Liêu Thiên Hoa ngồi ở trên ghế dựa, suy tư về chuyện này. Thật sự là không nghĩ tới, Tăng Nghị không ngờ là có quen biết với những công tử ở thủ đô. Thật là mạng lưới quan hệ quá rộng, khiến cho người khác phải đố kỵ. Liêu Thiên Hoa lập tức trừng mắt nhìn Hồ Khai Văn, thầm nghĩ người này đúng là đồ cá chạch. Nếu hiện tại không đề cập đến việc Hồ Khai Văn chủ trì hạng mục này thì chắc y sẽ không đem chuyện này nói ra.
Hồ Khai Văn hơi ngượng ngùng nói:
- Nếu không phải Bí thư Liêu nhắc tới, tôi đã quên mất việc này.
Liêu Thiên Hoa thầm nghĩ, cậu quên mới là lạ. Tuy nhiên, ông ta cũng không tính toán truy cứu chuyện này. Người trong thể chế ai mà không như thế. Chính mình nếu nhận được tin tức này trước, cũng tuyệt đối là giữ ở trong lòng.
Như thế xem ra, Tăng Nghị hôm nay tỏ thái độ sẽ không phải lấy lui vì tiến, mà chỉ là phương diện cá nhân, không muốn tiếp xúc với Thường Tuấn Long.
Liêu Thiên Hoa đối với ân oán cá nhân giữa Tăng Nghị và Thường Tuấn Long không có hứng thú. Ông ta chỉ cần biết rằng Tăng Nghị không phản đối hạng mục này là được. Ý tưởng trong lòng những công tử ca, Liêu Thiên Hoa nhiều ít cũng có chút hiểu biết. Nếu không đến vạn bất đắc dĩ, ai cũng sẽ không thật sự trở mặt. Điều này giống như trong Hội nghị thường vụ. Cho nên cũng không cần lo lắng Tăng Nghị sẽ âm thầm cản trở.
Tăng Nghị thật muốn làm như vậy, đầu tiên chính là không nên làm chính trị. Tiếp theo là bị vòng tròn công tử ca loại ra. Vòng tròn này đều có những quy tắc ngầm không thể đụng vào. Muốn nói Thường Tuấn Long lấy hạng mục đầu tư lớn như vậy để làm khó dễ Tăng Nghị thì chính là không có khả năng. Trừ phi Thường Tuấn Long đầu óc hỏng rồi.
- Đồng chí Tăng Nghị và Thường tổng có sự hiểu lầm?
Liêu Thiên Hoa lại hỏi.
Hồ Khai Văn thầm nghĩ Bí thư Liêu cuối cùng cũng hiểu được trọng điểm trong đó. Hạng mục này chính mình tuyệt đối là người tốt nhất để chọn. Tuy nhiên, y vẫn cười nói:
- Đồng chí Tăng Nghị là một cán bộ rất có nguyên tắc. Kinh nghiệm khảo nghiệm, công tư rõ ràng. Tuyệt sẽ không bởi vì tình cảm cá nhân mà làm ảnh hưởng đến đại cục công tác của thành phố. Nếu thành phố muốn đem hạng mục này giao cho đồng chí Tăng Nghị phụ trách, cá nhân tôi hoàn toàn đồng ý và tin rằng đồng chí Tăng Nghị có thể làm tốt hạng mục này.
Liêu Thiên Hoa cười. Lời nói của Hồ Khai Văn nghe qua thì hay lắm nhưng sợ rằng trong lòng không nghĩ như vậy. Hắn đối với hạng mục này căn bản là do tình thế bắt buộc.
Cố Hiến Khôn khi tới khu công nghệ cao, đầu tiên là gõ cửa phòng Tăng Nghị, vội vàng hỏi:
- Tăng Nghị, cậu vừa rồi ở trong điện thoại nói có sự thay đổi. Là thay đổi gì vậy?
Tăng Nghị nâng tay:
- Ngồi đi rồi nói!
Cố Hiến Khôn bình thường là người rất điềm đạm, chắc chắn, nhưng hôm nay lại tỏ ra rất sốt ruột.
- Cậu cứ nói của cậu, tôi cứ đứng là được rồi.
Tăng Nghị lên tiếng:
- Sáng nay tôi đến thành phố tìm Bí thư Liêu báo cáo về tình hình khai thác phát triển hồ Tinh Tinh, nhưng cuối cùng lại không được.
Cố Hiến Khôn kinh ngạc nói:
- Đây là vì sao?
- Không đợi tôi mở miệng, Bí thư Liêu trước thông báo cho tôi một sự kiện. Thành phố muốn quy hoạch hồ Tinh Tinh để khai thác bất động sản.
- Tại sao có thể như vậy?
Cố Hiến Khôn trong lòng vô cùng khiếp sợ, thiếu chút nữa là đứng thẳng dậy. Tuy nhiên, cũng may là y cố kềm chế, hỏi:
- Đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra? Như thế nào lại trùng hợp như vậy? Ở thành phố rốt cuộc là đang tính toán chuyện gì?
Tăng Nghị đứng lên, cầm hạng mục mà Liêu Thiên Hoa đưa, nói:
- Đây là quy hoạch của thành phố, anh xem qua trước đi.
Cố Hiến Khôn mở ra xem hai trang, sau đó thảy văn kiện lên trên bàn nói:
- Tại sao có thể như vậy? Cái này với quy hoạch của chúng ta gần như là giống nhau.
Quy hoạch không thể nói là hoàn toàn giống nhau, nhưng ý nghĩa đại khái là giống nhau, đều muốn cải tạo hồ Tinh Tinh trước, đem hồ Tinh Tinh cải tạo thành một nơi non xanh, nước biếc, phong cảnh thanh tú, xinh đẹp. Sau đó lấy hồ Tinh Tinh làm trọng tâm, đem bốn phía của hồ làm bất động sản nhà ở rồi bán ra ngoài.
Cố Hiến Khôn quả thật khá khó hiểu. Từ lúc Tăng Nghị đến thành phố Bạch Dương, chính mình đã bắt đầu nhắm vào hạng mục này. Vốn tưởng rằng mọi việc đã được chuẩn bị xong, chỉ còn thiếu gió đông, ai ngờ chính là kết quả như vậy.
Y ngồi trên ghế sofa, nửa ngày hờn dỗi nói:
- Ở thành phố đã quy hoạch, hiện tại đã thực hiện đến giai đoạn nào rồi?
Tăng Nghị nói:
- Tôi đã hỏi thăm qua, hạng mục này cơ bản đã định rồi. Hạng mục này gần đây mới được thực hiện, nhưng bởi vì trùng với tâm ý của lãnh đạo thành phố, nên tiến triển rất mau lẹ. Anh có biết nhà đầu tư cho hạng mục này là ai không?
Cố Hiến Khôn lại hỏi:
- Là ai?
Y cũng muốn biết là ai đã đoạt đi lợi ích kinh doanh của mình.
- Thái Thành Lễ!
Tăng Nghị nói:
- Lại còn cùng với Thường Tuấn Long của công ty Quân Thắng.
Cố Hiến Khôn đầu tiên là giật mình, theo sau là có chút phẫn nộ. Chính mình và Tăng Nghị đã vì con trai của Thái Thành Lễ bị bệnh mà chạy đi ai bài chuyên gia hội chẩn. Kết quả chỉ trong chớp mắt, Thái Thành Lễ đã đoạt đi lợi ích kinh doanh của mình. Đây không phải là vong ân phụ nghĩa sao? Mẹ nó, Thường Tuấn Long cũng chẳng phải là thứ gì tốt.
- Chuyện này là do tôi sơ suất.
Tăng Nghị hơi ngượng ngùng nói:
- Tôi hẳn là nên báo cáo với thành phố sớm một chút. Như vậy, cho dù bọn người Thái Thành Lễ có chen chân vào thì mọi người cũng còn cạnh tranh công bằng một phen.
Việc đã đến nước này, Cố Hiến Khôn cho dù có oán giận Tăng Nghị cũng chẳng làm được chuyện gì, đành phải nói:
- Thôi đi, chuyện này cũng không thể trách cậu được. Cậu không báo cáo sớm với Bí thư Liêu thì cũng là có cơ sở suy xét. Tôi chỉ cảm thấy Thái Thành Lễ làm như vậy rất không phúc hậu.
- Việc này có lẽ Thái Thành Lễ chỉ là may mắn gặp dịp. Ông ta cảm thấy hạng mục này rất có tiềm lực, nên tạm thời quyết định mà làm.
Tăng Nghị cũng không giấu diếm:
- Tôi khi ở thủ đô cũng đã từng va chạm với Thường Tuấn Long.
Cố Hiến Khôn chỉ biết chuyện gì xảy ra. Việc này rất có thể Thường Tuấn Long đang âm thầm phá rối. Bằng không thì làm sao mà trùng hợp như vậy.
- Tóm lại, chuyện này là do tôi, hại anh lãng phí không biết bao nhiêu tinh lực và thời gian.
Tăng Nghị nhìn Cố Hiến Khôn nói:
- Tài chính mà anh đầu nhập trước kia, tôi xin bồi thường lại cho anh.
Cố Hiến Khôn khoát tay nói:
- Cậu nói lời này không phải là đang mắng tôi sao? Việc kinh doanh nào có nắm chắc. Người khác làm chuyện gì cũng đâu có báo cáo trước với cậu. Sự việc đã như vậy, thì tự nhận mình xui xẻo thôi. Tuy nhiên, nếu sau này có cơ hội phát tài, cậu cần nghĩ đến tôi đầu tiên.
Tăng Nghị cười nói:
- Được, tôi nhất định sẽ nhớ rõ.
Cố Hiến Khôn biết Tăng Nghị không phải là người dễ dàng đồng ý. Hôm nay có thể nói như vậy đã là phá lệ rồi. Có thể thấy được Tăng Nghị trong lòng cảm thấy rất áy náy.
Cố Hiến Khôn lên tiếng:
- Kỳ thật đối với tôi mà nói đây chưa chắc là chuyện xấu. Thái Thành Lễ tổng không thể chiếm hết bốn phía của hồ Tinh Tinh. Ông ta nguyện ý làm giai đoạn trước đầu tư, nên coi như gánh vác mạo hiểm cho tôi. Hiện tại tôi chỉ muốn mua một căn nhà ở là được rồi.
Tăng Nghị biết rằng Cố Hiến Khôn đây là tự trấn an mình. Tuy nhiên, đối với thương nhân như Cố Hiến Khôn mà nói, quả thật cũng không thể xem như chuyện xấu. Tuy rằng buôn bán lời ít một chút, nhưng đầu nhập cũng ít hơn, và phiêu lưu thì giảm bớt. Chỉ có điều, lần này hoàn toàn phá hủy ước nguyện ban đầu của Tăng Nghị.
- Tối nay cùng nhau đi ăn cơm nhé. Tôi mời.
Tăng Nghị nói.
- Còn khách sáo như vậy à?
Cố Hiến Khôn hỏi. Y không nghĩ Tăng Nghị là vì áy náy mà mời mình ăn cơm.
- Thôi Ân Hi phải trở lại thủ đô, không tiễn thì không được.
Tăng Nghị nói.
Cố Hiến Khôn vừa nghe thì lên tiếng:
- Không đi đâu. Thôi Ân Hi đâu muốn tôi tiễn cô ấy. Loại chuyện này không làm đâu.
Tăng Nghị còn muốn nói điều gì thì Cố Hiến Khôn đã đứng lên, xua tay cười nói:
- Tôi về đây, cậu tự mình cầu phúc đi. Tôi sẽ gọi điện thoại cho Thôi Ân Hi là được rồi.
Nói xong, y liền bước ra ngoài cửa, nhưng sau đó lại trở lại, đem bản quy hoạch trên bàn bỏ vào trong cặp rồi mang đi.
Nhìn Cố Hiến Khôn rời khỏi, Tăng Nghị lắc đầu cười khổ.
Buổi tối, Tăng Nghị trở lại Vinh Thành làm tiệc đưa tiễn Thôi Ân Hi. Hôm nay chỉ có mình hắn. Không phải là hắn không gọi ai đi, mà là tất cả mọi người đều nhìn thấy sự dịu dàng của Thôi Ân Hi đối với Tăng Nghị, nên mọi người không muốn cản trở.
- Phương Thần Doanh nói với tôi nhiều lần về thức ăn của Vinh Thành, nói là rất ngon. Tôi vẫn muốn thử một chút, nhưng tiếc là không có cơ hội. Cho nên, hôm nay tôi muốn mời bác sĩ Tăng cùng đi thưởng thức những món ăn đó.
Thôi Ân Hi nhìn Tăng Nghị, trong ánh mắt vài phần mong đợi.
- Tuy nhiên, nếu bác sĩ Tăng cảm thấy không tiện thì lần sau cũng được.
Tăng Nghị làm sao mà có thể cự tuyệt được, cười nói:
- Hôm nay là đưa tiễn cô, đương nhiên là do cô định đoạt. Lên xe đi.
- Cám ơn!
Thôi Ân Hi lập tức mỉm cười, trên mặt tỏa sáng thần thái mê người, cùng đi phía sau Tăng Nghị, bước chân nhẹ nhàng.
Sau khi đi ra, Thôi Ân Hi bảo vệ sĩ thường hay đi theo mình ở lại, rồi sau đó lên xe Tăng Nghị.
Tăng Nghị khởi động xe, hướng chợ đêm Lâm Giang đi tới. Nơi này cách khách sạn Thanh Giang khoảng mười cây số, đều là những món ăn vặt đầy phong vị. Mỗi thứ đồ ăn, chỉ cần ăn qua một lần thì có thể thỏa mãn được nhu cầu ăn uống của mình. Thuận đường còn có thể tham quan cảnh đêm của vinh thành. Hẳn là rất thích hợp với yêu cầu của Thôi Ân Hi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT