Cố Hiến Khôn đã sớm chờ ở dưới lầu. Khi Thái Thành Lễ xuống xe thì liền tiến ra đón, nói:

- Chú Thái, tất cả đều được an bài xong. Chúng ta vào trong đi.

Thái Thành Lễ thản nhiên cười:

- Hiến Khôn, thật vất vả cho cậu quá.

Cố Hiến Khôn cười nói:

- Nên thế mà. Cháu và mẹ cũng đều mong Trí Trung có thể sớm ngày bình phục.

Thái Thành Lễ hôm nay đến gặp các chuyên gia, vẫn khá khiêm tốn. Chỉ mang theo ba chiếc xe. Mình ngồi một chiếc, nhân viên tùy tùng một chiếc và vệ sĩ một chiếc.

Cố Hiến Khôn dẫn vợ chồng Thái Thành Lễ lên lầu, trực tiếp đến nhà ăn ở lầu tám.

Đẩy cửa nhà ăn bước vào, Thái Thành Lễ liền bày ra bộ mặt nhiệt tình dào dạt, cười nói”

- Thật có lỗi, có lỗi, đã quấy rầy các vị thần y, các vị tiền bối dùng cơm. Thái mỗ cảm thấy áy náy trong lòng.

Lúc này, các vị danh thủ quốc gia vừa mới dùng điểm tâm xong, đang ngồi ở nhà ăn uống trà, trò chuyện với nhau về cảm nhận buổi hội thảo lần này.

Hoàng Xán mỉm cười, nâng tay nói:

- Thái tiên sinh không cần khách khí, cứ ngồi đi. Nếu chưa dùng điểm tâm thì cứ bảo nhà bếp mang tới.

Thái Thành Lễ liền khách khí nói:

- Cảm ơn Hoàng lão, tôi đã dùng qua điểm tâm rồi.

Nói xong, Thái Thành Lễ giới thiệu vợ của mình, sau đó tìm chỗ ngồi một bên.

Thái phu nhân mỉm cười duyên dáng, nhưng trong lòng lại có chút khó chịu. Những đại danh thủ quốc gia này đều là nghiện thuốc. Sau khi ăn xong đều ngồi một chỗ hút thuốc ngập trời, khiến trong phòng mù mịt khói thuốc. Điều này khiến cho Thái phu nhân cảm thấy không thoải mái. Cái gì là danh thủ quốc gia chứ? Hoàn toàn chẳng coi trọng sức khỏe của mình, dáng vẻ cũng chẳng giống như bác sĩ Tây y luôn sạch sẽ, lại chẳng hút thuốc trước mặt mình.

- Chuyện của con trai, còn phải làm phiền các đại thần y.

Thái Thành Lễ nhìn những danh thủ quốc gia xung quanh.

Hoàng Xán hơi gật đầu nói:

- Không sao, việc này chúng tôi đã biết.

Nói xong, liền chỉ vào Trí Trung đang được người nhân viên ôm trên tay:

- Đây là con trai của Thái tiên sinh?

Thái Thành Lễ liền hạ thấp người nói:

- Đúng vậy, đây là con trai của tôi, lúc này đã được năm tuổi.

Trần Thuyết Phong liền nói:

- Trước để cậu bé xuống đất, bước hai bước cho tôi xem.

Thái Thành Lễ nháy mắt ra dấu, người tùy tùng liền thả Thái Trí Trung xuống đất. Chỉ thấy Thái Trí Trung đứng rất vững trên mặt đất, nhưng chỉ là có chút khiếp đảm.

- Bước đi hai bước!

Trần Thuyết Phong nói.

Người nhân viên liền giữ hai bên của Thái Trí Trung, cổ vũ Thái Trí Trung tự mình bước đi.

Trần Thuyết Phong cau mày nói:

- Tránh ra đi, để cho cậu bé tự đi. Nếu không thì làm sao mà thấy rõ ràng được chứ?

Người nhân viên tùy tùng liền nhìn về phía Thái Thành Lễ. Bọn họ không dám để cho Thái Trí Trung tự mình bước đi. Nếu chẳng may bị ngã sấp xuống, bát cơm của mình liền bị đập ngay. Nếu bị trầy xước gì đó thì chính mình coi như xong đời.

Thái Thành Lễ khoát tay, ra hiệu tùy tùng cứ nghe theo thầy thuốc. Nhà ăn nhỏ này là đặc biệt dành cho khách quý. Dưới đất được trải thảm lông dê. Nếu có bị ngã cũng không bị gì.

Thái Trí Trung đứng ở nơi đó, nhìn xung quanh, có chút không dám cất bước. Người nhân viên tùy tùng cổ vũ rất nhiều, cậu bé mới thử bước đi, nhưng kết quả đứng thì tốt, tuy nhiên bước một bước liền cảm giác Thái Trí Trung giống như bị gió to thổi, dưới chân lập tức mất cân bằng, bước xiêu vẹo về phía trước hai bước rồi ngã phịch xuống đất.

Nhân viên tùy tùng lập tức tiến lên, một lần nữa ôm Thái Trí Trung vào lòng.

Trần Thuyết Phong dụi tàn thuốc rồi nói:

- Ôm lại đây, tôi khám một chút.

Người nhân viên liền ôm Thái Trí Trung tiến lên, giơ tay sờ vào hai cái đùi của Thái Trí Trung, cảm giác tình trạng xương cốt, cuối cùng nói:

- Được rồi!

Thái Thành Lễ lại hỏi:

- Trần tiền bối, thế nào rồi?

Trần Thuyết Phong ngẫm nghĩ một chút rồi nói:

- Xương cốt của đứa bé không bị bất cứ một vấn đề nào. Vừa rồi khi bước đi, tôi cũng đã chú ý. Bất kể là tư thế, hay là phương thức dùng sức, đều không có vấn đề gì. Vấn đề ở chỗ là cậu bé dường như không có cảm giác cân bằng.

Thái Thành Lễ lên tiếng:

- Tây y cũng đã kiểm tra qua. Não của con tôi phát triển bình thường, công năng cũng không có vấn đề.

Sinh vật học cho rằng, tiểu não phụ trách sự cân bằng cho cơ thể. Cho nên Thái Thành Lễ đặc biệt giải thích một câu.

Nói như vậy thì Trần Thuyết Phong cũng không có biện pháp, liền nói:

- Vậy thì mời những vị khác xem qua. Tôi chỉ là thầy thuốc bó xương. Xương cốt có vấn đề thì tôi còn có thể trị. Nhưng nếu xương cốt bình thường thì tôi chẳng giúp được gì.

Lưu Phong Kiệt lúc này cũng cười nói:

- Tôi chắc cũng không cần phải xem. Trước kia tôi cũng đã xem qua. Thật sự là hổ thẹn. Tôi trình độ có hạn, nên cũng không thể giúp được gì.

Lưu Phong Kiệt rất thẳng thắn, không ngại trước mặt mọi người tự nhận xấu. Ông lần này tham dự hội chẩn, chủ yếu là muốn biết rõ ràng đó là căn bệnh gì. Sau đó xem biện pháp của mọi người mà học tập.

Còn lại một số người cũng có điểm ngạc nhiên. Bệnh của Thái Trí Trung không ngờ ngay cả bó xương và châm cứu cũng không có cách. Tây y kiểm tra cũng không có vấn đề. Vậy bệnh này rốt cuộc là bệnh gì?

Phan Bảo Tấn lúc này cười nói:

- Tôi là vãn bối, nếu không thể tôi thử xem qua trước?

Thấy Hoàng Xán và Trương Thanh Lai không phản đối, Phan Bảo Tấn bảo tùy tùng mang đứa bé lại, cẩn thẩn kiểm tra mạch, rồi lại nhìn khí sắc, hỏi bệnh này đã bao lâu, trong thời gian đó có bệnh trạng gì khác hay không.

Sau khi kiểm tra xong, Phan Bảo Tấn cũng có chút không hiểu ra làm sao. Người phụ nữ trung niên ngày hôm qua mắc bệnh Huyền ẩm, tuy rằng có chút quái lạ, nhưng tốt xấu mình còn có thể biết là bởi vì trong cơ thể ứ nước. Chỉ có điều khi mình phán đoán hơi có chút bảo thủ nên không đoán ra được. Còn bệnh của Thái Trí Trung trước mắt lại không có đầu mối. Mạch tượng cũng không có gì là không ổn. Nhưng vì sao lại không thể bước đi, lại hồi hộp, khóc nỉ non chứ?

- Giáo sư Phan, thế nào rồi?

Thái Thành Lễ lại hỏi.

Phan Bảo Tấn bộ dạng suy tư, nói:

- Mạch tượng có chút không rõ, tôi cần kiểm tra lại. Sau khi Hoàng lão và Trương lão kiểm tra xong, chúng tôi sẽ cùng nhau phân tích.

Hoàng Xán và Trương Thanh Lai lại càng ngạc nhiên. Phan Bảo Tấn nói như vậy, cũng chính là không chắc căn bệnh này. Trong phòng có năm thần y, đảo mắt liền bỏ cuộc. Hai người cũng bắt đầu bắt mạch, nhưng thật ra cũng không hỏi gì. Vì vừa rồi Phan Bảo Tấn đã hỏi rất cẩn thận.

Nói như vậy, mạch của trẻ con không hoàn toàn giống với mạch của người lớn. Đứa bé được sinh ra, tuy rằng ngũ tạng đều hoàn chỉnh, nhưng khí quan vẫn còn chưa trưởng thành. Cho nên rất nhiều tạng phủ có vấn đề, nhưng không thể từ mạch tượng phán đoán ra được. Lúc này mới có khoa Nhi xuất hiện, hơn nữa là có từ thời xa xưa.

Hoàng Xán và Trương Thanh Lai sau khi bắt mạch xong, nhất thời cũng có chút không nắm chắc, ngồi một chỗ cẩn thận suy nghĩ lại, xem căn bệnh này rốt cuộc là nằm ở vấn đề nào.

Thái phu nhân thấy mọi người không nói chuyện, liền sốt ruột nói:

- Trí Trung khi được nửa tuổi, chúng tôi xây một tòa nhà trên đỉnh núi. Và cũng chính từ đó mà con tôi bắt đầu khóc nỉ non, hồi hộp. Chẳng hay nó có quan hệ gì với việc này hay không? Hân Long đại sư từng nói, là do phong thủy của tòa nhà có….

Thái Thành Lễ vội ho khan một tiếng, ngăn vợ mình nói tiếp. Phong tục bên Hongkong và bên này khác nhau. Nếu nói nhiều, sợ là sẽ khiến cho các danh y phản cảm.

Hoàng Xán quả nhiên nhíu mày nói:

- Nếu Hân Long đại sư cho rằng có vấn đề về phong thủy, vậy sao không mời ông ta điều chỉnh lại phong thủy đi?

Thái phu nhân lập tức mỉm cười. Chúng tôi thật ra cũng mời không ít phong thủy đại sư, nhưng chẳng có hiệu quả. Nếu không thì chúng tôi cũng chẳng đến đây mời hòa thượng đạo sĩ làm gì. Hiện tại gần như cái gì cũng trở thành tuyệt vọng. Tuy nhiên, các người có tư cách gì mà phản cảm chứ? Nếu phản cảm thì các người mau chữa khỏi bệnh đi.

Trung y phản cảm là có sâu xa trong đó. Trong “Hoàng Đế Nội Kinh” đã từng có nói qua “Tinh thần bất tiến, chí ý, cố bệnh bất khả dũ”. Đại khái là nếu không tin vào y thuật, trong tư tưởng bài xích người chữa bệnh, cho rằng y thuật đó không chữa khỏi bệnh cho mình thì căn bệnh sẽ khó mà khỏi được.

Nửa câu đầu, Thôi Tể Xương chính là một ví dụ. Nửa câu sau, ví dụ chỗ nào cũng có. Rất nhiều người bệnh ung thư, trước khi kiểm tra ra, thì chẳng khác gì người bình thường. Mà một khi được kiểm tra ra, trong lòng liền suy sụp. Năm ba tháng sau liền từ bỏ trần thế. Lực uy hiếp của ung thư lớn đến như vậy sao? Chưa chắc.

Sức mạnh ý chí của con người cũng có sự đáng sợ của nó.

Cho nên mới có “Lục Bất Trị” của Biển Thước, trong đó không tin thầy thuốc chính là một trong sáu cái trị không được.

Thái Thành Lễ liền nói sang chuyện khác, cười nói:

- Vợ tôi nói xằng nói bậy, các vị tiền bối đừng trách. Kỳ thật thì khi khám bệnh, chúng ta vẫn nên tin tưởng vào khoa học, tin tưởng trung y. Ví dụ như mấy ngày hôm trước, còn có người cho chúng tôi một phương thuốc cổ truyền, nói là phải dùng cái gì là “Trần Bích Thổ Tiên Thang”. Các vị tiền bối nghe xong có cảm thấy hoang đường không? Một phương thuốc không có lai lịch, chúng tôi làm sao mà dùng được?

Hoàng Xán và Trương Thanh Lai liếc mắt nhìn nhau, trong mắt hai người thần quang chợt lóe.

Trương Thanh Lai mở miệng hỏi:

- Người cho Thái tiên sinh phương thuốc cổ truyền này có nói rằng sẽ trị được bệnh không?

Thái Thành Lễ suy nghĩ cả nửa ngày, mới nhớ tới những gì mà Vi Hướng Nam nói tối hôm đó:

- Nói là bệnh của Trí Trung là do ôm quá nhiều. Cho nên phải dùng phương thuốc Trần Bích Thổ Tiên Thang này.

Trương Thanh Lai lập tức vỗ đùi, nhìn Thái Trí Trung đang được ôm chặt trong lòng một nhân viên tùy tùng, nói:

- A, thật sự là kì diệu. Ngũ hành bên trong, thổ chủ trị trung ương, vận hóa lưu chuyển, cân bằng chi chức. Ít gần mộc mạc, ngũ hành bất bình, người làm sao mà cân bằng chứ.

Vợ chồng Thái Thành Lễ lập tức biến sắc, có chút ngây người. Chẳng lẽ phương thuốc cổ truyền mà Vi Hướng Nam đã nói có thể chữa bệnh được sao?

Trần Thuyết Phong vừa nghe, hơi hiểu ra một chút. Hóa ra bé con này không có cảm giác cân bằng chính là vì nguyên nhân như thế.

- Đất cũng có thể chữa được bệnh sao?

Thái phu nhân trong lòng kinh ngạc, khó mà tin được chuyện này nên liền lên tiếng hỏi.

Thái Thành Lễ vội ho khan một tiếng, lại ngăn cản vợ mình đặt câu hỏi. Em ngay cả phong thủy pháp thuật cũng tin, lúc này còn nói cái gì nữa thì không phải là nghi ngờ thầy thuốc sao?

Lưu Phong Kiệt lúc này thản nhiên cười:

- Nhớ năm đó, khi tôi đến hải ngoại phát triển, trong nhà mẹ cái gì cũng không cho, chỉ đưa cho tôi một bao giấy vàng có gói đất của quê hương, bảo tôi mang theo. Khi đến hải ngoại, tôi có một lần khí hậu không ưa, dùng hết biện pháp điều trị nhưng không khỏi. Kết quả dùng chỉ một ít đất mang theo, lập tức khỏi bệnh ngay. Tuy rằng đây không rõ vì sao, nhưng nếu dùng đất chữa bệnh, khẳng định là có đạo lý trong đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play