Tiệm cơm khai trương, vừa vặn là sau ngày Tăng Nghị bị thương. Lưu lão tam có gọi điện thoại thông báo với Tăng Nghị, nhưng Tăng Nghị lúc ấy thương tích trong người, tất nhiên không có khả năng tới chúc mừng. Những người đến thăm hắn cũng tốn mất mấy ngày. Hiện giờ mới có được thời gian rảnh rỗi.
Hai người liền dự định đến tiệm cơm của Lưu Lão Tam. Diệp Thanh Hạm tìm cho Tăng Nghị một cái áo rộng, rồi giúp hắn mặc vào.
- Tôi tự mình mặc là được rồi.
Tăng Nghị cười, giơ tay cầm lấy cái áo.
Diệp Thanh Hạm không đồng ý, nói:
- Anh đứng là được rồi, không cần lộn xộn. Đừng làm cho vết thương hở ra.
- Không có việc gì đâu, mặc cái áo thôi mà, làm gì mà ảnh hưởng đến vết thương chứ.
Tăng Nghị cười.
- Không được, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
Diệp Thanh Hạm cầm lấy cái áo, một chút thương lượng cũng không có:
- Hai tay mở ra một chút. Cố gắng nhẫn nại vài ngày, khi vết thương hoàn toàn khỏi hẳn, anh muốn động thế nào thì động, cũng chẳng ai thèm quan tâm đến anh.
Tăng Nghị cũng biết Diệp Thanh Hạm có bao nhiêu lợi hại, đành phải đứng một chỗ, hai tay giơ ra.
Diệp Thanh Hạm giúp Tăng Nghị mặc áo xong, thì cài nút lại, kiểm tra một chút, thấy không cọ sát vết thương thì lúc này mới cười nói:
- Được rồi, có thể xuất phát.
Nói xong, Diệp Thanh Hạm đột nhiên nhớ ra một chuyện, nói:
- Đúng rồi, có nên thông báo cho Ân Hi tiểu thư biết một tiếng hay không? Cô ngày hôm qua nói rằng trưa nay sẽ tới.
Mấy ngày nay, Thôi Ân Hi và Diệp Thanh Hạm dường như đạt thành một sự ăn ý. Hai người tận lực tránh mặt nhau. Một người có mặt thì người kia sẽ không. Hai người lần đầu tiên gặp mặt, thiếu chút nữa là cô chết tôi sống. Hiện tại ai cũng không nóng nảy phát động đọ sức.
Tăng Nghị suy nghĩ một chút rồi nói:
- Gọi điện thoại đi, tránh cho cô ấy đến đây không công.
Điện thoại được gọi, Thôi Ân Hi biết Tăng Nghị muốn đến tiệm cơm của một người bạn ở Nam Vân chúc mừng, nên tỏ vẻ cũng muốn đi.
Ở bệnh viện đợi hơn mười phút, Thôi Ân Hi đã đến. Nhìn thấy Diệp Thanh Hạm, sắc mặt của Thôi Ân Hi có chút xấu hổ và mất tự nhiên.
- Đến tiệm cơm của Lưu Tư Kỳ trước hay là đi hít thở không khí trước?
Diệp Thanh Hạm hỏi.
- Trước đi dạo đi!
Tăng Nghị nói:
- Hiện tại thời gian vẫn còn sớm, tiệm cơm vẫn còn chưa mở cửa. Tôi ở thành phố đi dạo một chút rồi liên hệ với Lưu Tư Kỳ.
Ba người rời khỏi bệnh viện, đi đến phố Thiên Phủ. Dù sao, ở Vinh Thành chỉ cần nhắc đi dạo phố, thì phố Thiên Phủ tuyệt đối là một sự lựa chọn tuyệt vời. Nơi đây đầy đủ mọi thứ, hơn nữa đường phố sạch đẹp, lại mang theo vài phần hoài cổ. Vừa có sắc thái của người giàu có, vừa mang theo một cỗ lịch sử tang thương.
Chỉ có điều, tư thế của ba người không giống như đi dạo phố. Hiện tại thời gian còn rất sớm, người đi đường ở phố Thiên Phủ cũng không nhiều, nhưng Thôi Ân Hi và Diệp Thanh Hạm vẫn khẩn trương như trước. Sợ người đi đường đụng phải Tăng Nghị, vì thế đều tự canh giữ ở một bên, lực chú ý toàn bộ đặt trên người đi đường và trên người Tăng Nghị. Cửa hàng hai bên phố, hai người căn bản chẳng nhìn qua.
Ba người vừa đi như vậy, khiến người đi đường phải ghé mắt trông theo. Không ít người ánh mắt hiện lên sự ghen ghét, hoàn toàn không che giấu được. Mọi người cũng cảm thấy kỳ quái. Hai cô gái cực kỳ xinh đẹp nhưng vẻ mặt lại rất khẩn trương, giống như đang che chở cho một vật phẩm tinh xảo, quý giá dễ vỡ, dễ nứt, đem một người đàn ông ở chính giữa, khiến tất cả mọi người đàn ông đều hận mình không phải là người đàn ông kia.
Nhưng hiện tại, Tăng Nghị lại chiếm vị trí chính giữa rồi. Không ít người cho rằng tiểu tử kia nhìn không có cái gì đặc biệt, nhưng không ngờ lại được mỹ nữ xem thành bảo bối.
Tăng Nghị nhìn hai người khẩn trương, đột nhiên mỉm cười.
Diệp Thanh Hạm thấy Tăng Nghị cười liền trừng mắt:
- Anh cười cái gì?
- Tôi đột nhiên nhớ tới một sự kiện có liên quan tới hai người.
Tăng Nghị cười ha hả.
Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, đều đọc được sự khó hiểu trong mắt đối phương. Các cô đều nghĩ không ra sẽ có chuyện gì mà có liên quan đến mình. Hai người đều nhìn Tăng Nghị, muốn biết xem là chuyện gì.
Tăng Nghị lên tiếng:
- Tôi đối với công viên chợ đêm Giang Tân, còn không phải là hữu duyên bình thường. Lần đầu tiên đến đó ăn cơm, liền gặp được bọn lưu manh đùa giỡn mỹ nữ, khiến tôi phải làm anh hùng cứu mỹ nhân. Ai ngờ, khi tôi đi cùng với một vị mỹ nữ khác, cũng xảy ra sự kiện đổ máu.
Diệp Thanh Hạm có chút giật mình, nhìn Thôi Ân Hi nói:
- Tăng Nghị cũng là ở công viên Giang Tân đánh nhau với người ta mà bị thương sao?
Cô chỉ biết là Tăng Nghị nhận một gậy cho Thôi Ân Hi, nhưng không biết là ở công viên chợ đêm Giang Tân.
Thôi Ân Hi cũng sửng sốt, lập tức phản ứng lại:
- Tăng Nghị nói người bạn của anh ấy từng ở nơi đó hát qua, chẳng lẽ lại là….
Diệp Thanh Hạm đột nhiên mỉm cười, nói:
- Là tôi đấy.
Thôi Ân Hi cũng giật mình. Như thế nào lại có sự trùng hợp như vậy. Cô lập tức hỏi:
- Cô lần đó là chuyện gì xảy ra? Tăng Nghị có bị thương không?
Diệp Thanh Hạm lắc đầu:
- Lần đó anh ấy không có bị thương. Kỳ thật anh ấy rất biết đánh nhau. Lúc ấy nếu không có anh ấy ra tay, tôi cũng không biết nên làm gì bây giờ.
- Hai người cũng chính là từ lần đó mà quen biết nhau sao?
Thôi Ân Hi không tự chủ được, tiến gần một bước đến Diệp Thanh Hạm:
- Có thể nói cho tôi nghe không? Tôi rất muốn nghe.
- Được, tôi cũng muốn biết Tăng Nghị ngày đó như thế nào mà lại bị thương.
Hai người nói chuyện, liền đứng cùng một chỗ, ngược lại đem Tăng Nghị bỏ qua một bên.
Đây dường như không còn hắn tồn tại nữa.
Tăng Nghị hai tay bỏ vào túi quần, trong lòng cười khổ. Hai người này tuy rằng đứng cùng một chỗ, nhưng trong lời nói lại là thăm dò đối phương hư thật. Chỉ có thể nói, hai người này cũng chẳng phải có tâm cơ gì. Chỉ là tâm trạng phụ nữ thì căn bản chẳng có gì che giấu được.
- Hai người có khát không, có muốn uống cái gì không?
Khi đi qua một nơi bán thức uống, Tăng Nghị hỏi.
- Cũng được!
Diệp Thanh Hạm nói, sau đó nhìn Thôi Ân Hi, muốn biết ý kiến đối phương.
Thôi Ân Hi cũng không phản đối. Ba người liền bước vào bên trong cửa tiệm.
Khi tới cửa cửa hàng, hai người không hẹn mà cùng đi nhanh một bước, đều vì Tăng Nghị mà đẩy cánh cửa thủy tinh. Đại khái cũng là không đoán được đối phương cũng sẽ làm như vậy, nên khi đẩy cửa, hai người cô nhìn tôi, tôi nhìn cô, đều hơi ngượng ngùng.
Tăng Nghị lúc này đột nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào người đi đường.
Thôi Ân Hi liền theo sát đằng sau. Động tác vừa rồi của Tăng Nghị, giống như ở chợ đêm. Ngày đó cô cũng nghĩ là Tăng Nghị thấy người quen, sau mới ý thức được Tăng Nghị có thể là phát hiện được cái không bình thường.
- Nhìn cái gì vậy?
Thôi Ân Hi hỏi. Cô cũng nhìn một lần, cũng không phát hiện điều gì bất thường.
Tăng Nghị cũng thu hồi ánh mắt nghi hoặc, hắn lại cảm giác có người đi theo mình:
- Không có gì!
- Vào trong rồi nói sau!
Diệp Thanh Hạm cũng bị động tác của Tăng Nghị làm cho có chút khẩn trương.
Tăng Nghị liền cất bước vào bên trong. Hắn vừa mới bước vào, Diệp Thanh Hạm liền buông cánh cửa thủy tinh ra. Cánh cửa bật trở lại, bị ánh mặt trời chiếu vào phát ra thứ ánh sáng chói mắt.
Thình thịch!
Tăng Nghị như phát hiện cái gì, đột nhiên xoay người lại, đẩy cửa bước ra ngoài, sau đó đi thẳng vào chính giữa đường phố.
Diệp Thanh Hạm và Thôi Ân Hi hoảng sợ, khẩn trương đi theo phía sau.
Phố Thiên Phủ là một con đường dành riêng cho người đi bộ, cấm không cho xe máy chạy vào. Cho nên, chính giữa con đường có rất nhiều cây xanh. Bên cạnh đặt rất nhiều chiếc ghế giả cổ, để người đi đường có mệt thì nghỉ ngơi.
Lúc này người trên phố không nhiều lắm. Trên những chiếc ghế ngồi thưa thớt có vài người, phần lớn đều là những người trẻ tuổi hoặc là những người từ bên ngoài tới.
Tăng Nghị đi thẳng đến trước một cái ghế dài, đứng lại trầm giọng nói:
- Anh bạn, cho xem mặt chút.
Người đang ngồi trên ghế trước mặt hắn, cách ăn mặc cũng không khác gì du khách cho lắm. Bên cạnh chân còn đặt một chiếc túi du lịch thật to, nhưng nhìn không thấy được diện mạo của đối phương. Một tấm bản đồ thành phố Vinh Thành thật lớn đã che khuất mặt của anh ta.
Diệp Thanh Hạm và Thôi Ân Hi cũng khẩn trương đi theo phía sau Tăng Nghị. Các cô cũng không rõ ràng Tăng Nghị đây là bị làm sao.
- Khụ, hôm nay thật sự là không công. Khi trở về không có cách nào báo cáo lại với các huynh đệ.
Người ngồi trên ghế thu bản đồ lại, nhét vào cái túi du lịch bên cạnh, sau đó đứng lên, nhìn Tăng Nghị cười gượng hai tiếng.
Tăng Nghị khi nhìn thấy rõ mặt của đối phương, nét mặt vốn bình tĩnh liền mỉm cười:
- Anh Tô, anh đang làm cái gì vậy? Tôi còn tưởng rằng là ai chứ. Một mực yên lặng, không lên tiếng theo sát đằng sau tôi.
Tô Kiện Thuần tháo chiếc mũ trên đầu xuống, xoa đầu một phen rồi nói:
- Đừng nói nữa, mất mặt quá.
Thôi Ân Hi ở phía sau Tăng Nghị nhẹ nhàng thở ra. Hóa ra Tăng Nghị có quen biết với đối phương.
Diệp Thanh Hạm có chút bất ngờ. Cô cũng có quen biết với Tô Kiện Thuần. Lúc ấy, khi ở Hỏa Thụ Ngân Hoa, chính là Tô Kiện Thuần đã giáo huấn Bạch Gia Thụ. Sau này Tô Kiện Thuần đến Vinh Thành, Tăng Nghị đã cùng với cô đi uống rượu với Tô Kiện Thuần mấy lần, nên rất quen thuộc. Nhưng hôm nay cô không biết Tô Kiện Thuần ở đây làm gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT