho khách vào nhà.

Tăng Nghị đành phải thôi. Có thể chứng thực được manh mối, hắn đã rất hài lòng. Về phần tìm Tạ Toàn Chương xác minh, sợ là phải tìm một người khác dẫn tiến giùm.

Lý Chiêu Hùng đang rất cao hứng. Sốt đã giảm, hơn nửa ho khan cũng còn ít. Ông ta muốn lưu Tăng Nghị và Mạnh Quần Sinh ở lại dùng cơm. Nhưng sau khi tiếp một cuộc điện thoại, Lý Chiêu Hùng lại vội vàng đi ra ngoài.

Tăng Nghị và Mạnh Quần Sinh cũng không tiện ở lại, liền cùng nhau bước ra cửa.

- Tăng Nghị, lại làm phiền cậu, còn bắt cậu từ sân bay lại đây.

Mạnh Quần Sinh ngượng ngùng nói.

- Chuyện của ngày hôm nay tôi sẽ an bài giùm cậu. Cậu chỉ cần đem người giao cho tôi là được rồi.

Tăng Nghị cười:

- Anh Mạnh khách sáo như vậy làm gì? Dù sao tôi trở về Nam Giang cũng là tiếp tục nghỉ ngơi. Đi sớm hay đi muộn cũng chẳng có gì khác nhau.

- Nói là nói như vậy, nhưng cứ làm phiền cậu mãi, tôi cảm thấy ngại lắm.

Mạnh Quần Sinh bảo Tăng Nghị lên xe, rồi chỉ bảo lái xe chỗ dùng cơm.

Ăn cơm xong, Tăng Nghị lại khéo léo từ chối lời mời khác của Mạnh Quần Sinh, cùng Từ Lực trở lại khách sạn.

Đóng cửa phòng, Tăng Nghị liền gọi điện thoại cho Đường Hạo Nhiên, nói ý tứ của Lý Chiêu Hùng ngày hôm nay, nhờ báo lại cho Phương Nam Quốc biết một tiếng.

Điện thoại vang lên một hồi mới được Đường Hạo Nhiên bắt máy:

- Tăng Nghị, có chuyện gì sao?

- Có tiện nói chuyện điện thoại không?

Tăng Nghị hỏi.

- Đang cùng với Bí thư Phương đi thị sát ở dưới.

Đường Hạo Nhiên thấp giọng nói.

- Vậy thì tôi gọi lại sau, có một việc muốn báo cáo với Bí thư Phương, nhưng không vội.

- Được, tôi biết rồi!

Đường Hạo Nhiên nhìn qua đám người đang vây quanh Phùng Ngọc Cầm, nhỏ giọng nói:

- Tôi sẽ mau chóng an bài.

Cúp điện thoại, Đường Hạo Nhiên bước tới, một lần nữa trở lại bên trong đám người, đi theo đằng sau Phương Nam Quốc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play