Suối nước nóng là một cái ao rất lớn, có thể cho mọi người xuống dưới bơi lội. Phòng thủy tinh là đặc chế, bên trong có thể nhìn thấy tuyết trắng bay lả tả bên ngoài, nhưng bên ngoài thì lại nhìn không thấy bên trong.

Tăng Nghị khoác chiếc áo choàng tắm, ngồi trên chiếc ghế bên cạnh cái ao, nói chuyện phiếm với Địch Hạo Huy. Phía sau hai người cách đó không xa, Tiếu Tiếu đang im lặng ngồi gọt hoa quả. Long Mỹ Tâm và La Hải Đào ngồi ở một bên, cùng mở cái hòm y của Tăng Nghị ra, xem bên trong có cái gì thần kỳ.

- Ông cụ Kiều gia có chuyển biến gì tốt không?

Địch Hạo Huy hỏi.

Tăng Nghị gật đầu:

- Không có gì đáng ngại. Chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là có thể hồi phục.

- Kiều gia xem như lần này là tránh thoát đại kiếp nạn. Khi bọn họ trả công thì anh cũng không nên khách khí.

Địch Hạo Huy cười ha hả. Kiều gia đường lối đi khá lệch cửa, rất nhiều quyết sách đều cần phải có Kiều lão đánh nhịp. Lần này Tăng Nghị chữa khỏi bệnh cho Kiều lão, đối với Kiều gia tuyệt đối là công trạng như núi.

- Nói đến chuyện này, tôi có việc cần nhờ anh hỗ trợ.

Địch Hạo Huy khoát tay chặn lại:

- Anh cứ nói, vẫn là lần đầu nghe anh chủ động mở miệng. Đây tuyệt đối không thể từ chối được.

- Ủy ban Cải cách phê duyệt hai hạng mục sân bay ở tỉnh Nam Giang. Tôi lần này đến thủ đô, chính là Phó chủ tịch thành phố Long Sơn Yến Trị Đạo nhờ. Ông ấy là lãnh đạo của tôi, lần này đến thủ đô, chính là vì chuyện này. Hiện tại báo cáo đã đánh lên rồi, nhưng cụ thể chấp hành thì chưa có gì. Còn có quy trình nào chưa đi nữa không?

Tăng Nghị nhìn Địch Hạo Huy nói.

- Muốn xây dựng sân bay, mặc kệ là dùng chiêu số nào, cuối cùng phải nhờ đến Bộ tổng tham mưu.

Địch Hạo Huy cười:

- Việc này tôi biết rồi. Ngày mai tôi đến bộ hỏi thăm thử.

- Tôi sẽ chờ câu trả lời của anh.

Tăng Nghị cười nói.

- Cứ chờ tin tức của tôi.

Địch Hạo Huy mỉm cười hai tiếng. Việc nhỏ này, Tăng Nghị nếu tìm Kiều gia thì cũng có thể xử lý. Long Sơn có thể xây dựng sân bay hay không, đầu tiên phải là Ủy ban Cải cách lập dự án. Phương diện quản lý khoảng không này tuy rằng là do Bộ tổng tham mưu phê, nhưng vẫn phải lấy ý kiến quân khu là việc chính. Chỉ cần Ủy ban Cải cách đồng ý, quân khu địa phương cũng sẽ không có ý kiến. Bộ tổng tham mưu chiếu theo xin phê chuẩn, trừ phi là tình huống đặc biệt, còn không thì không sao. Tăng Nghị nói với mình một tiếng như vậy, đại khái là sợ bị quân đội kẹp lại.

Hai người đang trò chuyện, bên kia Long Mỹ Tâm đột nhiên hỏi:

- Tăng Nghị, thuốc trong chai này của anh sao lại không dán nhãn?

Tăng Nghị nhìn lại, liền lập tức nói:

- Long đại cô nương của tôi, mau bỏ xuống đi.

Nói xong, liền đứng dậy đi tới.

- Một bảo bối như vậy, sao lại không được xem chứ?

Long Mỹ Tâm buông bình thuốc, trong lòng hơi tò mò.

Tăng Nghị lên tiếng:

- Không phải là không thể xem, mà là sau khi xem rồi cô sẽ hối hận.

La Hải Đào cũng cầm lấy cái chai, hướng bên trong nhìn nhìn. Bình sứ trắng nõn này không biết là thứ gì, giống như mây như sương, lại giống như đang chuyển động, căn bản chẳng nhìn ra được cái gì. Cậu ta nói:

- Anh Tăng Nghị, đây là cái gì vậy, giống như nó đang chuyển động.

Tăng Nghị đóng nắp chai lại, cười nói:

- Đó là một vật có pháp lực. Haha…

- Pháp lực?

Long Mỹ Tâm khinh bỉ nhìn thoáng qua nói:

- Chẳng lẽ thứ này còn có thể bắt quỷ hàng yêu? Anh chuẩn bị chuyển sang nghề giả thần giả thánh sao?

Tăng Nghị liền lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nói:

- Không phải chứ? Long đại tiểu thư cũng có thể nhìn ra à?

Long Mỹ Tâm hơi kinh ngạc. Chẳng lẽ thứ này thật đúng là có thể bắt quỷ hàng ma? Khi ngẩng đầu nhìn thấy khóe mắt cười trộm của Tăng Nghị, cô chỉ biết chình mình bị lừa, lập tức chộp lấy cái bình của Tăng Nghị, nói:

- Có tin bản cô nương ném nó xuống ao không?

Tăng Nghị khẩn trương ngăn lại:

- Đừng, nếu thật là muốn ném cũng đừng ném vào suối nước nóng.

- Phụ nữ thì luôn hiếu kỳ.

Địch Hạo Huy bên cạnh cười ha hả:

- Anh nói cho chị ấy biết, bằng không thì anh khẳng định hôm nay không yên được đâu.

Tăng Nghị bất đắc dĩ cười nói:

- Được, tôi sẽ nói cho cô nghe qua thứ thuốc này.

Nói xong, Tăng Nghị ngồi xuống ghế dựa, hỏi Long Mỹ Tâm:

- Cô có xem Tây Du Ký không?

Long Mỹ Tâm lông mày cau thành hình trăng lưỡi liềm, mang theo một tia cảnh giác, nói:

- Có, tôi đã xem qua.

Năm đó, ở xã Lão Hùng, cô cũng thường xuyên bị Tăng Nghị lừa.

- Trong Tây Du Ký có một chuyện xưa, nói về một tên yêu quái tên là Tái Thái Tuế. Hắn rất ái mộ phi tử của quốc vương, nên đã bắt đi. Kết quả gặp được một vị thần tiên hay chõ mõm vào chuyện của người khác. Vị thần tiên này đã cho phi tử của quốc vương mặc một bộ tiên y khiến cho Tái Thái Tuế không thể đụng vào người phi tử. Nếu đụng vào thì thân thể sẽ rất đau đớn, đau đến ba năm. Cuối cùng vị phi tử này được Tôn Ngộ Không cứu đi.

Tăng Nghị cười.

- Anh Tăng Nghị, thế chuyện này có liên quan gì đến cái bình?

La Hải Đào có chút nghi hoặc. Chuyện trong Tây Du Ký thật ra cậu ta cũng có nghe qua, nhưng căn bản với cái bình là hai chuyện khác nhau. Tổng không thể cái bình này là lấy từ trong Tây Du Ký ra.

Tăng Nghị cười nói:

- Trên đời này nào có thần tiên. Nếu tôi nói vị thần tiên đó là một vị thầy thuốc, các người có tin không?

Long Mỹ Tâm ánh mắt sáng ngời nói:

- Anh không phải muốn nói với tôi, nói anh cũng có thể chế tác được quần áo trên người?

Tăng Nghị cười ha hả, cũng không giải thích, mà cầm lấy cái chai nhẹ nhàng rung lên. Chỉ thấy bên trong sương khói bay ra một tia. Sau đó nhẹ nhàng dừng lại trên cái áo khoác của Tăng Nghị. Tăng Nghị vươn cánh tay nói:

- Mau, Long đại cô nương chạm vào tôi thử xem.

- Ai bảo chạm vào anh chứ?

Long Mỹ Tâm trực tiếp né tránh. Cô biết Tăng Nghị rất quỷ quyệt, nên sẽ không làm. Ai biết được cái bình thuốc kia rốt cuộc là cái gì chứ.

- Để em thử xem!

La Hải Đào có chút nóng lòng muốn thử.

Tăng Nghị lên tiếng:

- Thôi đi, hay là không cần thử. Tư vị sẽ không dễ chịu đâu.

Long Mỹ Tâm vừa nghe thì liền lên tiếng:

- Chẳng lẽ tôi thử? Tư vị càng khó chịu thì tôi càng muốn thử.

Nói xong, không đợi Tăng Nghị phản ứng, cô liền giơ tay chộp vào tấm áo choàng tắm của Tăng Nghị.

Á!

Ngón tay vừa mới đụng tới quần áo của Tăng Nghị, Long Mỹ Tâm liền đau đớn kêu lên, từ trên ghế dựa đứng thẳng dậy, miệng la lớn:

- Cái gì vậy chứ? Như thế nào lại đau như vậy?

Nói xong, trong mắt bắt đầu trào nước mắt ra, có thể thấy được là đau thật.

Lần này, người trong phòng tất cả đều kinh ngạc. Đây là thứ đồ gì vậy? Chẳng lẽ không thể đụng vào?

Tăng Nghị sắc mặt cũng thay đổi. Hắn chỉ đùa một chút, cũng lường trước Long Mỹ Tâm khẳng định sẽ không mắc mưu. Ai biết được Long Mỹ Tâm lại làm thật. Lập tức hắn nắm lấy cánh tay của Long Mỹ Tâm nói:

- Cô đừng lộn xộn, đừng sờ loạn, lập tức ổn thôi.

Nói xong, Tăng Nghị cầm lấy một miếng băng dán trong hòm thuốc, dùng miệng xé, rồi bắt đầu dán lên trên tay của Long Mỹ Tâm.

- Đau quá, đau quá!

Long Mỹ Tâm đau muốn giơ chân lên đá. Cô quả thực không hình dung được cảm giác của mình hiện tại. Chỉ chộp một chút vào tấm áo choàng tắm của Tăng Nghị, lại chẳng khác nào như cầm phải cục than nóng. Cái tay kia giống như không còn là của mình, muốn quăng cũng quăng không được. Loại cảm giác này thật sự là thống khổ.

- Tay của tôi không có việc gì chứ?

Long Mỹ Tâm hỏi, thanh âm nức nở, đau muốn chết.

- Không đâu, không đâu!

Tăng Nghị liên tục an ủi, bàn tay một khắc không dừng, dùng băng dán rất nhanh dán đầy một bàn tay của Long Mỹ Tâm. Sau đó nhấn mạnh xuống băng dán.

Á!

Long Mỹ Tâm lại hô một tiếng, lập tức im lặng. Bàn tay lại mở ra đóng vào, cảm giác như chưa hề bị đau đớn.

- Thế nào?

Tăng Nghị khẩn trương nhìn bàn tay:

- Có còn đau nữa hay không?

- Dường như….

Long Mỹ Tâm dừng một chút rồi nói:

- Vẫn còn một chút đau.

Tăng Nghị lại ngồi xổm xuống, từ trong hòm y lấy ra một lọ thuốc, là một dạng chất lỏng. Sau đó xoa đều bàn tay của Long Mỹ Tâm, thân thiết hỏi:

- Hiện tại có phải đỡ hơn rồi không?

Long Mỹ Tâm giờ phút này trên tay cảm thấy hơi lạnh. Chẳng những không đau, ngược lại còn cảm thấy rất thoải mái, chỉ có điều ngoài miệng vẫn nói:

- Vẫn còn đau.

Tăng Nghị ngẫm nghĩ một chút, rồi lại lấy ra từ trong hòm y của mình một loại phấn bột, đổ ra một ít, rồi xoa lên cánh tay Long Mỹ Tâm. Sau đó cầm lấy bàn tay, cẩn thận quan sát nói:

- Hiện tại thế nào, cảm giác ra sao?

Long Mỹ Tâm cười khúc khích, nước mắt vẫn còn đọng trên mí mắt:

- Tôi hiện tại rốt cuộc đã tin tưởng, chuyện xưa thần thoại đều là giả. Còn vị thần tiên kia nhất định chính là một thầy thuốc.

Tăng Nghị nhìn Long Mỹ Tâm, không thể lý giải.

- Hơn nữa, vị thầy thuốc kia cũng khẳng định là thích phi tử của quốc vương, ngại quốc vương dâm uy thì y sẽ không chiếm được. Cho nên cũng không muốn cho người khác được hưởng.

Long Mỹ Tâm nhìn Tăng Nghị quát:

- Còn không mau buông tay ra? Anh làm cái chuyện kỳ quái như vậy không phải là nhân cơ hội sàm sỡ con gái người ta chứ?

Tăng Nghị xấu hổ buông tay ra, nói:

- Lại bị cô nhìn ra rồi.

Mọi người có mặt đều cười, tuy nhiên cũng cảm thấy rất ngạc nhiên. Nói không chừng, chuyện xưa trong Tây Du Ký thật đúng như Long Mỹ Tâm đã nói. Vị thầy thuốc đó thích phi tử của quốc vương, vì thế liền nghĩ biện pháp khiến quốc vương không thể đến gần phi tử. Lúc này mới phù hợp với tình lý. Còn trong Tây Du Ký, yêu quái ba năm không thể chạm vào phi tử của quốc vương, không ngờ lại không ăn thịt phi tử quốc vương đi cho rồi. Đây mới chính là kỳ quặc đấy.

Long Mỹ Tâm nhìn tay của mình. Kỳ thật khi nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Tăng Nghị, cô trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào. Phải biết rằng người bình thường muốn lừa Tăng Nghị, thật đúng là khó khăn. Tiểu tử này bình thường rất khôn khéo cẩn thận.

- Bình thuốc này của anh không phải dùng để chữa bệnh?

Long Mỹ Tâm chỉ vào bình thuốc, không đợi Tăng Nghị trả lời, dùng cái nút đậy cái bình lại, thu vào trong tay của mình nói:

- Nếu không thể chữa bệnh, tôi đây tịch thu, tránh cho anh lại đi gây họa cho người khác.

La Hải Đào nhỏ giọng nói thầm một câu:

- Là tránh cho anh ấy đi sờ tay của người khác.

Long Mỹ Tâm lập tức uy hiếp nhìn La Hải Đào, đồng thời cầm lấy cái bình thuốc quơ quơ. La Hải Đào trực tiếp né tránh, lựa chọn việc nhảy vào suối nước nóng. Sau đó ngâm mình xuống dưới.

- Tôi không có ý kiến đâu nhé.

Tăng Nghị mở tay ra, bộ dạng cười khổ. Đồ vật này rất khó có thể sử dụng chữa bệnh, nhưng nếu nói một chút cũng không chữa được bệnh thì cũng không đúng.

Long Mỹ Tâm cười tủm tỉm nhìn Tăng Nghị:

- Tay của bản cô nương lại bắt đầu thấy đau.

Tăng Nghị liền nâng tay lên:

- Được, đưa tay cô ra.

- Về sau nên cân nhắc trị bệnh cứu người.

Long Mỹ Tâm răn dạy một phen, rồi cầm bình thuốc thu lại, trong lòng rạo rực. Không biết lại có ai xui xẻo nữa không đây?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play