Những người thôn Đông Hồ, ngay từ đầu có lẽ là vì sợ hãi quyền thế của cha con Hồ Hắc Mao, đồng thời bởi vì sợ mất mặt nên lúc này mới đến giúp Hồ Tam Gia bảo vệ và trợ uy cho trại heo của Hồ Tam Gia. Nhưng khi tới hiện trường, bị tình thế bức bách, hơn nữa còn có người cố ý châm ngòi thổi gió. Cảm xúc này chỉ cần có người đốt lên thi sự tình gì cũng có khả năng phát sinh.

Những người cảnh sát mặc thường phục đều bắt được những kẻ châm ngòi ra ngoài. Bom hẹn giờ tiềm tàng trong đám người xem như là bị dỡ bỏ. Hôm nay nguy cơ lớn nhất chân chính xem như đã trôi qua. Tăng Nghị lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

- Tất cả mọi người nhìn kỹ xem.

Lý Vĩ Tài chỉ vào một người bị lôi ra ngoài:

- Hãy nhìn rõ một chút, nhìn những người đang giật dây mọi người đứng ra đuổi các xí nghiệp có lòng dạ hiểm độc đều là hạng người nào?

Không ai là thằng ngốc. Mọi người lúc này đều hiểu được, người vừa rồi gào to hóa ra đều không phải là những thôn dân Đông Hồ.

Hồ Hồng Kiệt có chút xấu hổ nói:

- Phó chủ nhiệm Tăng, chúng tôi thật sự không phải muốn đuổi tập đoàn Chiêu Dương đi. Hiệp nghị này không cần phải xé đi, chúng tôi vẫn nguyện ý theo bản hiệp nghị đã ký lần trước.

Tăng Nghị cũng không tính toán buông tha Hồ Hồng Kiệt, cười lạnh một tiếng:

- Hiện tại, biết tuân thủ theo hiệp nghị thì tại sao còn làm ra điều đó? Tôi hỏi anh, Ban quản lý sau khi ký hiệp nghị với mọi người đã từng có hành vi nào trái với hiệp nghị phát sinh không?

- Không có, không có!

Hồ Hồng Kiệt đáp lời.

- Những khoản bồi thường đều được thực hiện đúng?

- Đúng chỗ, đúng chỗ!

- Có từng khất nợ anh một phân tiền?

- Chưa từng nợ, đều trả hết.

- Chính quyền thứ nhất không để cho anh phải thua thiệt, thứ hai không khất nợ anh. Vậy anh đứng ở chỗ này bây giờ là muốn giữ gìn quyền lợi hợp pháp cho ai?

Tăng Nghị quát hỏi.

Hồ Hồng Kiệt liền một câu cũng không đáp được.

Tăng Nghị hừ lạnh một tiếng, chỉ vào đám người vừa bị lôi ra ngoài nói;

- Tôi hỏi anh, bọn họ cho các anh bao nhiêu ưu đãi để các anh đến đây?

Hồ Hồng Kiệt trên mặt mồ hôi nhỏ xuống nói:

- Một phân tiền cũng đều không có.

- Bọn họ cũng giống như Ban quản lý, có an bài công tác cho người nhà của anh không?

Tăng Nghị lớn tiếng hỏi.

Hồ Hồng Kiệt đầu liền thấp xuống, nói:

- Không…

- Thế thì chân của anh sao lại nhẹ như vậy?

Tăng Nghị tức giận rống to lên:

- Người ta hô một tiếng, anh đã tới ngay. Lần thứ nhất tụ tập có thể lý giải. Lần thứ hai tụ tập còn có thể tha thứ. Nhưng cứ luôn mãi đến lần thứ tư, thứ năm, thì đúng là dạy mãi không sửa, là có ý định đối kháng với chính phủ. Các người ở nơi này bảo vệ, có hay không hiểu rõ hành vi của mình ngày hôm nay là có tính chất gì, mà sẽ có hậu quả ra sao? Các người có hay không nghĩ tới vợ con của mình. Các người xảy ra chuyện thì ai lo cho gia đình.

Người dân thôn Đông Hồ im lặng không nói. Lời nói của Tăng Nghị đã thức tỉnh bọn họ.

Tô Trị Lượng thật ra không nghĩ tới Tăng Nghị bảo mình bắt những người này ra ngoài là có dụng ý như vậy. Đây chính là giáo dục trực tiếp tại hiện trường. Những người dân thôn Đông Hồ tụ tập đã thành thói quen. Hắn là muốn dạy cho bọn họ một bài học, khiến bọn họ phải bình tĩnh trở lại.

Tô Trị Lượng lúc này hắng giọng nói:

- Các bà con, phải suy nghĩ lại một chút, sau này không nên dễ dàng tin tưởng những người cổ động và xúi giục, muốn ngáng chân của mình.

Lý Vĩ Tài hùa theo nói:

- Nếu không quan tâm đến hậu quả, xa không nói, trước mắt nếu đuổi tập đoàn Chiêu Dương đi, những người này một phân tiền cũng không mất, nhưng các người chỉ có thể ôm đầu ngồi khóc thôi. Ở khu công nghệ cao, cũng không phải không có sự tình này phát sinh.

Những lời này của Lý Vĩ Tài có thể sánh bằng việc Tô Trị Lượng dùng trăm binh lính. Nông dân đều yêu quý mảnh đất của mình. Sau khi bị san bằng thì ba đến năm nay cũng chưa chắc trồng lại được hoa màu. Hậu quả này so với việc vứt bỏ công việc càng làm cho nông dân khó có thể chấp nhận hơn.

Đứng ở chỗ này người của thôn Đông Hồ rất nhiều. Nhưng chỉ có bản hiệp nghị của Hồ Hồng Kiệt là bị xé thành phế thải. Ông ta làm sao có thể cam tâm. Dựa vào cái gì mà chỉ có một mình mình chịu hậu quả. Ông ta nói:

- Phó chủ nhiệm Tăng, đều là Hồ Tam Gia. Anh ta nói, heo của trang trại mình là do tiếng động của công trường hù chết. Tôi và anh ta có chút quan hệ họ hàng, cho nên….

- Lần trước, khoản tiền bồi thường các người không có lấy được, Hồ Tam Gia có đến trước cửa UBND thành phố nguyện ý hỗ trợ mọi người không?

Tăng Nghị hỏi lại.

Hồ Hồng Kiệt ngẫm nghĩ một chút, liền lắc đầu nói:

- Không có….

Tăng Nghị cười lạnh nói:

- Khi anh gặp nạn, đứng ra trợ giúp cho anh không phải là Hồ Tam Gia người có quan hệ thân thích với anh, mà là Ban quản lý, là chính quyền. Hiện tại, anh trả ơn cho chính quyền như thế đấy à? Chẳng những không giúp mà ngược lại còn càn quấy. Heo của Hồ Tam Gia có làm bằng vàng cũng không đến sáu trăm ngàn. Đây không phải là quyền lợi hợp pháp mà là lộ liễu xảo trá. Mà các người chính là đồng lõa.

Hồ Hồng Kiệt không nói ra lời. Ông cũng hiểu được Hồ Tam Gia là công phu sư tử ngoạn. Heo ở nơi này có cho thêm vào cũng không đáng giá sáu trăm ngàn.

Lý Vĩ Tài lúc này nhét xấp tư liệu vào, bệ vệ đứng ở nơi đó, khí thế mười phần hô:

- Bà con, hiện tại sự tình đã rõ ràng, tôi hỏi các người, tập đoàn Chiêu Dương rốt cuộc có muốn đuổi đi không?

- Không thể đi!

- Ai đuổi tập đoàn Chiêu Dương đi, thì không bước qua được xác chúng tôi đâu. Chúng tôi là người đầu tiên không đáp ứng.

Thôn dân Đông Hồ phản ứng lại, mồm năm miệng mười hô to. Lúc này nếu nói ai muốn đuổi tập đoàn Chiêu Dương đi thì chính là đập bát cơm của họ, không liều mạng đi mới là lạ.

- Nhưng có một số người, xem những ngày lành của mọi người không vừa mắt, nên trong lòng cảm thấy không cân bằng.

Lý Vĩ Tài lớn tiếng hô, sau đó hỏi:

- Đất của mọi người trước kia còn có hoa màu, nhưng vẫn dựa theo hiệp nghị, đúng hạn giao cho chúng tôi. Vì sao cái chuồng heo này của Hồ Tam Gia rõ ràng rất nhẹ nhàng có thể dời đi, nhưng lại cố tình không chịu đi?

- Chỉ có một đáp án, chính là cậu ta muốn cố ý tạo ra sự tình, không nghĩ sẽ để cho mọi người được làm giàu.

Lý Vĩ Tài bộ dạng đầy căm phẫn, nắm chặt tay, nói:

- Mọi người nói người như thế có thể hận hay không?

- Thật là đáng giận!

Thôn dân Đông Hồ thét lên.

Lý Vĩ Tài bàn tay chỉ ra, hướng về cái chuồng heo:

- Hiện tại, chỉ vì cái chuồng heo này mà đã chặn đứng đường phát tài của mọi người. Tôi hỏi mọi người có nên hủy đi hay không?

- Nên hủy đi!

Thôn dân kích động.

Lý Vĩ Tài cầm lấy cái cuốc, đưa tới cho Tăng Nghị:

- Phó chủ nhiệm Tăng!

Tăng Nghị cầm lấy cái cuốc, hét lớn một tiếng:

- Hủy nó đi!

Nói xong, hắn liền cầm cái cuốc bước đến trước cửa trại heo, chỉ nghe rầm một tiếng, bức tường lập tức bị đập một lỗ.

- Hủy nó đi.

Không đợi cho đội cưỡng chế phải động thủ, thôn dân Đông Hồ cũng đã quát to, hướng trại nuôi heo vọt tới. Lanh lợi, thuần thục, liền đem bức tường đẩy ngã. Ngay sau đó chợt nghe tiếng heo kêu loạn xạ bên trong.

Những người của Ban quản lý đều trợn tròn mắt. Chính mình nhận lệnh đến đây cưỡng chế phá dỡ, nhưng những người này lại la ó, so với cưỡng chế phá dỡ còn mạnh hơn nhiều. Rất là hung hãn.

Lý Vĩ Tài lúc này từ trong đám người bước ra, nét mặt tươi cười rạng rỡ, vung tay lên:

- Thu đội.

Người của Ban quản lý lúc này không cam lòng quay về. Khi quay về, còn có người cố tình ngoái lại để nhìn.

Tô Trị Lượng bảo vệ cho Tăng Nghị từ trong đám người bước ra, giơ ngón tay cái lên nói:

- Phó chủ nhiệm Tăng, tôi xem như là khâm phục cậu. Trong lúc nói chuyện, tưởng mái chèo tan thành tro bụi. Sau này nếu ai dám tái gây hấn thì phải suy nghĩ đến hậu quả.

Tô Trị Lượng quay đầu lại nhìn trại heo. Hiện tại thôn dân không hận Hồ Tam Gia mới là lạ. Ban quản lý vốn tổ chức một chiếc xe chở heo về. Nhưng hiện tại thôn dân không chỉ phá hủy chuồng heo, mà còn mang những con heo về nhà, phỏng chừng sẽ giết thịt. Hồ Tam Gia lúc này là tiền mất tật mang. Muốn lừa bịp tống tiến tập đoàn Chiêu Dương sáu trăm ngàn. Kết quả là cái gì cũng không còn.

- Lên xe!

Tăng Nghị quay đầu, bước lên xe của mình. Tô Trị Lượng theo sát đằng sau.

Hồ Hắc Mao nhận được tin tức, nói là nhóm thôn dân phản ứng, đem chuồng heo nhà ông ta hủy hết thì vội vàng tới can ngăn. Nhưng khi tới nơi thì trại nuôi heo đã biến thành một khối đất bằng phẳng. Ngay cả một con heo cũng không còn.

Một hơi thở không nổi, Hồ Hắc Mao cảm thấy trước mắt tối sầm, trực tiếp ngã phịch xuống đất. Họ Tăng, con mẹ mày quá độc ác. Bố sẽ không để yên cho mày.

Buổi sáng ngày hôm sau, Lý Hổ của tập đoàn Chiêu Dương đến Ban quản lý nói lời cảm ơn Tăng Nghị:

- Phó chủ tịch Tăng, thật sự là cảm ơn anh. Tôi hiện tại là hoàn toàn khâm phục anh. Hôm nay, sáng sớm khi tôi đến công trường, phát hiện những vật liệu trước kia bị trộm không ngờ đã được trả về không ít.

Tăng Nghị khoát tay nói:

- Hạng mục này của tập đoàn Chiêu Dương, người được lợi lớn nhất cũng chính là thôn dân Đông Hồ. Thôn dân hiểu đạo lý này, tất nhiên sẽ ủng hộ công tác của anh.

- Đúng vậy, sau này, mỗi buổi tối tôi đều có thể ngủ ngon giấc.

Lý Hổ cười nói. Y không nghĩ tới chuyện này cuối cùng lại có kết quả như vậy.

Tăng Nghị lúc này lại nói:

- Chỉ cần đem đạo lý giảng thông cho mọi người thì không việc gì là giải quyết không được. Thôn dân cũng không phải là người gàn bướng không biết điều. Tôi biết anh Lý đây là xuất thân quân nhân, nhưng thôn dân cũng không phải là kẻ thù của anh. Sau này khi gặp phải vấn đề này, hy vọng Giám đốc Lý có thể chú ý đến lời nói và việc làm của mình, cố gắng kềm chế tính tình.

- Vâng, vâng!

Lý Hổ cũng có chút hổ thẹn:

- Phó chủ nhiệm Tăng nói rất đúng. Lần này sở dĩ chuyện lớn đến như vậy, tôi cũng có trách nhiệm một phần.

Tăng Nghị cũng không phải là thượng cấp của Lý Hổ, cho nên cũng dừng tại đây:

- Kỳ thật thì chúng ta cũng chỉ vì muốn làm tốt công tác của mình. Cho nên, Giám đốc Lý cũng không cần đặc biệt đến đây nói lời cảm ơn. Sau này chúng ta nên thường xuyên kết nối và hiệp thương, gia tăng niềm tin lẫn nhau, tranh thủ đem hạng mục này nhanh chóng hoàn thành.

Lý Hổ gật đầu:

- Tôi tính tình cục mịch, chuyện mấy ngày hôm trước ít nhiều cũng hiểu thông. Mong Phó chủ nhiệm Tăng ngàn vạn lần đừng cảm thấy phiền lòng.

- Không đâu!

Tăng Nghị cười khoát tay chặn lại:

- Bí thư Thành ủy Liêu điểm danh bảo tôi đến báo cáo công tác. Giám đốc Lý nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi xin phép đi công việc.

Lý Hổ cũng đứng lên, nói:

- Tôi vừa lúc cũng muốn tìm Chánh văn phòng Lý có chút việc.

Bước ra khỏi cửa, Tăng Nghị ngồi xe thẳng đến thành phố.Hắn trong lòng rất rõ ràng Liêu Thiên Hoa hôm nay vì sao tìm mình. Là có người cáo trạng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play