Sau khi kem tẩy lông được bôi lên toàn thân, Thường Tuấn Long liền ngừng la lớn. Những người chen chúc trong phòng bệnh tỏ vẻ kinh ngạc. Ác nhất là lần đầu tiên nhìn thấy kem tẩy lông có thể trị bệnh đau ngoài da.

Lúc đó Thường Tuấn Long nằm ở trên giường, có chút kiệt sức. Cảm giác đau lúc đó, làm cho hắn nhớ đến, chịu không nỗi mà toàn thân toát cả mồ hôi. Cảm giác đó giống như bị ai đó dùng thanh sắt nóng để trên người lăn qua lăn lại vậy. Y hận không thể lột da của mình được, đau đến mức cả người như muốn xuội lơ đi. Nhưng sau khi được bôi kem tẩy lông lên, toàn thân lập tức giống như được ngâm mình trong nước vậy. Dù vẫn còn cảm giác rất đau, nhưng mà so với trước đó thì lúc này có cảm giác thoải mái, dễ chịu hơn rồi.

- Đúng là thần y!

Mấy vị công tử nhìn thấy liền mở to mắt. Hiệu quả này quả thực là dựng sào thấy bóng!

Thường Tuấn Long cũng không thể không phục. Tăng Nghị về mặt y thuật, quả thật là có rất nhiều kinh nghiệm. Lúc đó trong lòng gã không khỏi nhói đau. Nếu như lúc đó gã không gây phiền phức cho Tăng Nghị, thì Thường lão sẽ không bỏ đi nhanh như vậy.

- Phó chủ nhiệm Tăng, cảm ơn anh.

Thường Tuấn Long cười gượng, lúc này có hối hận thì cũng muộn rồi. Huống hồ trước đây gã luôn nghĩ rằng cái chết của ông nội là do Tăng Nghị cố ý không chịu ra tay cứu trị. Gia cảnh của Thường gia lúc này cũng không bằng trước kia. Việc vinh hạnh nhất của Thường gia lúc bấy giờ, đó chính là được sống trên núi Ngọc Tuyền, sống trong căn hộ trước đây của ông nội lúc sinh thời. Và đó cũng là thể diện cuối cùng của Thường gia.

- Không cần phải cảm ơn đâu!

Tăng Nghị xua tay nói:

- Một lát sau khi bôi kem tẩy lông xong, Thường tổng phải nghỉ ngơi một chút. Bệnh này cần nghỉ vài ngày thì mới khoẻ hẳn lại được.

Thường Tuấn Long cười, nói:

- Phó chủ nhiệm Tăng, tôi làm sao lại mắc bệnh lạ này vậy? Về sau có chổ nào cần phải chú ý không?

Tăng Nghị biết là Thường Tuấn Long đối với việc đột ngột phát bệnh ngày hôm nay có một chút nghi ngờ, liền một chồng hai năm sáu, đem hết trách nhiệm đổ lên người Thường Tuấn Long, nói:

- Loại bệnh này với da của Thường Tổng có lien quan với nhau, đó chính là da bị mẫn cảm. Thay mội tấm ra giường mới, là có thể bị dị ứng toàn thân.

- Đương nhiên, đây chỉ là nguyên nhân bên trong, cũng có thể còn do những nguyên nhân bên ngoài nữa, như là: bơi lội, tắm rửa, tắm hơi, tắm nắng, và những biến đổi mạnh từ thế giới bên ngoài cũng có thể dẫn đến!

Thường Tuấn Long toàn thân đều nổi mẩn lên, tóm lại là không thể do Long Mỹ Tâm rắc vào quần áo của y được. Tăng Nghị nói một lúc mấy loại khả năng, nhưng Thường Tuấn Long có tin hay không thì cũng không do tự mình khống chế được.

Thường Tuấn Long thật sự nghi ngờ về cái vẻ đáng thương của mình ngày hôm nay, là có liên quan đến Long Mỹ Tâm, nhưng không nghĩ ra là thật sự Long Mỹ Tâm đã làm nó như thế nào. Bây giờ nghe Tăng Nghị giải thích rồi, gã vẫn còn hoài nghi, nhưng không còn khẳng định như vậy nữa. Có thể là do tự mình phát bệnh, là do cơ thể của mình mà ra. Một làn gió lạnh thổi qua, sau đó là bắt đầu đau, có lẽ là do nguyên nhân bên ngoài, do sự biến đổi nhanh của khí hậu.

Tăng Nghị cũng lười nên ở trong này đợi, nói:

- Bệnh này không phải là bệnh nặng, Thường tổng cứ nghỉ ngơi, có vấn đề gì thì cứ liên lạc với tôi.

- Vất vả cho Phó chủ nhiệm Tăng rồi, sức khoẻ tôi lúc này không tiện, không thể tiễn anh được rồi. Đợi nghỉ ngơi xong vài ngày tôi nhất định sẽ đãi tiệc cảm ơn!

Thường Tuấn Long khách khí nói, muốn từ trên giường đứng dậy, nhưng thật sự là không có sức đứng lên.

- Nằm xuống đi!

Tăng Nghị nói xong, liền bước ra bên ngoài.

Thư kí của Thường Thắng Ý vội vàng bước theo, không ngừng nói những lời khách sáo, tiếp tục tiễn Tăng Nghị ra bên ngoài bệnh viện.

Vừa lên xe, Tăng nghị liền nhận được điện thoại của Long Mỹ Tâm,:

- Anh đi bệnh viện Quân y Hiệp Hoà phải không?!

Tăng Nghị gật gật đầu, nói:

- Vừa mới rời khỏi!

- Thường Tuấn Long khoẻ không?

Long Mỹ Tâm liền hỏi.

- Ổn rồi!

Tăng Nghị trả lời.

- Anh chọc tức chết tôi rồi!

Long Mỹ Tâm trong điện thoại giọng nói tức tối, cảm thấy hôm nay mình làm việc vô ích rồi:

- Làm chuyện mờ ám, tất cả là do Thường Tuấn Long sai khiến. Đúng là chưa thấy người nào tốt như anh, tại sao anh lại trị giúp gã chứ?

- Tôi cũng không phải là người tốt đến như vậy đâu!

Tăng Nghị cười nói:

- Nếu đã trị, thì phải trị cho tốt, nếu tôi ra tay, mà không trị tốt, thì tôi không xong với người kia rồi!

- Bây giờ tôi không muốn nói chuyện với anh!

Long Mỹ Tâm cúp điện thoại.

Tăng Nghị tắt điện thoại, bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ. Rất nhiều việc rất khó do mình quyết được, ví dụ như việc đi trị bệnh cho Thường Tuấn Long. Nhưng có một số việc có thể do tự mình chọn lựa, nếu như mình hôm nay đến bệnh viện, nhưng lại không trị khỏi cho Thường Tuấn Long, kết quả còn có thể phiền phức hơn. Không ai có thể tin là mình không thể trị khỏi, mà còn nghĩ rằng mình không muốn trị khỏi cho Thường Tuấn Long.

Mà chính mình một khi bị dán cho một cái nhãn như vậy thì thật nguy hiểm. Là một bác sĩ, anh lại đem sự tức giận ích kỷ đặt lên hàng đầu, vậy thì sau này không còn có ai dám tin tưởng ở anh nữa, không còn dám đem tính mạng của mình mà yên tâm giao cho anh chữa trị. Nói không chừng chuyện lần trước Thường Hồng Thắng không cứu được, đều có người có thể nghĩ đến nợ cũ.

Tăng Nghị bây giờ đã không còn là một bác sĩ nhỏ đi tứ phương học hỏi nữa rồi!

Vẫn chưa về đến khách sạn Bách Hoa, Long Mỹ Tâm lại gọi điện thoại đến rồi:

- Anh đang ở đâu?

Tăng Nghị cười nói:

- Khách sạn Bách Hoa!

- Anh đợi đó, tôi đến tìm anh!

Giọng nói của Long Mỹ Tâm trở nên vui vẻ hơn rồi. Chỉ trong chốc lát, dường như là đã quên rồi chuyện của mình vừa mới nó, không muốn nói chuyện với Tăng Nghị:

- Tôi sẽ đến liền!

Tăng Nghị cười to, tính hay quên của Long đại cô nương là tính lớn nhất, nhưng lại là ưu điểm lớn nhất của cô ấy, không ghi thù. Tăng Nghị nói:

- Một người bạn đến từ Giang Nam, hẹn tối nay không say không về…

Tăng Nghị liền nói rõ hoàn cảnh, chờ xem Long Mỹ Tâm có đồng ý đến gặp không.

Long Mỹ Tâm cười nói:

- Có bạn đến sao không nói với tôi! Tôi sẽ đến ngay!

Log Mỹ Tâm có một chút dỗi hờn, có vẻ như Tăng Nghị rất ít đem bạn của anh ta giới thiệu với mình. Mạnh Sinh Quân, cũng là do cơ duyên khéo hợp. Cô ta giận dỗi tự nói với mình.

- Vậy thì chúng tôi chờ cô!

Tăng Nghị cười nói, sau đó tắt điện thoại.

Ở trên lầu, Đỗ Nhược vẫn còn ngồi đó, một mình hút thuốc, tính toán việc phát triển tiền đồ của mình sau này ở Thủ đô. Bây giờ thoạt nhìn thì có vẻ đã bước vào một bước nhưng tình hình ở Thủ đô có vẻ phức tạp hơn nhiều so với ở Vinh Thành. Cơ quan nhiều như cây trong rừng, quyền quý như mây. Muốn chu đáo được mọi mặt, ra tay là có thể thành công, tuyệt đối không phải là điều dễ dàng.

Nhìn thấy Tăng Nghị về đến, Đỗ Nhược liền dụi tắt thuốc, cười nói:

- Mọi việc đã xong hết rồi phải không? Lại đây, uống tiếp đi! Bây giờ tôi mới phát hiện, vốn là hai người uống rượu mới có thể uống rất vui vẻ!

- Uống rượu sợ nhất là dừng trước.

Tăng Nghị phủi phủi tay, ngồi xuống bên cạnh Đỗ Nhược, nói:

- Còn có một người bạn đến chổ chúng ta nữa, đợi cô ấy một lát.

Đỗ Nhược liền biết thân phận người bạn này của Tăng Nghị không phải hạng tầm thường, liền nói:

- Thức ăn đã nguội rồi, tiếp đãi bạn bè không hay lắm, đem xuống làm lại thôi!

- Không phải người ngoài, đổi lại vài món thức ăn nóng là được rồi!

Tăng Nghị nói:

- Đợi cô ấy đến rồi hỏi ý kiến cô ấy xem sao!

Đỗ Nhược không nói thêm gì nữa, cùng với Tăng Nghị ngồi ở đó uống trà. Tiếp đãi như thế nào mới tốt được, việc này còn phải xem sự sắp xếp của Tăng Nghị. Dù sao thì đây cũng là bạn của Tăng Nghị, trong lòng Tăng Nghị tự có tính toán. Là ai đến mình còn chưa biết, tự ý an bài ngược lại sẽ không hay.

Rất nhanh, Long Mỹ Tâm đã đến, bước vào cửa liền mang theo một làn gió, tay chỉ vào Tăng Nghị, trên mặt là một nụ cười tức tối, nói:

- Anh ác lắm, anh ác lắm, bản cô nương xem như được mở mắt.

Tăng Nghị haha cười, hiểu ý của Long Mỹ Tâm nói gì. Không ngờ là ở Thủ Đô tin tức được truyền nhanh đến như vậy, nghĩ đến Thường đại công tử bậy chắc đang buồn chết được. Bệnh này có trị khỏi rồi, nhưng bên trong sẽ như một mỹ nữ tròn trắng.

- Tôi giới thiệu một chút nhé!

Tăng Nghị chỉ Đỗ Nhược, nói:

- Đây là Đỗ cục trưởng cục Công an thành phố Vinh Thành, người anh này của tôi bình thường cũng không ít quan tâm đến tôi. Qua một thời gian anh ấy sẽ đến bộ công an tiếp tục công việc.

- Đây chính là Đỗ bộ trưởng!

Long Mỹ Tâm bắt tay, cười nói:

- Thất kính, thất kính. Sau này còn phải nhờ đến Đỗ cục trưởng chiếu cố!

Cách xưng hô này làm cho Đỗ Nhược sợ phát khiếp, vội vàng xua tay nói:

- Xin đừng gọi tôi như vậy!

Tăng Nghị cười nói:

- Cục trưởng Đỗ, Đây là tiểu thư Long Mỹ Tâm, cũng là một nhân vật có tiếng lừng lẫy ở Thủ đô. Con người cô ấy rất thích nói đùa, anh đừng để ý đến cô ấy!

- Thì ra là Long đại tiểu thư!

Đỗ Nhược đối với tình hình ở Thủ Đô cũng có tìm hiểu qua, đặc biệt là họ Long. Họ này rất ít, trong cái vòng tròn Thủ Đô này, trừ Long gia ra thì không còn nhà nào khác. Nếu Đỗ Nhược đoán không sai về lai lịch của Long Mỹ Tâm, thì thật là không phù hợp rồi. Ông cười và nói:

- Hạnh ngộ, hạnh ngộ!

- Thường nghe Tăng Nghị nhắc đến Đỗ cục trưởng!

Long Mỹ Tâm cười nói:

- Lần này đều tại cái tên Tăng Nghị. Ngài đến Thủ Đô, anh ấy cũng không nói với tôi. Nếu khống thì tôi đã đến sân bay đón ngài rồi!

- Trách tôi, lại trách tôi!

Tăng Nghị cười nói:

- Mọi người ngồi xuống đi, ngồi xuống rồi nói chuyện tiếp!

Chỉ là vài câu nói ngắn gọn thôi, Đỗ Nhược và Long Mỹ Tâm đã biết sơ về nhau rồi. Như Tăng Nghị đã nói, Long Mỹ Tâm rất thích nói đùa, nhưng cũng có nói rõ cô gái này không phải là người khó tiếp xúc. Ấn tượng của cô ấy về mình cũng không tệ lắm, nhưng đùng có nghĩ rằng mọi người đối với ai cũng có thể nói đùa được, cái này còn phải xem là bạn nói đùa với ai.

Long Mỹ Tâm tại sao lại có thể đối với mình như vậy, Đỗ Nhược tự hỏi cũng biết. Tất cả là do tác dụng của câu “Anh Đỗ” trong lời giới thiệu của Tăng Nghị. Mọi người đều đồng ý kết giao với mình, là vì xem trọng Tăng Nghị. Nếu hôm nay Tăng Nghị chỉ là hình thức hoá một câu giới thiệu: “Vị này là Đỗ cục trưởng cục công an thành phố Vinh Thành.”Vậy thì kết thúc hoàn toàn không giống nhau rồi.

Trong thực chất, có rất nhiều việc chỉ có thể ngầm hiểu, không thể nói ra với nhau. Những lời giới thiệu này có vẻ như rất giống nhau, nhưng bên trong nó đã ẩn chứa những hàm ý xa gần. Đó là một sự khác biệt rất lớn.

- Cô muốn ăn món gì, tôi sẽ gọi thêm vài món!

Tăng Nghị hỏi Long Mỹ Tâm.

Long Mỹ Tâm liền xua xua tay nói:

- Không cần đâu, như vậy đủ rồi! Tôi đã ăn cơm rồi, là cố ý đến đây để uống vài ly cùng Đỗ cục trưởng.

Lời nói này làm cho Đỗ Nhược cảm thấy rất vui, trong bụng thầm nghĩ, Long Mỹ Tâm so với đám con ông cháu cha khác thì tốt hơn nhiều. Quả là một người vì mọi người, người ở bên cạnh Tăng Nghị, cho dù có kém thì cũng hơn những người khác. Đỗ Nhược nhìn thấy mối quan hệ của Long Mỹ Tâm và Tăng Nghị không phải là mối quan hệ bình thường. Nếu như là mối quan hệ bình thường thì Long Mỹ Tâm có chịu ngồi ở đây mà uống rượu đàm đạo không.

Nhưng mà, Tăng Nghị vẫn gọi thêm vài món ăn nữa, đều là dựa vào khẩu vị hang ngày của Long Mỹ Tâm, gọi xong rồi dặn nhà bếp phải làm nhanh.

Đỗ Nhược gật gật đầu, mối quan hệ tốt là một chuyện, còn về việc lễ nghĩa thì không thể không chu đáo, thì lại là một chuyện khác. Như vậy càng làm cho mối quan hệ tốt hơn. Lễ nghĩa cần làm thì nhất định phải làm, có khi bạn bè cách xa nhau là bởi vì những sơ sót nhỏ. Tăng Nghị mặt nào cũng chu toàn như vậy, cũng khó trách ở Thủ Đô này hắn có thể sống tốt được như vậy.

Hắn không chuyển ghế chính là không xem Long Mỹ Tâm là người ngoài, đồng thời cũng không có đem mình và Long Mỹ Tâm mà phân biệt đối đãi, không đến mức khiến mình cảm thấy bị lạnh nhạt, mà việc gọi thêm đồ ăn là để thể hiện thêm sự xem trọng Long Mỹ Tâm.

- Long đại tiểu thư có thể hãnh diện, tôi cũng cảm thấy thêm vinh hạnh! Ở đây tôi là người lớn tuổi nhất, cho phép tôi là người đầu tiên lập ra quy tắc uống rượu của ngày hôm nay. Tôi sẽ dùng ly lớn để uống, không dùng ly lớn là không được. Long tiểu thư uống một ngụm, tôi uống một ly.

Đỗ Nhược haha cười. Long Mỹ Tâm hôm nay đến là cố ý cùng ông ta uống rượu. Đây gọi là người kính ta một thước, Đỗ Nhược ta kính lại người một trượng.

- Như vậy cũng tốt!

Long Mỹ Tâm xua xua tay:

- Bình thường mọi người ở Giang Nam là quy tắc gì, hôm nay cứ theo quy tắc đó. Nếu như là vì tôi mà thay đổi quy tắc, như vậy thì không hay rồi!

Đỗ Nhược vừa nghe, liền lập tức quay đầu lại, nói:

- Phải, phải, phải! Con người tôi có một tật xấu, trong lòng thấy vui, miệng liền hồ hởi. Vậy chúng ta theo nguyên tắc cũ nha, ai cũng không thể khách sáo!

Ông ta đã nhìn ra, Long Mỹ Tâm đối với Tăng Nghị đúng là không phải bình thường, một câu nói vừa rồi rõ ràng là ám chỉ mình phân biệt đối đãi, coi cô ấy nằm ngoài giới hạn bạn bè của Tăng Nghị. Đỗ Nhược này nào dám, huống hồ gì anh ta cũng không có tư cách để thay Tăng Nghị quyết định. May mà Đỗ Nhược phản ứng nhanh, ý thức được chính mình hôm nay thực tế là có chút hơi quá, may mà đã nhanh sửa miệng được.

Tăng Nghị cười nói:

- Đừng trách tôi không nhắc trước, Đỗ cục trưởng tửu lượng cao, cho dù là hai chúng ta gộp lại, cũng không phải là đối thủ, một hồi rồi kêu khổ đó!

Đỗ Nhược lập tức nói:

- Đề nghị này của Tăng Nghị thấy hay đó. Như vậy đi, hai người một đội, tôi một đội, Uống như vậy không phải là rất tốt sao! Cứ như vậy nhé!

Long Mỹ Tâm thản nhiên cười. Đỗ Nhược là một người thông minh. Cô lại nhìn sang Tăng Nghị một cái, trong ánh mắt cũng không phải là hoàn toàn không có oán niệm.

Mặc dù Thủ đô rất lạnh, nhưng Giang Nam bốn mùa như là mùa xuân vậy.

Trong Linh Giác Tự, Minh Không đại sư đứng ở trên bậc thềm, nét mặt hiền lành nhìn Thái Trí Trung đang ở trong cái sân nhỏ của mình, khí thế đạp một chiếc xe đạp.

- Thiện tai, thiện tai!

Minh Không hòa ái cười:

- Tiểu Thái thí chủ tốt rồi. Đáng mừng, thật đáng mừng! Bần Tăng chúc mừng Thái thí chủ!

Vợ chồng Thái Thành Lễ nhanh chóng đáp lễ, nói:

- Tất cả là nhờ sự chỉ bảo của Pháp sư, vợ chồng chúng tôi hôm nay đến đây là để nói lời cảm ơn đến Pháp sư!

Vợ của Thái Thành Lễ nói:

- Đúng rồi, lời dạy của Pháp sư tựa như châu ngọc, phật pháp cao thâm.

- Tất cả đều là do phúc đức của Thái thí chủ, bần tăng nào dám tham công!

Minh Không vừa nói vừa cười, nói xong một hồi, mời vợ chồng Thái Thành Lễ vào trong ngồi.

- Hôm nay đến, còn một chuyện muốn nhờ Pháp sư!

Thái Thành Lễ sau khi ngồi xuống liền nhìn sang Minh Không:

- Tôi ở thành phố Bạch Dương muốn làm một dự án. Ba ngày sau là phải tiến hành nghi thức đặt móng, mời pháp sư đến để giúp tôi chủ trì.

Minh Không cười, nói:

- Chuyện này, sợ rằng bần tăng khó đảm nhận rồi

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play