Xảy ra chuyện này, Tăng Nghị tất nhiên là không còn khả năng đến tiệm cơm của Lưu lão tam nữa, bị Diệp Thanh Hạm và Thôi Ân Hi thúc giục trở về bệnh viện, Hai người này dọc đường đi nước mắt không ngừng rơi.
Sau khi trở lại bệnh viện, các y tá của bệnh viện hạ số chết, bắt Tăng Nghị ở lại bệnh viện dưỡng thương cho tốt, không cho Tăng Nghị rời khỏi bệnh viện nửa bước.
Tăng Nghị sao có thể chịu được. Mấy ngày nay hắn buồn muốn chết, cò kè mặc cả với Thiệu Hải Ba, Thiệu Hải Ba mới miễn cưỡng cho Tăng Nghị xuất viện. Nhưng điều kiện tiên quyết là Tăng Nghị phải trở lại Nam Vân dưỡng thương.
Hiện tại mọi người ai cũng lo lắng nếu Tăng Nghị còn ở lại Vinh Thành, không phải người khác ở sau lưng đánh hắn một gậy thì chính hắn còn là gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ nữa.
Sự tình sau khi được định ra, Vi Hướng Nam đưa Tăng Nghị trở lại Nam Vân. Cô lần này trở về, phải nói là rất hiếm có. Có thể phụng dưỡng cha mẹ chồng, đồng thời có thể chăm sóc hai đứa nhỏ. Ngoài ra, đứa con bảo bối của Thái Thành Lễ vẫn còn ở Trường Ninh Sơn, đi theo Hạo Lân và Dĩnh Tâm. Cô nếu cứ ở lại Vinh Thành mà không hiểu thì không hay lắm.
Thôi Ân Hi tất nhiên là không có khả năng đi theo. Cô ở Vinh Thành cũng lâu rồi, đành phải trở về thủ đô. Nhưng cô quyết định sang năm nhất định phải đến Viện Y học Nam Vân học Trung y. Cô rất có quyết tâm, mà nguyên nhân rất lớn trong đó chính là Diệp Thanh Hạm cũng không thể đến huyện Nam Vân. Vi Hướng Nam đã giúp cô an bài một công việc khác, vào công ty của cô công tác. Trước bắt đầu là một nhân viên nhỏ.
Đi theo Tăng Nghị đến huyện Nam Vân còn có một người anh em của Tô Kiện Thuần tên là Từ Lực, trẻ tuổi nhất trong số đám người của Tô Kiện Thuần, so với tuổi của Tăng Nghị cũng không sai biệt lắm, nhưng đã là lão binh nhiều năm kinh nghiệm.
Nhiệm vụ lái xe trên đường tất nhiên là giao cho Từ Lực. Y lái xe rất ổn. Tuy rằng tốc độ xe rất nhanh, nhưng rất khó cảm giác nó quá nhanh. Trước kia ngồi xe của Thang Vệ Quốc, khi lái nhanh đều khiến cho người ta phải rớt tim ra ngoài. Đây chính là nguyên nhân mà Tô Kiện Thuần phái Từ Lực đi. Từ Lực tuổi không lớn, nhưng trước kia là cây súng bắn tỉa. Tính cách bình tĩnh, trầm ổn, thuộc loại khi uống rượu say là gục đầu xuống bàn ngủ, tuyệt không nói một câu dư thừa.
Giữa trưa thì đã tới Trường Ninh Sơn. Thang Dĩnh Tâm và Thang Hạo Lân đôi mắt trông mong chờ ở phía trước ngôi biệt thự. Mỗi người đạp một chiếc xe đạp. Nhìn thấy xe của Vi Hướng Nam xuất hiện, hai đứa liền bỏ chiếc xe xuống, xem ai có thể nhanh hơn chạy đến chiếc xe hơi trước.
- Cẩn thận, chậm đã.
Vi Hướng Nam vội vàng xuống xe, ôm chầm lấy hai đứa.
- Anh chạy nhanh, là anh tới trước.
Thang Hạo Lân nói.
- Là em tới trước.
Thang Dĩnh Tâm có chút không phục. Bình thường cái gì thua cũng được, nhưng hôm nay là mẹ tới, trước mặt mẹ tuyệt đối không thể thua. Cô bé chỉ ra đằng sau nói:
- Không tin, để Tiểu Trí Trung nói đi.
Thái Trí Trung lúc này đứng bên cạnh Thang Tu Quyền, nghe vậy cũng không dám tiến lên. Cậu bé tuy rằng bây giờ đã có thể vững vàng đi vài bước, nhưng so với Thang Hạo Lân và Thang Dĩnh Tâm thì còn kém quá xa.
Hai đứa bé kia giống như là hầu tử chuyển thế, coi trời bằng vung. Mấy ngày nay gây sức ép với Thái Trí Trung không ít, lúc thì đi đào cây, lúc thì đi xem gà đẻ. Nhìn hai đứa cả ngày chạy đông chạy tây, lúc thì leo cây hái quả thông, lúc thì đi lấy trứng gà, lúc thì lấy ra cái lồng sắt, tính lên núi bắt sóc về nuôi chung với gà mái. Điều này làm cho Thái Trí Trung hâm mộ vô cùng. Tuy nhiên, ánh mắt của cậu bé lúc này nhìn chằm chằm vào hai chiếc xe đạp nhỏ. Trước giờ, cậu bé chưa từng cưỡi qua xe đạp. Sau khi nhìn thấy Hạo Lân và Dĩnh Tâm chạy thì hâm mộ thật lâu.
- Chạy nhanh bằng nhau, đến cùng một lúc. Thật sự là lợi hại. So với ô tô còn muốn nhanh hơn.
Vi Hướng Nam cười rất vui vẻ, trên mặt là nụ cười hòa ái, cúi người xoa đầu hai đứa, sau đó bước sang bên chỗ của Thang Tu Quyền:
- Ba, sao ba lại ra đây. Trên núi gió lạnh lắm.
Thang Tu Quyền mỉm cười gật đầu:
- Dẫn hai đứa ra ngoài hoạt động. Trên đường đi thuận lợi chứ?
- Rất thuận lợi!
Vi Hướng Nam trả lời.
- Vậy là tốt rồi, mau về nhà rồi từ từ nói chuyện.
Thang Tu Quyền cười ha hả, giơ tay nắm lấy Thái Trí Trung, chỉ chờ Tăng Nghị xuống xe là cùng nhau về nhà.
Tăng Nghị trên người bị thương nên xuống xe hơi chậm. Tuy nhiên, khi vừa xuống xe thì đã bị hai đứa bé kia phát hiện. Hai đứa liền mở cánh tay, vừa chạy vừa hô:
- Cậu Tăng Nghị, cậu Tăng Nghị.
Vi Hướng Nam vội vàng bước nhanh lên, một phen giữ lại:
- Đừng náo loạn. Cậu Tăng Nghị trên người có vết thương, lần này không thể ôm các con được.
- Cậu Tăng Nghị, ai làm cậu bị thương vậy? Cháu sẽ báo thù cho cậu.
Thang Hạo Lân khá có tâm, ngay lập tức an ủi Tăng Nghị.
Thang Dĩnh Tâm cũng bày đặt hùa theo:
- Cháu cũng sẽ báo thù cho cậu Tăng Nghị.
Haha! Tăng Nghị sờ đầu hai đứa, nói:
- Được, khi nào cậu Tăng Nghị dưỡng thương xong, ba người chúng ta cùng nhau xuống núi, đánh cho bọn chúng đái ra quần luôn.
- Được!
Thang Hạo Lân hai tay chống nạnh, nói:
- Cháu sẽ dùng Thiết Sa Chưởng, ngay cả chú Tiểu Trương cũng không đánh lại cháu.
Tiểu Trương là cảnh vệ viên của Thang Tu Quyền.
Thang Dĩnh Tâm lên tiếng:
- Cháu cũng sẽ dùng Thiết Sa Chưởng….
Vi Hướng Nam cười. Hai đứa bé này thật biết bao che khuyết điểm. Cô nói:
- Tăng Nghị, chị ghen tỵ với em đấy.
Tăng Nghị cười ha hả nói:
- Cho nên nói, chị Nam sau này cần phải ở bên cạnh hai đứa mà chăm sóc. Nếu không thì sẽ bị em bắt mất đấy.
Thang Tu Quyền sa sầm nét mặt nói:
- Các người lần này đến đây là muốn mang bảo bối của tôi đi phải không? Tôi kiên quyết không đáp ứng.
Tuy nhiên, trong mắt tất cả đều là vui vẻ.
- Hai bác nếu không gật đầu thì ai có thể mang đi chứ. Hơn nữa, ai mà dám.
Tăng Nghị cười nói.
Thang Tu Quyền liền nhìn Tăng Nghị:
- Cậu bình thường rất cảnh giác mà, lần này sao lại không cẩn thận như vậy. Thôi, về nhà rồi nói. Không khí trên Trường Ninh Sơn rất tốt. Cậu ở lại một khoảng thời gian, điều dưỡng vết thương cho tốt. Cậu đến đây, tôi cũng có đối thủ để chơi cờ.
Mọi người trở về. Tăng Nghị quan sát Thái Trí Trung một chút. Cậu bé để cho Thang Tu Quyền dẫn đi, cơ bản đã có thể duy trì sự cân bằng. Phỏng chừng thêm một khoảng thời gian nữa là có thể tự mình đi được. Xem ra chính mình phán đoán không có sai.
Thang Hạo Lân và Thang Dĩnh Tâm đi phía trước, cưỡi xe đạp dẫn đường. Mỗi khi xe đạp vượt qua trước một chút, Thái Trí Trung rõ ràng là bước nhanh hơn, gần như muốn kéo Thang Tu Quyền đi.
Tăng Nghị lên tiếng:
- Trí Trung, nếu cháu không thích người khác ôm, có thể tự mình đi được, thì chú sẽ mua cho cháu một chiếc xe đạp nhỏ.
Thái Trí Trung vừa nghe, trong mắt liền sáng lên, nhìn Tăng Nghị, sợ hắn đổi ý.
- Chú nói được là làm được.
Tăng Nghị cười;
- Tuyệt đối là một cái xe giống như cái xe của hai đứa kia như đúc. Mà là mới hoàn toàn.
Thái Trí Trung cảm thấy dưới chân đột nhiên sung mãn khí lực, nói:
- Cháu hiện tại cũng có thể tự mình đi được.
Nói xong, liền bỏ tay của Thang Tu Quyền ra, tự mình đi về phía trước.
Nói thật, so với trước kia thì mạnh hơn rất nhiều. Nhưng không ngờ khi đi được hai mươi bước, lúc này mới có cảm giác lắc lắc, vì thế khẩn trương đứng lại, duy trì trạng thái cân bằng, sau đó quay đầu lại nhìn Tăng Nghị.
- Tốt lắm, rất tuyệt!
Tăng Nghị giơ ngón tay cái lên:
- Cố lên, nếu cố gắng, ngày mai chú sẽ tập cho cháu cưỡi xe đạp.
Thái Trí Trung cảm giác càng hăng hái, nói:
- Ngày mai, cháu khẳng định có thể đi xa hơn.
Vi Hướng Nam cũng cảm thấy ngạc nhiên. Căn bệnh này của Thái Trí Trung quả thật là do nuông chiều mà ra. Hiện tại chẳng những có thể tự mình đi đường, hơn nữa còn tự giữ thăng bằng lại. Xem ra là đã hồi phục.
Bình thường Vi Hướng Nam cảm thấy đem hai đứa nhỏ giao cho cha mẹ chồng, trong lòng quả thật có chút áy náy. Nhưng hiện tại đã bình thường trở lại. Nếu là do mình chăm sóc, khẳng định cũng sẽ là nuông chiều từ bé. Hiện tại hai đứa bé tuy rằng được cha mẹ chồng nuôi một cách hoang dã, nhưng rất khỏe mạnh và hoạt bát. So với những bé con khác thì có được tuổi thơ khoái hoạt hơn nhiều. Nếu được nuông chiều đến thành bệnh như Thái Trí Trung kia thì chắc rằng mình còn thương tâm hơn nữa.
Trở lại nhà, hai đứa bé lại ầm ĩ muốn xem quà tặng của mình. Vi Hướng Nam lần này mang theo không ít đồ tới. Đây đều là đồ chơi cho trẻ con, ví dụ như ô tô điều khiển, ván trượt, giầy trượt patin. Đương nhiên, còn có loại đồ bảo hộ chuyên dụng khác dành cho trẻ em.
Hai đứa bé mặc đồ bảo hộ vào, rồi xông ra ngoài. Không mang theo ván trượt mà mang theo “vũ khí” bình thường của mình. Đại khái là cảm thấy sau khi mang áo bảo hộ vào, chính mình càng thêm uy phong. Cho nên muốn ra ngoài tìm những bé con khác của khu điều dưỡng tỷ thí.
Thái Trí Trung được cảnh vệ Tiểu Trương dẫn đi theo. Cho đến giờ ăn cơm, cả ba đứa mới chịu trở về. Cả người bẩn vô cùng.
Thang Tu Quyền cười nói:
- Các người đưa tới đứa bé này thật là sạch sẽ vô cùng. Lúc mới tới, kiên quyết không chịu chơi với Lân Nhi và Tâm Nhi. Nhưng hiện tại thì đã trở thành ba kẻ điên.
Vi Hướng Nam liền ngại ngùng nói:
- Khiến ba mẹ phải vất vả.
Thang Tu Quyền cười khoát tay chặn lại:
- Ba và mẹ của con hiện tại cũng đã về hưu, cả ngày cũng chẳng có việc gì để làm. Toàn bộ đều dựa vào ba kẻ điên này để đỡ buồn. Có cái gì mà phiền toái chứ. Chúng ta còn sợ các người không đến làm phiền mình đấy chứ. Có thể cách mà ba mẹ nuôi chúng không theo kịp thời đại, nhưng cũng giống như nuôi Thang Vệ Quốc lúc trước. Trời sinh trời dưỡng, nên sợ con đau lòng.
Vi Hướng Nam vội vàng xua tay nói:
- Không đâu! Thật sự là trời sinh trời dưỡng rất tốt.
- Các con yên tâm là tốt rồi.
Thang Tu Quyền gật đầu:
- Thôi, ăn cơm đi.
Thang Tu Quyền tuy là phần tử trí thức, nhưng không có chủ trương nuông chiều trẻ nhỏ. Ông muốn cho cháu của mình tự nhiên mà trưởng thành. Người lớn công việc cần làm, chính là tạo ra nhân cách cao quý cho trẻ nhỏ.
Không khí trên bàn cơm lúc này hoàn toàn khác với ở Vinh Thành. Có ba đứa bé ở đây nên có vẻ rất náo nhiệt. Hơn nữa cũng chẳng cần phải khách sáo. Chỉ một bữa cơm nhưng Tăng Nghị ăn rất nhiều.
Ngày hôm sau. Tăng Nghị giống như mọi lần, đi leo núi. Vi Hướng Nam cũng đi theo. Cô ở thành phố nên không có được cơ hội như thế này.
Hai người vừa lên trên núi thì liền nhận được điện thoại của Tiểu Trương, nói là có người đến tìm Tăng Nghị.
Vi Hướng Nam cười nói:
- Trước kia cảm thấy chính mình rất bận. Hiện tại, so với em, chị cảm thấy mình rảnh rỗi hơn rất nhiều. Em trốn đến đây rồi, không ngờ vẫn còn chưa được rảnh rỗi.
Tăng Nghị cũng là lắc đầu cười khổ:
- Thôi xuống núi vậy, em cũng muốn biết ai mà tin tức linh thông như thế.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT