Vương Bưu nhìn thấy vẻ mặt của Phan Bảo Tấn thì chỉ biết rằng chính mình đã gặp rắc rối rồi. Y không nghĩ tới giáo sư Phan lúc này không ngờ là không có chẩn đoán chính xác. Lúc ấy trong lòng đánh bộp một tiếng, thầm nghĩ xong rồi. Chính mình có thể làm sao bây giờ?
- Bác sĩ Phan, ngài mau viết phương thuốc đi.
Người đàn ông cười ha hả, thúc giục:
- Ngài là đại thần y, khẳng định sẽ không lấy người bệnh ra làm thí nghiệm chứ? Nếu sau khi uống xong một thang thuốc, khẳng định sẽ thấy được hiệu quả.
Phan Bảo Tấn trong lòng muốn cho người đàn ông này một cước, đồng thời cũng âm thầm hối hận, thầm nghĩ chính mình không nên đi ra, khiến Vương Bưu đuổi những người này đi là được. Hiện tại chính là tiến thoái lưỡng nan.
Thấy Phan Bảo Tấn cả nửa ngày không khai căn cho thuốc, còn có người nói:
- Bác sĩ Phan hiện tại chưa cho thuốc, có phải là lo lắng thuốc không có hiệu quả?
- Ít nói hươu nói vượn đi. Bác sĩ Phan là thần y, như thế nào lại không có hiệu quả.
Có người bác bỏ.
- Vậy thì mau khẩn trương khai căn đi, đồng thời cho chúng tôi tận mắt chứng kiến thần y có bao nhiêu thần.
- Bác sĩ Phan, ngài hãy kê đơn thuốc, khiến cho những người hoài nghi ngài được mở rộng tầm mắt.
- Đúng đó, khiến cho bọn họ được mở rộng tầm mắt. Chúng tôi đều ủng hộ ngài.
- Là lừa hay là ngựa thì phải lôi ra mới biết được. Tuy nhiên, thấy bộ dạng do dự của bác sĩ Phan thì sợ là có chút không được tự tin.
- Im cái miệng của anh lại đi.
Hiện trường lập tức phân thành hai phe, một trận hỗn chiến.
Bị vây trong cơn bão Phan Bảo Tấn lúc này âm thầm lo lắng, nghĩ chuyện này nên giải quyết như thế nào. Cái này khó giải quyết đây. Nếu chính mình không đáp ứng thì cũng không được, mà đáp ứng cũng không xong. Nếu không tìm ra được cách nói hợp lý để từ chối thì không xong với đám người này.
- Rốt cuộc được không, bác sĩ Phan hãy cho một câu trả lời.
Đám người đàn ông đề cao giọng nói:
- Nếu bác sĩ nói mình không thể cho phương thuốc chính xác thì chúng tôi có thể tìm thầy thuốc khác.
- Chỉ là người bệnh không thể trì hoãn lâu. Nếu chẳng may lát nữa bệnh tình càng tăng thêm, xuất hiện điều gì sơ suất thì trách nhiệm này không ai chịu được.
Những người ủng hộ Phan Bảo Tấn, thấy Phan Bảo Tấn chậm chạp không ra quyết định thì đều im lặng, thầm nghĩ bác sĩ Phan thật sự không dám ở hiện trường thí nghiệm thuốc sao? Chẳng lẽ bác sĩ Phan không chữa được bệnh này?
Tăng Nghị có thể xác định, những người này chính là vì Phan Bảo Tấn mà tới. Kỳ thật vừa đến hiện trường, hắn đã nghĩ chính mình phải nghĩ cách cho Phan Bảo Tấn. Mặc kệ những người này có mục đích gì hay không, sự tình phải có con đường để cứu vãn.
Đáng tiếc là Vương Bưu cũng đã nhìn thấy Tăng Nghị. Lúc ấy, y bắt tay làm loa, quát lớn những người đàn ông kia nâng người phụ nữ trung niên kia đi. Tuy rằng là nói với những người đó, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm Tăng Nghị, rõ ràng là cảnh cáo Tăng Nghị đừng có nhúng tay vào.
Tăng Nghị cũng không có bước qua, nghĩ thầm Giáo sư Phan danh khí trong giới trung y rất lớn. Nói không chừng có thể chữa được căn bệnh này, cần chi mình phải đứng ra làm người tốt. Nhưng khi Phan Bảo Tấn lại nói ra kết luận “tiền mãn kinh” thì Tăng Nghị chỉ biết là có chuyện xấu rồi. Đây chính là tình huống mà thầy thuốc không thể chẩn đoán chính xác, nên mới đưa ra phán đoán bảo thủ như vậy.
- Trương tổng!
Tăng Nghị thấp giọng kêu một tiếng, sau đó lấy tờ giấy, ghi rất nhanh hai chữ, rồi đưa cho Trương tổng:
- Mau xuống dưới lầu thông báo cho Hoàng lão. Đồng thời đem tờ giấy này giao cho Hoàng lão.
- Được!
Trương tổng bảo bảo an ở lại duy trì trật tự, rồi chạy xuống dưới lầu. Bước vào thang máy, ông mở tờ giấy kia của Tăng Nghị, chỉ thấy hai chữ “Huyền ẩm”.
Huyền ẩm?
Trương tổng chẳng hiểu ra làm sao? Đây là cái thứ gì thế? Chưa từng nghe nói qua. Có phải là ám hiệu hay không? Ông ta cũng cố không nghĩ hơn, vội vàng chạy xuống lầu hai, nơi Hoàng Xán tiếp chẩn ngày hôm nay.
Hiện trường bên này, đám người đàn ông có chút không kềm chế được.
Có người quát lớn một tiếng, nói:
- Còn chờ cái rắm gì thế? Nhìn bộ dạng lúng túng của ông ta, chỉ biết là trị không được. Tôi thấy nên khẩn trương đưa tới bệnh viện. Đến lúc đó kiểm tra toàn diện, bệnh gì cũng có thể tra ra được rõ ràng.
- Tôi nói các người không cần phải ở nơi này đợi nữa. Bác sĩ Phan này nói không chừng là cái thứ giả thần giả thánh thôi. Chỉ sờ một chút, hỏi mấy câu thì cho rằng mình hơn bệnh viện sao?
Có người bắt đầu ồn ào.
- Đúng vậy, không dám khai căn kê đơn thì chính là không chẩn đoán chính xác bệnh. Đành phải cho rằng đó là thời kỳ tiền mãn kinh.
Có người cười đáp:
- Nếu là nói như vậy thì tôi cũng có thể làm thầy thuốc rồi.
- Muốn đến bệnh viện thì các người đi đi, cũng không ai ngăn cản các người đi cả.
- Ai nói bác sĩ Phan trị không hết bệnh? Bác sĩ Phan chỉ là châm chước phương thuốc, để cho các người biết được cái gì gọi là dược hiệu như thần.
Người đàn ông kia cười lạnh một tiếng nói:
- Bác sĩ Phan có thể chậm rãi ra thuốc, nhưng người bệnh thì không thể đợi được. Bác sĩ Phan tốt nhất là nên nhanh cho một chút.
Hiện tại, cho dù những người này phải đi, nhưng Tăng Nghị cũng không có khả năng để cho bọn họ rời đi được. Nếu bọn họ đi rồi, thì sẽ hình thành một sự thật: Trung y không thể chữa bệnh. Khi có bệnh thì vẫn nên đến bệnh viện lớn để kiểm tra.
Đây mới chính là mục đích của những người này.
Bọn họ hôm nay không phải chỉ hướng về một mình Phan Bảo Tấn mà tới, mà là hướng về hội nghị nghiên cứu và thảo luận trung y. Các người lúc trước có thể dùng các ca bệnh hướng đại chúng chứng minh trung y hiệu quả trị liệu rất thần kỳ. Nhưng tôi chỉ cần một ca bệnh này, có thể khiến các người danh tiếng trở nên xấu xa. Xem về sau còn ai dám tin tưởng trung y nữa.
Sở dĩ lựa chọn tìm Phan Bảo Tấn là vì trong số những thầy thuốc tọa chẩn, Phan Bảo Tấn là người có kinh nghiệm lý lịch nông nhất, và khả năng xảy ra vấn đề là nhiều nhất.
Phan Bảo Tấn đương nhiên cũng nhìn ra được mục đích của những người này. Tuyệt không thể để họ đi được. Cắn răng một cái, ông ta nói:
- Tiểu Vương, kê phương thuốc.
Vương Bưu rùng mình. Giáo sư Phan đây là một phen vật lộn. Y khẩn trương xuất ra bản ghi chép, chuẩn bị ghi nhớ phương thuốc.
Người đàn ông bên kia thấy Phan Bảo Tấn hạ quyết định, liền nói:
- Bác sĩ Phan, khai căn kê đơn có quan hệ quan trọng đến mạng người, không thể đem ra làm trò đùa. Ngàn vạn lần đừng nên cậy mạnh. Nếu lát nữa uống vào mà không có hiệu quả, chúng tôi sẽ tìm đến thầy thuốc khác. Nhưng bác sĩ Phan có thể sẽ không còn như xưa.
Phan Bảo Tấn trong lòng phẫn hận. Những người này sớm đã có dự mưu, nào có thầy thuốc có thể chữa được bệnh trong một lần chứ. Thật có thầy thuốc như vậy thì sẽ không bao giờ có từ “tái khám”.
Tập trung sự chú ý, Phan Bảo Tấn mở ra phương thuốc, nói:
- Hồng….
- Có người hôm nay khẳng định là muốn mất mặt, nhưng người này tuyệt không phải là Giáo sư Phan.
Từ chỗ thang máy lúc này truyền đến thanh âm già nua nhưng uy nghiêm.
Mọi người liền nhìn sang, chỉ thấy một ông cụ tướng mạo uy nghiêm, chắp tay sau lưng hướng bên này bước tới. Phía sau còn đi theo một người đàn ông mập mạp, xem ra giống như là Giám đốc khách sạn.
Phan Bảo Tấn vừa thấy, trong mắt lộ ra một niềm vui bất ngờ, tuy nhiên ngoài miệng lại nói:
- Hoàng lão, ngài xem, chỉ một việc nhỏ như vậy, như thế nào lại kinh động đến ngài?
- Không phải có người nói sao, mạng người là rất quan trọng.
Hoàng Xán nhìn người đàn ông quấy rối kia:
- Hai bác sĩ cùng nhau hội chẩn, tin rằng trách nhiệm đối với người bệnh sẽ cao hơn một chút.
Người đàn ông chân sau rụt lại. Trên người Hoàng Xán có một cỗ khí khiến người ta không thể nhìn thẳng:
- Ông là ai?
- Làm càn!
Trương tổng quát to một tiếng:
- Vị này chính là Hoàng lão, là thần y, là lãnh đạo chuyên môn cấp trung ương.
Những người ở đây đột nhiên cảm thấy sợ hãi. Lãnh đạo chuyên môn cấp trung ương xem bệnh, đó không phải là thái y sao? Tại hiện trường có mấy ai có thể gặp qua lãnh đạo trung ương. Chỉ có thể xem qua tin tức thời sự mà thôi.
Người của đài truyền hình vừa nghe, lúc này liền chĩa máy ảnh về phía Hoàng Xán mà chụp.
Phan Bảo Tấn lên tiếng:
- Hoàng lão, tôi đang muốn mở phương thuốc thi ngài tới. Vừa vặn ngài hãy xem qua.
Hoàng Xán liền gật đầu, hướng người phụ nữ trung niên đi tới nói:
- Là bà có thể ngồi, nhưng không thể nằm?
Người phụ nữ trung niên trong mắt có chút kích động sợ hãi. Người bình thường khi đối mặt với một quan lớn cấp thứ trưởng khí độ bất phàn, đại đa số đều phải khẩn trương:
- Phải….phải….
Hoàng Xán liền cúi xuống, giơ tay ấn vào một vị trí ở chỗ sườn của đối phương nói:
- Có đau hay không?
Người phụ nữ trung niên nói:
- Không đau!
- Hiện tại hít vào!
Hoàng Xán nói xong, qua mười giây lại nói:
- Thở ra, cảm giác thế nào?
Người phụ nữ trung niên nói:
- Thoáng có một chút đau.
Hoàng Xán liên tục thay đổi vài vị trí khiến người phụ nữ trung niên không ngừng hít ra thở vào, vừa cẩn thận lắng nghe động tĩnh trong lồng ngực đối phương, cuối cùng nói:
- Há miệng ra!
Người phụ nữ trung niên há miệng. Hoàng Xán nhìn bựa lưỡi, rồi để sát tai vào nghe, phát hiện trong cổ họng có âm thanh ồ ồ, giống như nước di chuyển bên trong.
- Được rồi!
Hoàng Xán ra hiệu đối phương có thể khép miệng lại, sau đó nói:
- Bệnh của bà, tôi có thể trị. Bà phải nằm lại đây hai tiếng. Bà có bằng lòng trị hay không?
- Đồng ý, đồng ý!
Người phụ nữ trung niên vội vàng gật đầu không ngừng. Hai mươi mấy tiếng thì mình có thể khôi phục như bình thường, ai mà không muốn chứ. Bà hiện tại bị bệnh này tra tấn mệt muốn chết. Nếu cứ mệt như vậy, đến nằm cũng không dám nằm, cả ngày lo lắng đề phòng, sợ rằng chính mình sẽ tự kết liễu mình quá.
Hoàng Xán đứng dậy, hai tay chắp sau lưng, trầm giọng nói:
- Nhớ một chút.
Vương Bưu khẩn trương đem bản ghi chép tiến lên, làm ra bộ dạng khiêm cung lắng nghe.
Hoàng Xán nói:
- Chứng bệnh: Huyền ẩm; Thuốc: Gia lượng thập tảo thang. Trước tiên uống một lần, khiến nhiệt độ của người bệnh hồi phục lại. Sau hai tiếng thì uống tiếp một lần.
Phan Bảo Tấn vừa nghe hai chữ “Huyền ẩm” thì không kìm nổi gõ trên trán mình một chút. Chính mình như thế nào lại không nghĩ tới chứ.
Trương tổng mở to hai mắt. Khi ông nghe qua hai chữ này, quả thực là cả kinh vô cùng. Tăng Nghị vừa rồi giao cho Hoàng lão tờ giấy, ở trên đó không phải là hai chữ đó hay sao? Nhưng vừa rồi Tăng Nghị rõ ràng đứng cùng một chỗ với mình, căn bản không tới gần người bệnh. Chỉ bằng từ xa nhìn tới, mà biết được người bệnh bệnh gì, ánh mắt này không phải là thấu kính chứ?
Huyền ẩm rốt cuộc là cái gì vậy? Trương tổng quả thực không rõ.
Huyền ẩm chính là tràn dịch phổi.
Phan Bảo Tấn lúc này lắc đầu dậm chân. Người bệnh này không phải chính là tràn dịch phổi hay sao? Khi ngồi, dịch phổi chảy xuôi, cả người không khác gì người bình thường. Nhưng khi nằm xuống, dịch phổi chảy ngược chặn khí quản, đương nhiên là không thể thở được rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT