Tăng Nghị không thể giấu được nữa, nói:

-- Trước đây vài ngày tôi có bị thương một chút, sợ mọi người lo lắng, nên không cho mọi người biết.

Địch Hạo Huy từ kính chiếu hậu liếc mắt nhìn Tăng Nghị một cái, trong lòng có chút kinh ngạc. Thân thủ của Tăng Nghị hắn đều biết, đến Trương Kiệt Hùng cũng phải không ngừng khen ngợi, sao có thể bị thương được chứ?

- Bị thương chỗ nào?

Long Mỹ Tâm liền hỏi.

Tăng Nghị chỉ chỉ phía lưng, cười khổ nói:

- - Lưng bị trúng một gậy, đúng là xui xẻo mà.

- Để tôi xem xem!

Long Mỹ Tâm nói.

- -Không có gì đáng xem cả, đều đã đỡ rồi!

-

-Tăng Nghị khoát tay nói.

Long Mỹ Tâm vẫn kiên quyết, ánh mắt vẫn nhìn Tăng Nghị, nói:

- Phải xem chứ! Anh xoay người lại đây!

- Đừng! Người có lúc này lúc nọ, coi như cô cho tôi chừa chút thể diện chứ, đừng đụng đến vết thương của tôi nữa.

Tăng Nghị cười cười, nói:

- Thực sự không sao, nếu có nhất định sẽ nói cho cô biết!

Long Mỹ Tâm nhìn chằm chằm Tăng Nghị rất lâu, sau đó, đột nhiên nói:

- Tôi hận anh!

Tăng Nghị còn chưa lấy lại tinh thần, không rõ những lời này là có ý tứ gì, Long Mỹ Tâm đã tóm lấy tay của Tăng Nghị, hung hăng cắn một phát.

Tuy rằng mặc nhiều quần áo, nhưng Tăng Nghị cũng có thể cảm nhận được rõ ràng Long Mỹ Tâm thật sự dùng sức. Tăng Nghị ban đầu cánh tay theo bản năng căng ra, sau đó nhất thời thả lỏng, ha hả cười nhìn Long Mỹ Tâm, tùy ý để cô cắn.

Địch Hạo Huy chứng kiến mọi chuyện, đành chăm chú khởi động xe. Ngồi ở ghế lái phụ, Tiếu Tiếu lén nhìn về phía Địch Hạo Huy, không biết trong lòng suy nghĩ cái gì.

Ước chừng khoảng ba phút, Long Mỹ Tâm mới buông ra, trên mặt lộ nhiều nét biểu cảm.

- Về sau dám để cho bản cô nương là người biết cuối cùng, tôi sẽ gọi người đánh anh một trận nữa.

Long Mỹ Tâm nhéo nhéo quai hàm, nói:

- Anh là người gỗ sao? Không biết đau à? Hay cánh tay kia là ở trên người của kẻ khác?

Tăng Nghị chỉ cười cười, không nói lời nào, nhích lại ngồi gần, nghiêng mặt nhìn Long Mỹ Tâm.

Long Mỹ Tâm thực sự tức giận, xoay mặt nhìn tuyết bay ngoài cửa xe, cũng không biết cô đang suy nghĩ chuyện gì.

Sau khi xuống xe, Long Mỹ Tâm đã trở về dáng vẻ bình thường, đem giỏ xách của mình ném vào lòng Tăng Nghị, sau đó hai tay buông thõng bước đi.

La Hải Đào lúc này từ xe sau bước xuống, đi đến bên người Long Mỹ Tâm thấp giọng nói:

- Cái cô bé Hàn Quốc lai lịch không tầm thường, luôn mang theo vệ sĩ bên người kìa!

Có lẽ La Hải Đào với chuyện khác, tầm nhìn không rõ ràng, nhưng lúc này lại vô cùng thông suốt. Cậu ta sớm nhìn ra Long Mỹ Tâm đối với Tăng Nghị là không thể so với người khác, cũng nhìn ra ánh mắt của Thôi Ân Hi khi nhìn Tăng Nghị có vấn đề. Vừa rồi cậu ta là ngồi trên xe của Thôi Ân Hi, cho nên thấy được vệ sĩ của Thôi Ân Hi, liền chạy tới mật báo cho Long Mỹ Tâm.

Long Mỹ Tâm liếc nhìn về phía sau một cái, thản nhiên ho một tiếng. Cô hiểu được ý của La Hải Đào là gì, nhưng cô thực sự không mảy may để Thôi Ân Hi trong lòng một chút nào. Khác với Diệp Thanh Hạm, Long Mỹ Tâm xuất thân không tầm thường. Từ nhỏ muốn gì được nấy, cho nên tâm tính tự nhiên cũng không giống với người khác. Cho dù có người phụ nữ khác dám thích Tăng Nghị, vậy cũng chỉ là bổn cô nương chưa ra tay thôi.

Diệp Thanh Hạm về phương diện này chắc chắn không thể thoải mái như Long Mỹ Tâm. Cô có thể nắm bắt được hết thảy sự việc của người bên cạnh mình, hơn nữa cũng hết sức trân trọng và giữ gìn.

Chỗ ăn cơm cũng không phải là nơi to lớn nào. Mọi người đậu xe ở bên ngoài, cùng nhau đi đến phía trước một đoạn là có thể thấy được tấm biển hiệu.

Nếu muốn ăn những món ngon, đẹp thì phải tới khách sạn lớn. Nhưng muốn nhấm nháp hương vị ẩm thực của loại thịt dê luộc thì nhất định phải tới chính những cửa hiệu dân dã nhưng lâu đời, mới cảm nhận được tinh hoa trong đó. Trong khi những khách sạn lớn rất ít nơi có thể làm ra thứ tư vị này.

Một bếp lò đồng sáng bóng, phía dưới lại thêm than củi hồng. Sau khi đốt, trong nồi mùi thơm của nước canh trong suốt bốc lên, sau đó bắt đầu lan tỏa.

Canh được bày ra, moị người chưa ai cầm đũa, đều ngồi một chỗ cùng nghe Thôi Ân Hi kể chuyện Tăng Nghị bị thương. Cô cũng là người có liên quan, tuy rằng chỉ nói những chi tiết đúng thực tế, không hoa mỹ nhưng cũng khiến mọi người một lòng lắng nghe chăm chú. Nhất là chuyện Tăng Nghị ma xui quỷ khiến thế nào mà tránh được một gậy.

Tăng Nghị lúc này mới nhấc đũa, nói:

- - Nồi canh được rồi, mọi người ăn thôi. Tối nay tôi mời khách, không cần khách khí! Trời lạnh ăn chút thịt dê, bổ khí bổ huyết, rất có lợi!

Những lời này nghe thật hay, cũng phù hợp với thân phận bác sĩ của Tăng Nghị. Đáng tiếc bị một trận lạnh, mọi người không ai trả lời mà chỉ theo dõi, không dám cắt ngang lời Thôi Ân Hi, hoàn toàn quên rằng Tăng Nghị ngồi kia mới chính là người bị trúng một gậy.

Mãi đến khi Thôi Ân Hi nói xong, mọi người mới cùng thở phào.

- Như vậy cũng tránh được.

Long Mỹ Tâm nhìn Tăng Nghị:

- Tiểu tử anh được cái vận số tốt!

Tăng Nghị xấu hổ cười cười, nói:

- Tôi trước nay toàn tâm toàn ý vì nhân dân phục vụ, mới được dân chúng kính yêu, có thể là dân chúng không nỡ cho tôi đi!

Địch Hạo Huy bình thường khó mở miệng, lúc này cũng nói:

- Người ta là anh hùng cứu mỹ nhân, anh thì ngược lại. Chính mình bị thương không nói, chút nữa còn liên lụy đến mỹ nữ, đây là loại chuyện gì vậy?

Hai người này tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, trong ý nói có chút giỡn chơi, nhưng sắc mặt lại có chút nghiêm nghị, tuyệt nhiên là có ý đồ. Nếu không Tăng Nghị nhanh trí, né được một gậy phía sau đó, sợ rằng lúc này không rõ sống chết rồi.

- Lần đó thật sự rất nguy hiểm!

Thôi Ân Hi hơi chút ngại ngùng. Nếu không vì cô, chắc Tăng Nghị sẽ không bị thương, cô nói:

- May mà có bác sĩ Tăng ở đây!

La Hải Đào thiếu chút nữa bị sặc. Cô gái này hình như trúng độc quá nặng, không cứu được nữa rồi.

Long Mỹ Tâm lúc này nhìn Thôi Ân Hi, cười hỏi:

- Không biết tiểu thư Ân Hi đang kinh doanh gì?

Thôi Ân Hi lên tiếng:

- Công ty nhà tôi có đầu tư vào viện Y học Nam Vân..

Long Mỹ Tâm “ Ồ “ một tiếng, thầm nghĩ trong lòng Thôi Ân Hi thực không đơn giản. Không giống bề ngoài thoạt nhìn có vẻ yếu đuối, chỉ hỏi cô ta kinh doanh gì, không ngờ cô ta trực tiếp trả lời lý do vì sao đi tới tỉnh Nam Giang, tâm tư thật thông minh sắc sảo hơn người thường.

- Mọi người dùng đũa đi!

Địch Hạo Huy thản nhiên cười cười, nói:

- Mọi người hôm nay có thể cùng ngồi ăn cơm một chỗ, thật là chuyện tốt, cho nên nhất định phải ăn hết mình mới được!

Ngày hôm sau, Yến Trị Đạo vừa ăn sáng xong, Chủ nhiệm văn phòng thành phố Long Sơn tại thủ đô liền chạy tới, phàn nàn:

- Phó chủ tịch Yến! Ngày hôm qua tuyết rơi rất lớn, nghe đài giao thông nói là rất nhiều đường ở thành phố đều bị đóng băng.Tôi đã đặc biệt bảo lái xe mang thêm một ít xích chống trượt. Như vậy xe có thể dùng tốt hơn.

Yến Trị Đạo gật gật đầu, nói:

- Vất vả cho anh rồi!

Chủ nhiệm văn phòng tại thủ đô trông có vẻ như phàn nàn, nhưng kì thực là đang tranh công lấy lòng. Mặt khác chính là muốn nghe ngóng lịch trình hôm nay của Yến Trị Đạo. Mấy ngày nay Yến Trị Đạo đóng cửa không ra ngoài, khiến cho y cũng không yên. Thấy Yến Trị Đạo không nói gì, y liền lên tiếng:

- Tình hình giao thông thủ đô hai năm nay càng ngày càng kém. Trời mưa, tuyết rơi là lại tắc đường. Vừa rồi lái xe Tiểu Lưu trên đường tới, xém chút nữa là bị mắc lại. Nếu không phải cậu ta nhanh trí, bây giờ chắc đã hóa băng trên đường rồi.

Yến Trị Đạo cười cười, hiểu được ý tứ của Chủ nhiệm văn phòng tại thủ đô. Lời này bề ngoài là khuyên hôm nay ông không nên ra ngoài, nhưng kỳ thật là muốn hỏi rốt cuộc có đi không.

- Vậy à, tôi vừa xem một tờ báo. Mặt trên có danh từ mới, tên là quốc tế hóa đô thị 'tắc đường”. Rất gợi hình!

Chủ nhiệm văn phòng tại thủ đô cười gượng. Lãnh đạo cho rằng buồn cười, chính mình sao có thể không cười, nhưng trong lòng không nắm bắt được ý tứ của Yến Trị Đạo.

Đang muốn tiếp lời, điện thoại của Yến Trị Đạo vang lên.

- Là Phó Chủ tịch Yến của thành phố Long Sơn sao?

Trong điện thoại truyền đến thanh âm rất lớn:

- Đây là Bộ tổng tham mưu!

Yến Trị Đạo bỗng chốc nắm chặt điện thoại:

- Tôi là Yến Trị Đạo đây!

- Tài liệu của thành phố Long Sơn, chúng tôi đã nhận được!

Bên kia dừng một chút, rồi nói tiếp:

- Cục trưởng hôm nay có thời gian, muốn nghe một chút tình hình cụ thể. Mời Phó Chủ tịch Yến chuẩn bị tốt tài liệu, đến Bộ tổng tham mưu một chuyến!

-Tôi lập tức đến ngay!

Yến Trị Đạo quả thực là mừng rỡ:

- Tôi sẽ đến ngay!

- Cứ như vậy!

Bên kia nói xong, liền truyền đến cạnh một tiếng, hẳn là cúp điện thoại.

Nhà ăn rất im lặng, Chủ nhiệm văn phòng tại thủ đô nghe rõ được nội dung cuộc trò chuyện của Yến Trị Đạo, trong lòng khiếp sợ đến tột đỉnh. Là Chủ nhiệm văn phòng tại thủ đô, y hiểu rõ quy trình chuẩn mực của “ Tiền tiến “, đều là người ta muốn vội vàng trèo lên ngưỡng cửa của người khác. Lời hay ý tận, tôn tử trang tận, con mắt người ta cũng không chắc có thể để ý đến anh. Anh cần phải chạy thật mau, nhưng vẫn lo sợ đến sau người ta. Nếu chỉ ngồi nhà chờ người ta chủ động triệu kiến thì chắc không bao giờ có.

Ngay đúng lúc đó, thành phố quyết định chạy hạng mục sân bay. Chủ nhiệm văn phòng tại thủ đô lo đến nỗi mấy đêm không ngủ, áp lực thực quá lớn. Lúc này nhìn lại Yến Trị Đạo, trong lòng y thêm vài phần kính nể.

Phó Chủ tịch Yến ngồi trong văn phòng tại thủ đô, cảm thấy dường như chuyện tốt tự tìm đến cửa. Loại tình huống này chỉ có một giải thích duy nhất là bên trên có người chiếu cố.

Chủ nhiệm văn phòng tại thủ đô không dám trì hoãn, nói:

- Phó Chủ tịch Yến, giờ tôi đi chuẩn bị xe!

Yến Trị Đạo đã gặm được khúc xương khó gặm nhất, nếu hôm nay y không đưa được Yến Trị Đạo đến cửa Bộ tổng tham mưu, nói không chừng sẽ có chuyện lớn. Đừng nói là tuyết rơi kẹt xe, dù là trời long đất lở, cũng phải nghĩ cách mà giải quyết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play