Quay đầu lại, hắn chỉ thấy một người đàn ông đầu đội nón bảo hộ, đang ra sức giằng co với bảo vệ cổng.

- Làm gì, đều dừng tay lại cho tôi.

Lý Vĩ Tài đi qua hai bước, lớn tiếng quát lớn:

- Đứng đó giằng co, còn ra thể thống gì nữa. Cũng không thấy đây là chỗ nào sao?

Bảo vệ cổng lúc này mới buông người đàn ông kia ra, như hổ rình mồi đứng một bên, đề phòng gã đàn ông.

- Chánh văn phòng Lý, lúc trước khi các người thu hút đầu tư ở khu công nghệ cao, thì cũng không phải là dạng này. Hiện tại nhà đầu tư chúng tôi mang tiền bạc đến đây, các người liền thay đổi bộ mặt, ra sức khước từ. Sự tình gì cũng không giải quyết.

Người đàn ông kia tính tình nóng nảy nói:

- Anh nếu không giải quyết thì tôi sẽ tìm đến thành phố. Ở thành phố không giải quyết thì chúng tôi rút lui đầu tư.

- Ai nói không giải quyết?

Lý Vĩ Tài lưng thẳng lên:

- Lần trước anh tới, tôi không phải ngay lập tức mở cuộc họp với các anh sao?

- Họp thì có lợi ích gì?

Người đàn ông lớn tiếng:

- Người ta căn bản là không nghe lời của anh, nên có chuyện vẫn là có chuyện. Dù sao tôi bên này cũng không có cách nào khởi công. Anh xem lại rồi xử lý đi.

Cái tên Hồ Hắc Mao này, xem tôi trở về sẽ thu thập anh như thế nào. Lý Vĩ Tài dậm chân, trong bụng thầm nhủ một câu, rồi nói:

- Như vậy đi, anh cứ về trước, khi nào quay lại tôi sẽ đến tìm Hồ Hắc Mao, bảo anh ta tranh thủ giải quyết vấn đề của các anh.

- Không được, hôm nay nhất định phải giải quyết. Nếu không thì tôi đến thành phố.

Người đàn ông một bước cũng không lùi:

- Anh đã đến tìm Hồ Hắc Mao mấy lần rồi? Có tác dụng sao?

Nói xong, người đàn ông ngồi xổm xuống bậc thang ngoài cửa Ban quản lý, không chịu đi.

Lý Vĩ Tài có chút tức giận, cũng có chút xấu hổ, gương mặt lúc đỏ lúc trắng. Chuyện này y trước sau đã chạy mấy lần, nhưng lần nào Hồ Hắc Mao một chút mặt mũi cũng không cấp. Hiện tại, người của bên đầu tư đã tìm tới cửa, khiến y nhiều ít có chút không biết phải giải quyết như thế nào.

Người đàn ông kia ngồi xổm xuống mặt đất, lấy ra một điếu thuốc lá nhét vào trong miệng, sau đó cao thấp sờ soạng tìm bật lửa, nhưng cái gì cũng không tìm thấy.

- Thật là xui xẻo, uống miếng nước mà cũng nhét kẽ răng.

Tăng Nghị hướng Lý Vĩ Tài duỗi tay ra, Lý Vĩ Tài đưa qua một cái bật lửa. Tăng Nghị liền đưa tới trước mặt người đàn ông:

- Anh tên gì? Là người phụ trách của hạng mục nào?

Người đàn ông kia ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tăng Nghị, trên mặt không chút biểu hiện gì. Sau đó đốt điếu thuốc, hít một hơi rồi mới nói:

- Tập đoàn Chiêu Dương. Việc thi công kho hậu cần trung tâm là do tôi phụ trách. Cậu là ai?

Lý Vĩ Tài lên tiếng:

- Là Phó chủ nhiệm Tăng của Ban quản lý chúng tôi. Mau đứng lên nói chuyện.

Tăng Nghị khoát tay:

- Hiện tại, nhà đầu tư tìm tới cửa, chứng tỏ công tác của chúng ta làm việc có vấn đề.

Lý Vĩ Tài mặt đỏ lên. Phó chủ nhiệm Tăng đây là phê bình công tác của mình không làm tốt. Hạng mục kho hậu cần trung tâm là do Tăng Nghị kéo tới, nhưng sau này khi Ban quản lý điều chỉnh phân công, Tăng Nghị đã đem hạng mục này giao lại cho Lý Vĩ Tài. Hiện tại hạng mục lớn của Ban quản lý rất nhiều, nếu dựa vào một mình Tăng Nghị thì quản không nổi.

Người đàn ông kia nghe Lý Vĩ Tài giới thiệu thì liền lập tức đứng lên, ném điếu thuốc xuống dưới đất, giẫm chân lên rồi xin lỗi:

- Phó chủ nhiệm Tăng, tôi không biết là cậu. Tôi hôm nay tới đây chính là tìm cậu. Tề tổng đã nói, nếu hạng mục có chuyện không thể giải quyết được thì cứ tìm Phó chủ nhiệm Tăng.

Tăng Nghị hơi gật đầu, cười nói:

- Đi thôi, đến văn phòng nói chuyện.

- Tôi là người thô lỗ, vừa rồi có hơi nóng tính…

Người đàn ông mỉm cười xấu hổ, rồi đi theo đằng sau Tăng Nghị.

Lý Vĩ Tài hận không thể xe Hồ Hắc Mao ra thành hai mảnh. Không ngờ ngay cả lời nói của một Phó chủ nhiệm Ban quản lý như mình mà lại coi như gió thoảng bên tai, cũng không thèm để mình vào mắt.

Tăng Nghị mời người đàn ông kia vào văn phòng, sau đó hỏi lại một cách tỉ mỉ chuyện gì xảy ra.

Tập đoàn Chiêu Dương là một xí nghiệp nổi tiếng về xây dựng những kho hậu cần, nghiệp vụ lan rộng cả nước. Nghe nói, tập đoàn Chiêu Dương đầu tiên là thiết lập một doanh nghiệp, sau vì chính sách không cho phép quân đội tham dự bất cứ một hình thức kinh doanh nào, cho nên Chiêu Dương liền thoát ly quân đội. Cũng chính vì thế mà người của tập đoàn Chiêu Dương đại bộ phận đều xuất thân quân nhân.

Người đàn ông trước mặt này tên là Lý Hổ, cũng là quân nhân xuất ngũ. Trước kia từng làm Tiểu đoàn trưởng công trình doanh. Hiện tại phụ trách thi công xây dựng kho hậu cần trung tâm của tập đoàn Chiêu Dương ở khu công nghệ cao. Hạng mục này chiếm đất hơn sáu trăm mẫu. Sau khi xây dựng xong, sẽ trở thành trung tâm tập hợp và phân tán hàng hóa lớn nhất tỉnh Nam Giang. Đồng thời còn gánh vác công tác sử dụng vật tư và cung cấp vật tư cho tỉnh Nam Giang.

Lý Hổ xuất thân từ quân nhân. Nhanh gọn, dứt khoát và quyết đoán. Sau khi tới khu công nghệ cao, lập tức triệu tập nhân mã, khởi công xây dựng, giành giật từng giây đẩy nhanh tốc độ.

Trưng thu đất lần này là thôn Đông Hồ của khu công nghệ cao. Phần đất được trưng thu, cơ bản đã hoàn thành công tác san bằng. Chỉ có một trang trại nuôi heo, đến nay vẫn không chịu dời đi. Mỗi ngày mùi hôi thối bốc lên, ruồi bọ bay tán loạn, khiến cho người của đội công trình khổ không thể nói. Lý Hổ tìm được chủ của trạng trại heo, liền thông báo đối với mau chóng dọn đi.

Ai ngờ không quá vài ngày, người nuôi heo tìm đến công trường, nói là công trường thi công thanh âm quá lớn, khiến cho heo bị khiếp sợ đến chết, nên tới đây yêu cầu bồi thường.

Đối với yêu cầu này, Lý Hổ đương nhiên là không có khả năng đáp ứng. Dựa theo hiệp nghị, trại nuôi heo phải được dời đi trước khi thi công. Hiện tại, khi công trường đến thi công, anh cũng vẫn không dời đi. Hoãn lại một khoảng thời gian, anh như thế nào lại không biết xấu hổ, trái lại lại đòi bồi thường. Làm chậm trễ tiến độ công trình, tôi còn chưa tìm anh đòi bồi thường đấy.

Hai người không đàm phán được, ầm ĩ vài câu. Người của trang trại heo trở về thôn tìm đến một số lượng lớn người dân trong thôn, đến quậy phá công trường xây dựng kho trung tâm, khiến công trình này bị trì hoãn lại.

Thôn Đông Hồ tám phần đều là người họ Hồ. Lý Hổ liền hiểu được tình huống, nghĩ thầm chỉ cần đem trang trại nuôi heo này dời đi thì chính mình có thể thu xếp được ổn thỏa.

Nhưng khi y tìm tới người nuôi heo để đàm phán chuyện bồi thường, thì câu chuyện không còn là về mấy vấn đề con heo chết nữa. Người nuôi heo tìm rất nhiều lý do, nào heo chết, heo không mập, còn có heo bị bệnh lạ, tổng cộng hết bốn mươi con heo. Bắt bồi thường tận sáu trăm ngàn. Mắt thấy mấy con heo trị giá còn mười ngàn một câu, trong nháy mắt liền biến thành heo vàng.

Lý Hổ bị chọc tức, ngay tại chỗ đập bàn chạy lấy người, Sau đó ra tối hậu thư với người nuôi heo, bồi thường sẽ không bao giờ có. Nếu anh không đi, tôi sẽ giúp anh đi.

Nhưng đây giống như đã chọc vào tổ ông vò vẽ. Người của thôn Đông Hồ hàng ngày đến công trường quấy nhiễu thi công. Còn buổi tối thì lợi dụng lúc mọi người không để ý, đến đập phá tài sản.

Lý Hổ đến đồn công an báo án, nhưng cảnh sát cũng không giải quyết được chuyện gì. Đến tìm Ban quản lý, Lý Vĩ Tài thật ra rất coi trọng, gọi hai bên đương sự đến cùng nhau họp hao lần, nhưng vẫn không tìm ra được tiếng nói chung. Sáu trăm ngàn là sáu trăm ngàn, không bớt giá. Nếu không thì đừng bàn nữa.

- Phó chủ nhiệm Tăng, tôi làm công trình nhiều năm, cũng chưa thấy qua điêu dân như vậy.

Lý Hổ nói, rồi lại tức giận đứng lên:

- Nếu đổi là tính tình của tôi trước kia, đã sớm nhịn không được. Nhưng đây là khu vực của Phó chủ nhiệm Tăng, tôi không nghĩ sẽ mang đến phiền toái cho cậu. Cậu nếu không giải quyết được, tôi cũng không miễn cưỡng. Tôi đến thành phố, thành phố không được thì tôi tìm đến tỉnh.

Tăng Nghị nhíu mày nói:

- Sự việc mà anh nói, tôi đã hiểu rồi. Chỉ có điều những lời anh nói tôi cần phải xác minh lại. Như vậy đi, trong vòng ba ngày, tôi sẽ giải quyết chuyện này.

Lý Hổ liền đứng lên nói:

- Vâng, tôi xin phép trở về, sau ba ngày tôi lại tới.

Tăng Nghị nhìn theo Lý Hổ, liền lắc đầu, Những người tính tình nóng nảy, thường đem chuyện nhỏ biến thành chuyện lớn. Tăng Nghị tiếp xúc với Thang Vệ Quốc thi biết, bệnh của những người này khi nói chuyện đều là như thế, cho nên cũng không tức giận làm gì.

Lý Vĩ Tài lúc này gõ cửa bước vào:

- Phó chủ nhiệm Tăng, tôi đem chuyện của thôn Đông Hồ báo cáo với anh một chút.

Tăng Nghị lại hỏi:

- Chánh văn phòng Lý, việc bồi thường trưng thu đất của trang trại nuôi heo có làm đúng chỗ không?

- Đúng chỗ. Dựa theo quy định của anh, đều là trực tiếp đưa chi phiếu. Trung gian không có qua tay bất cứ kẻ nào.

Lý Vĩ Tài ngồi đối diện với Tăng Nghị nói:

- Không riêng gì bồi thường đất trưng thu, mà dựa theo quy định, việc xây dựng trang trại nuôi heo, chúng tôi cũng đều bồi thường hợp lý. Thậm chí còn tiếp tế của anh ta một khoản tiền nữa.

- Hiệp nghị ký rồi chưa?

Tăng Nghị lại hỏi.

- Đã ký. Tất cả hiệp nghị của nông dân bị trưng thu đất đều lưu lại. Không có bất luận một vấn đề nào.

Tăng Nghị liền nghiêm nét mặt:

- Nếu đã ký rồi, và cũng nhận tiền bồi thường của chúng ta. Vì sao không dựa theo quy định của hiệp nghị mà dời đi?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play