Đối mặt với số lượng tiền nhiều như vậy, Khang Đức Lai làm sao mà không động tâm. Nếu sân bay được hoàn thiện, sự nghiệp du lịch của huyện Nam Vân còn có thể tiến thêm một bậc. Việc kinh doanh này, tính đi tính lại thì huyện Nam Vân cũng sẽ không bị thiệt.
- Trưởng phòng Tăng, huyện Nam Vân cũng là nơi mà anh đã từng làm việc. Nếu đến lúc đó có việc gì cần hỗ trợ thì xin anh hãy trợ giúp.
Yến Dung nhìn Tăng Nghị cười.
Tăng Nghị ở trước mặt Yến Dung cũng không giả bộ:
- Chỉ cần tôi có đủ khả năng thì sẽ hết sức mình hỗ trợ.
Tăng Nghị ở quân khu địa phương, đại quân khu, thậm chí Bộ tổng tham mưu đều có người quen. Không thể giúp đại ân gì, nhưng có thể giới thiệu với Yến Dung một chút, cũng chỉ là giơ tay lãnh đạo. Dù sao thì cũng mạnh hơn cha con Yến Dung chẳng biết ai.
Tăng Nghị thống khoái đáp ứng, Yến Dung ngược lại cảm xúc đột nhiên hạ xuống, nắm ngón tay, nhỏ giọng nói:
- Tôi cảm thấy Trưởng phòng Tăng không công bằng. Huyện Nam Vân hiện tại hết thảy đều là cố gắng của anh ngày đó. Nhưng cuối cùng thì….
Tăng Nghị khoát tay chặn lại, cười nói:
- Kỳ thật hết thảy những gì tôi làm lãnh đạo vẫn xem ở trong mắt. Cô không thấy tôi thăng lên cấp cục Phó hay sao?
Yến Dung cảm thấy rất khó chịu, đây chẳng qua cũng là do trên tỉnh có người của Trưởng phòng Tăng, nếu như là những người khác, chẳng phải là bị oan uổng chết sao? Cống hiến sức lực bản thân tạo phúc cho người dân cả một vùng, nhưng đến cuối cùng lại phải cõng một cái tiếng xấu, buồn bã rời khỏi Nam Vân, mà những kẻ hưởng thụ thành quả, đều chính là những kẻ chỉ biết mưu quyền đoạt lợi.
“Đi vào thôi!
Tăng Nghị vỗ nhẹ lên vai Yến Dung:
- Chỉ cần làm tốt nhiệm vụ của bản thân, không thẹn với lương tâm là được.
Bữa tiệc hôm nay ăn rất lâu, chờ đến khi đi ra khỏi Ngự Yến Cung thì cũng sắp tới nửa đêm. Yến Trị Đạo uống nhiều, nhìn có vẻ không còn tỉnh táo, bước đi xiêu vẹo.
Mạnh Quần Sinh để lại địa chỉ liên lạc của mình cho Tăng Nghị, nói nếu có cơ hội nhất định phải tụ họp lại một lần nữa, sau đó mới đỡ cha của mình lên xe.
Tăng Nghị gấp lại xe lăn cho gọn rồi bỏ vào cốp xe đằng sau, nhìn Mạnh Quần Sinh rời đi, tiếp sau cùng Yến Trị Đạo mấy người nói thêm vài câu, rồi tạm biệt Yến Trị Đạo.
Chờ tất cả mọi người đều đi khỏi, tài xế mới nhanh nhẹn mở cửa xe ra cho Tăng Nghị. Ngày hôm nay, gã coi như được mở mắt trước quan hệ rộng rãi của Tăng Nghị, gã cung kính nói:
- Phó chủ nhiệm Tăng, lên xe đi, ban đêm trời rất lạnh.
- Được rồi, chúng ta cũng về thôi!
Tăng Nghị nở nụ cười, nhấc chân bước vào trong xe.
Tài xế đóng cửa xe lại, liền khởi động xe, chạy tới cửa Ngự Yến Cung, vừa đi tới cửa đang muốn phóng ra, một chiếc Buick đột nhiên vụt chạy tới, “Két” một tiếng phanh lại rất mạnh, xe ngừng ngang thân ngay trước mũi xe của Tăng Nghị.
Tài xế ở trong xe lại càng hoảng sợ, cũng phanh gấp xe lại, chờ xe vừa dừng, may mắn suýt soát không có đâm trúng nhau, khoảng cách giữa hai xe không rộng bằng khoảng cách một nắm tay.
- Thằng nào mù hay sao, có biết lái xe hay không?
Tài xế nổi giận, chưa thấy ai lái xe như vậy bao giờ. Mày không muốn sống nhưng ông đây vẫn còn muốn.
“ Cach”
Cửa chiếc xe thương vụ kia mở ra, từ trong xe nhảy xuống năm sáu người đàn ông cao to, người đi đầu tiên cầm trong tay một cây gậy bóng chày, kêu gào nói:
- Mấy anh em, chính là chiếc xe này, đập nát cho tao!
Gã căn bản không biết mấy tên kia, không biết làm sao mà đắc tội với chúng.
Động tĩnh lớn như vậy, Tăng Nghị không thể không biết được. Hắn cũng bước xuống xe, đi mấy bước tới phía trước, quát lớn:
- Tôi cảnh cáo mấy người, đừng có làm loạn. Đập phá xe trên đường, hậu quả mấy người nên biết rõ ràng!
Tên cầm cây gậy vừa nhìn thấy Tăng Nghị, lập tức liền vẫy tay hô to:
- Chính là thằng nhãi này, ông đây chờ đợi mày suốt cả ngày, coi như là đợi được mày đi ra rồi!
Tăng Nghị buồn bực, hắn cứ nghĩ rằng mấy tên này cố đâm tới chiếc xe thì chắc là tới tìm người tài xế. Có thể là một vị lãnh đạo nào đó ở thủ đô đã từng có xích mích với mấy người này, không nghĩ tới mấy tên này là tới tìm chính mình.
- Mẹ nó! Mấy anh em, đánh cho tao!
Một tên tóc húi cua kêu vang:
- Dám đùa giỡn người yêu của anh Hào, em thấy thằng nhãi này chắc là chán sống rồi, ngày hôm nay phải làm cho nó giãn da mới được.
Nói xong, tên tóc húi cua trước tiến xông tới, giơ một chân liền muốn đạp vào bụng Tăng Nghị.
Tăng Nghị chỉ nhẹ nhàng hướng đằng trước di thân một cái, tên tóc húi cua liền đạp không khí. Tăng Nghị một cước giơ thẳng ngay trước mặt tên đó, nhìn thẳng vào mắt gã đó nói:
- Tôi cảnh cáo anh, người không thể loạn nhận, nói không thể nói bừa, bằng không tôi cho anh đẹp mặt.
Tên tóc húi cua bị khí thế của Tăng Nghị trấn áp, tên này thậm chí còn không nhìn rõ được Tăng Nghị làm thế nào lại vọt đến được ngay trước mặt. Nếu như nhân cơ hội cho mình thêm một dao, chính mình sớm đã bị đâm chết. Tên này vội vàng lui lại sau mấy bước, né tránh sự áp lực mà Tăng Nghị tạo ra, cùng với ánh mắt sắc bén của hắn.
Tên cầm gậy lúc này đập một gậy lên chiếc xe chuyên dụng, một tiếng “ầm” vang lên, phía trước xe liền xuất hiện một vết lõm to.
- Da dày hả, miệng cũng cứng chứ gì! Cho dù mày hóa thành tro, ông đây cũng có thể nhận được. Cho dù không nhận ra mày cũng có thể nhận ra chiếc xe này! Người yêu của tao mà mày cũng dám chòng ghẹo, ông đây ngày hôm nay sẽ khiến cho mày phải hối hận vì trong đũng quần lại có một cái không nên có.
Nói xong, gã liền giơ lên chiếc gậy lao tới, đằng sau mấy tên côn đồ cũng xoa xoa tay, chuẩn bị làm một trận quần ẩu.
Người tài xế lúc này không hề sợ hãi, gã bước lên đằng trước đứng ngay trước mặt Tăng Nghị, giơ cánh tay đem Tăng Nghị bảo vệ ở đằng sau người, quát to:
- Bọn mày biết người đứng đằng sau tao là ai không? Nói cho bọn mày biết, ngày hôm nay nếu bọn mày dám động thủ, vậy chờ mà ăn cơm tù đi!”
- Mày mau cút cho ông!
Tên cầm gậy vừa nhấc chân liền đạp người tài xế một phát lảo đảo:
- Ông mày đây có thể bị sợ sao?
Người tài xế đã trúng một đạp vào bụng, đau đến mặt đều trắng bệch rồi, nhưng y vẫn đứng thắng người đằng trước Tăng Nghị nói:
- Bọn mày… một lũ không biết sống chết là gì, hôm nay tao bất kể cái gì, bọn mày định làm thế nào?
Nói xong, y quay lại nói với Tăng Nghị:
- Phó chủ nhiệm Tăng, tôi chặn bọn họ, anh mau chạy đi!
- Chạy? Ăn phân đi!
Tên cầm gậy nâng gậy lên liền hướng đầu tài xế vung.
Đảo mắt chiếc gậy sẽ đập phải đầu người tài xế, người tài xế sợ đến quên tránh đi, chỉ vô ý thức nhắm tịt mắt lại. Lúc này đằng sau đột nhiện truyền tới một luồng sức mạnh, tài xế cảm thấy cả người bị đè thấp xuống vài phần, sau đó cả người lại bay ra đằng sau thật mạnh, chờ đến khi mở mắt ra, y đã thấy mình đứng ở đằng sau Tăng Nghị.
Thấy chính mình không bị sao, anh ta còn muốn tranh giành chạy ra đằng trước:
- Phó chủ nhiệm Tăng, nguy hiểm lắm, để tôi liều mạng với bọn chúng.
Tăng Nghị một tay ngăn cẳn lại anh ta ra, nói:
- Bọn họ tới tìm tôi, không liên quan gì đến anh, anh đứng ra đằng sau đi!
Tên cầm gậy vung không trúng, gã cũng cảm thấy giật mình, rõ ràng đã thấy đập trúng vào đầu tên tài xế, làm thế nào mà nháy mắt đã bị né thoát rồi?
Tăng Nghị bước hai bước lên trước, đứng ở nơi đó, lạnh lung hỏi:
- Ai sai khiến mấy người? Bây giờ nói ra, tôi còn có thể suy nghĩ xem có nên tha cho mấy người một con đường không?
Đây là chỗ nào, là đại danh đỉnh đỉnh Ngự Yến Cung, những người ra vào chỗ này không phú thì quý, mấy người bình thường nào dám tới chỗ này gây sự. Cách chỗ này khoảng 20m là chỗ của bảo an Ngự Yến Cung đứng tuần. Bọn họ rõ ràng là khách, nhưng mấy người đó vẫn không hề có phản ứng gì, cứ để mặc một đám người ngay trước cửa gây sự, cái này còn không thể hiện rõ là có vấn đề sao? Chắc chắn là có người sai khiến.
Tên cầm gậy thấy Tăng Nghị đã nhìn thấu, cũng không vòng vo
- Là ông đây sai đánh, có sao không? Mấy anh em, cùng tiến lên!
Nói xong, cây gậy quật vun vút hướng Tăng Nghị đập tới, mấy tên côn đồ khác cũng đồng thời vọt tới.
Lúc này từ trong Ngự Yến Cung lại có một chiếc xe thể thao phóng ra, rất nhanh liền tăng tốc rời đi, trong xe chính là Thường Tuấn Long. Mấy tên kia chính là y tìm tới để gây sự với Tăng Nghị. Nhưng mà hiện tại y đã không còn tâm trí đâu mà để ý tới việc này. Y vừa nhận được điện thoại, ông cụ trong nhà lần thứ hai bị phát tác bệnh tim, đã được đưa đến bệnh viện. Bây giờ y trong lòng rất lo sợ, ông nội phát bệnh phần lớn chính là câu nói kia của y.
Tài xế có chút thông minh, thấy đối phương có nhiều người liền vội vàng gọi điện thoại báo cảnh sát, mấy câu ngắn ngủi liền nói rõ địa điểm, vừa tắt điện thoại muốn nhảy vô bảo vệ phó chủ nhiệm Tăng. Ai biết đâu vừa vén tay áo, gã liền trợn tròn mắt, chỉ có tý thời gian gọi điện thoại, một lũ la hét muốn đập phó chủ nhiệm Tăng, tất cả đều đã nằm dài trên đất. Kẻ ôm cánh tay, kẻ ôm chân, cả một đám kêu cha gọi mẹ, chân tay đều mềm nhũn cả ra, treo tại trên người, không biết là gãy hay là bị trật khớp rồi.
Tài xế há to miệng, nuốt nước bọt ực ực, không thể nào, chính mình vừa rồi rốt cuộc đã bỏ lỡ cái gì vậy?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT