Khác với Thái Thành Lễ, cô không biết là việc nghiên cứu và thảo luận này có lợi ích gì? Thái gia đã hai năm mời không ít những danh y, kết quả cũng như nhau. Thậm chí những danh y này còn không bằng những thuật sĩ phong thủy. Ít ra thuật sĩ phong thủy còn có thể nhìn ra chút vấn đề. Còn bác sĩ thì đến bây giờ vẫn chưa nhìn ra chút vấn đề nào, đến nay cũng tra không ra nguyên nhân sinh bệnh.
Vi Hướng Nam nghe Tăng Nghị nói qua hội nghị nghiên cứu và thảo luận, nên có chút ấn tượng, nói:
- Hình như là có lão Hoàng Xán của tỉnh Giang Đông, Thủy lão Thủy Hành Chu của thủ đô, danh gia châm cứu Lưu Phong Kiệt, thần y dân gian Trương Thanh đến…
Thái Thành Lễ để lộ ra vẻ mặt ngoài bất ngờ, bởi vì chuyện của con trai mà ông ta hai năm nay quan tâm đầu tư không ít cho y giới. Cho nên rất rõ phân lượng của mấy người này. Vi Hướng Nam nói mấy người bên trong, Thái Thành Lễ từng mời Lưu Phong Kiệt đến để trị bệnh cho con trai mình. Qua một đợt châm cứu trị liệu, mất mấy trăm ngàn, nhưng một chút hiệu quả cũng không thấy. Còn về phần hai vị bác sĩ kia, Thái Thành Lễ thật ra cũng chưa mời. Vì thời gian không thích hợp, hai người này cũng chưa chắc sẽ đi. Hai người này đều là quyền uy trong giới y học, có mặt khác thường, chỉ có người quyền quý mới có thể mời được họ. Nếu chỉ có phú mà không có quý thì cũng không mời được.
Tên của Trương Thanh đến, Thái Thành Lễ nghe qua, nhưng không đi mời, bởi vì ông ta cảm thấy đây rất có thể là nhân vật xuất hiện do truyền thông. Cho nên không dám đem tính mạng con trai mình đi mạo hiểm.
Nếu danh y nhiều như vậy có thể tiến hành hội chẩn một lần, vậy vấn đề của Trí Trung hẳn sẽ có biện pháp giải quyết!
Trong lòng Thái Thành Lễ dâng lên một hy vọng rất lớn, nói:
- Tốt quá rồi! Không biết những vị danh y này, lúc tham dự hội nghị nghiên cứu và thảo luận, có tiến hành tiếp chẩn không?
Vi Hướng Nam nói:
- Thời gian họp nghiên cứu và thảo luận, mỗi vị danh y sẽ treo ra năm mươi số tiếp chẩn.
Cái này Thái Thành Lễ yên tâm được rồi. Chỉ cần danh y có thời gian tiếp chẩn, mình có thể sắp xếp bố trí hội chẩn một lần. Tuy nhiên có cho dù mấy vị danh y kia không tiếp chẩn thì bản thân mình cũng có thể thông qua một chút con đường tiến hành sắp đặt. Nhưng chỉ sợ sẽ khiến cho những vị danh y đó bất mãn.
Vi Hướng nam biết khả năng của Thái Hành Lễ, vì con trai của mình, một lần sắp xếp danh y hội chẩn là rất dễ dàng. Thấy Thái Thành Lễ không mở miệng, Vi Hướng Nam cũng không nói gì thêm. Ba người ngồi ở trong phòng nói chuyện khoảng nửa giờ, thì tiệc rượu kết thúc.
Sau khi lên xe Thái phu nhân hỏi:
- Anh suy nghĩ như thế nào, thực sự muốn cho Trí Trung đi thử cái phương thuốc cổ truyền mà Vi Hướng Nam nói à?
- Xem danh y trước đã, sau khi xem xong nếu như vẫn không có đối sách gì, thì cũng không ngại thử một lần xem.
Thái Thành Lễ nói:
- Phương thuốc cổ truyền này của Vi Hướng Nam mặc dù chẳng ra cái gì cả, nhưng có thể nói ra ngọn nguồn của phương thuốc này, anh thấy chưa chắc là không thể chữa được bệnh!
Thái phu nhân rất bất mãn, nói:
-
Trước kia mời nhiều hòa thượng, đạo sĩ như vậy, ai cũng nói pháp lực của mình cao thâm, nhưng cuối cùng thì thế nào!
Thái Thành Lễ lặng im không nói, trong lòng tính toán, sắp xếp việc danh y đến hội chẩn. Anh ta là người đã trải qua sóng gió, không giống vợ mình, gặp phải chuyện gì không hài lòng thì chỉ biết oán giận.
Thời gian trôi qua một tuần, chuyên gia các nơi tới tham gia nghiên cứu và thảo luận đã bắt đầu lục tục tới Vinh Thành. Tăng Nghị thân là thành viên Ủy ban trù hoạch xây dựng trường đại học Y học Nam Vân, mấy ngày nay trọng tâm công việc tạm thời đặt ở hội nghị nghiên cứu và thảo luận.
Buổi sáng ở khu công nghệ cao Bạch Dương mở một cuộc họp xong, Tăng Nghị liền chạy tới khách sạn Thanh Giang.
Trước cửa khách sạn lớn Thanh Giang, lúc này đã mọc lên những dải băng đỏ rực, in tranh hoặc chữ viết: “Nhiệt liệt hoan nghênh chuyên gia đến khách sạn chúng tôi tham dự nghiên cứu và thảo luận Trung y”. Trước cửa còn vẽ ra khu vực dừng đỗ xe riêng, đặt bảng hướng dẫn đường hướng rất bắt mắt, thoạt nhìn rất có không khí!
Trương tổng đang ở trong đại sảnh nói chuyện gì với nhân viên công tác. Nhìn thấy Tăng Nghị xuất hiện liền chạy đến cười ha hả:
- Phó chủ nhiệm Tăng, cậu yên tâm, tôi đã sắp xếp ổn thỏa hết rồi!
Tăng Nghị xua tay cười nói:
- Có Trương tổng sắp xếp, tôi lo lắng thế nào được. Tập đoàn Bình Hải hôm nay sẽ có một vị đại biểu quan trọng đến, tôi lại đây chào đón một chút!
Đi vào đại sảnh, bên trong bày một cái bàn, bên cạnh dựng một tấm biển: Nơi đăng kí chuyên gia nghiên cứu và thảo luận Trung y.
Nhân viên phụ trách công tác đăng kí là sở Y tế, cũng quen biết Tăng Nghị, liền vội vàng đứng lên, nói:
- Phó chủ nhiệm Tăng, chào mừng anh đến kiểm tra công vệc.
Tăng Nghị cười, nói:
- Bây giờ đã có bao nhiêu chuyên gia tới rồi?
- Có bốn!
Người cầm lấy bản đăng kí mỏng nói:
- Bởi vì hội nghị ngày kia mới tiến hành, phần lớn chuyên gia đều tập trung vào buổi chiều, hoặc buổi tối ngày mai. Hôm nay người đến cũng không nhiều.
Tăng Nghị gật gật đầu. Hành trình của các chuyên gia lớn bình thường đều rất nhanh, cơ bản là muốn tranh thủ từng giây từng phút. Nói các chuyên gia bỏ ra một phút đến dự hội nghị, một chút cũng không. Người có thể đến trước đăng kí đều là đúng lúc có việc muốn tới Vinh Thành xử lý, hoặc chính là chạy tới chuyên gia lớn hơn nữa.
Cầm lấy bản đăng kí, vừa xem Tăng Nghị vừa nghĩ: Quả nhiên bốn người hôm nay đến trong đó có hai người đều là người quản lý của hội Trung Y Giang Nam, là từ thành phố cấp địa lên.
- Đi thôi, lên lầu tới phòng làm việc của tôi ngồi trước đã!
Trương tổng cười, mời:
- Uống tách trà, nghỉ chân một chút, chờ cậu tiếp đón khách quý đã tới rồi, xuống lần nữa không muộn.
Tăng Nghị cũng không phản đối, đi theo Trương tổng lên lầu. Nhân tiện đi xem bố trí của hội trường, nhà ăn và phòng ngủ.
Ngồi ở phòng làm việc của Trương tổng đợi có hơn một giờ đồng hồ, điện thoại của Tăng Nghị vang lên. Là vị đại biểu của tập đoàn Bình Hải mà Ủy ban xây dựng trường đại học Y đang đợi. Hiện tại nói là đang ở sân bay tiếp đón khách quý của tổng bộ, bây giờ lập tức đến khách sạn ngay.
Tăng Nghị liền đứng dậy đi xuống lầu, vừa ra thang máy đến đại sảnh dưới lầu, thì thấy có hai vị thanh niên trẻ tuổi đang vây quanh ở chỗ đăng kí. Tăng Nghị có chút khó hiểu, thầm nghĩ: Từ khi nào mà hội nghị nghiên cứu và thảo luận lại mời những chuyên gia trẻ tuổi như vậy tới, vì sao mình không biết chứ?
Hai vị thanh niên kia ký tên xong, lĩnh chứng nhận khách quý và thẻ phòng, quay người muốn tìm thang máy, đúng lúc đối mặt với Tăng Nghị.
- Tăng Nghị!
Người nọ đột nhiên kêu lên một tiếng, sau đó đi tới chỗ Tăng Nghị cười ha ha:
- Quả nhiên là anh. Tôi nói làm sao mà nhìn quen mắt như vậy chứ!
Tăng Nghị nhìn rõ đối phương, trên mặt lập tức lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên mừng rỡ, nói:
- Sao lại là hai người vậy?
Hai người trẻ tuổi này, Tăng Nghị đều quen biết, là bạn học thời đại học của hắn. Người có vóc dáng cao một chút, đeo mắt kính, nhã nhặn lịch sự, tên gọi là Vương Bưu – lớp trưởng thời đại học của Tăng Nghị. Ngoài ra còn một vị khác, sắc mặt đen đen, đầu húi cua, vóc dáng nhỏ, tên gọi là Lỗ Ngọc Long, là người cùng một phòng với Vương Bưu.
Vương Bưu nhìn Tăng Nghị một chút, lại nhìn cảnh vật xung quanh của đại sảnh khách sạn, nói:
- Anh thế nào lại ở trong này? Làm việc tạm thời hay là ở….?
Tăng Nghị cười:
- Tôi là đến đón người!
Lỗ Ngọc Long nói:
- Anh chắc là nhìn thấy thư để lại của tôi ở trên thông báo lớp, biết lớp trưởng Vương muốn tới Vinh Thành, vậy liền qua đây đón tiếp à, ha ha!
Vương Bưu vừa nghe liền nhẹ giọng ho một chút, ý bảo Lỗ Ngọc Long nói sai rồi.
Lỗ Ngọc Long lúc này mới phản ứng lại, ngượng cười, xem ra hôm nay chỉ là trùng hợp. Bởi vì Tăng Nghị cũng không có mặt trong thông tin của lớp. Sau khi tốt nghiệp, vì để thuận tiện liên lạc với lớp trưởng Vương Bưu ở trên mạng, thiết lập trang thông tin, mời tất cả bạn học tham gia, nhưng chỉ riêng Tăng Nghị là không mời.
- Thật có lỗi, có lỗi. Không biết hai vị bạn học cũ muốn tới, bằng không tôi chắc chắn sẽ đến sân bay đón tiếp!
Tăng Nghị cười, đã hơn một năm không nhìn thấy bạn học cũ, bây giờ đột nhiên gặp mặt cảm thấy cực kỳ thân thiết.
- Hai người tới là….?
- Lớp trưởng Vương là tới tham gia hội nghị nghiên cứu và thảo luận Trung y!
Lỗ Ngọc Long giành nói trước:
- Tăng Nghị, anh có biết Thủy lão Thủy Hành Chu không?
Tăng Nghị gật đầu;
- Điều này sao có thể không biết chứ! Người của giới Trung y đều biết đến tên của Thủy lão.
Lỗ Ngọc Long liền long trọng giới thiệu, nói:
- Lớp trưởng Vương hiện tại là trợ lý của giáo sư Phan Bảo Tấn – đại đệ tử của Thủy lão, tương lai sau này ở giới Trung y trong nước, tiền đồ phía trước chắc chắn là rất sáng lạng! Lớp chúng ta có bốn mươi bảy học sinh, bây giờ lớp trưởng Vương là người nở mày nở mặt nhất rồi!
Vương Bưu lắc đầu xua tay nói:
- Chỉ là một trợ lý có gì đâu mà nở mày nở mặt! Giáo sư Phan truyền thụ nhiều kinh nghiệm, tôi chỉ hy vọng có thể ở bên cạnh ông ấy học được chút y thuật, như vậy là đủ rồi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT