Bạch Mộc Thông hôm nay thật sự mất mặt quá lớn. Tính bắt thóp Minh Không, kết quả lại bị Minh Không phản pháo lại. Phật lý của ông ta cũng có thể chữa bệnh. Muốn cho Tăng Nghị xấu mặt, kết quả lại khiến Tăng Nghị thêm một cơ hội ghi điểm. Tôi là thầy thuốc chỉ biết dùng trà để chữa bệnh thì cũng còn giỏi hơn một thầy thuốc như ông.
Vừa vặn có điện thoại vang lên, Bạch Mộc Thông liền lấy cớ có bệnh nhân cần nên đứng dậy cáo từ.
Tăng Nghị theo sau cũng cáo từ. Hôm nay, tuy rằng hắn chữa một căn bệnh không nghiêm trọng lắm, nhưng vẫn để lại một ấn tượng sâu sắc cho mọi người. Lúc trước mọi người chỉ vì nể mặt Long Mỹ Tâm mà không lạnh nhạt với Tăng Nghị, nhưng hiện tại lúc Tăng Nghị cần đi thì mọi người lại nhiệt tình, cực lực giữ lại.
Trở lại phòng của mình, trong phòng đã xuất hiện thêm một người, đang ngồi nói chuyện với Địch Hạo Huy, là một cô gái dáng người rất đẹp, hơi có chút ngang tàng giống Long Mỹ Tâm. Nhưng điều khác biệt với Long Mỹ Tâm chính là, cô gái này thoạt nhìn rất hướng nội.
- Vị này chính là…?
Tăng Nghị liền hỏi.
Địch Hạo Huy cười giới thiệu:
- Đây là Tiếu Tiếu. Tiếu Tiếu, vị này là Tăng Nghị, là anh em tốt của anh. Anh gọi là anh Tăng đi.
Tiếu Tiếu ngại ngùng cười, nói:
- Anh Tăng!
Sau đó lại hướng Long Mỹ Tâm chào hỏi:
- Chị Mỹ Tâm.
Tăng Nghị thấy Địch Hạo Huy không giới thiệu lai lịch cô gái, cũng không nói rõ quan hệ giữa hai người thì trong lòng thoáng chút suy nghĩ, đại khái đoán được giữa hai người là quan hệ gì. Hắn cười nói:
- Nếu em đã gọi anh một tiếng anh Tăng, thì anh cũng không ngại gọi em lại bằng một tiếng em. Lần đầu tiên gặp mặt, anh cũng có món quà tặng cho em. Xem như là quà gặp mặt.
Nói xong, Tăng Nghị lấy ra túi xách ra, từ trong túi lấy ra một cái hộp, đặt trước mặt Tiếu Tiếu. Hắn lần này đến thủ đô, trước tiên đã làm không ít chuẩn bị. Quà tặng là không thể thiếu. Con gái thì tặng đồng hồ, nữ trang tinh xảo. Đồng hồ Thụy Sĩ chế tác bằng thủ công trong nước rất khó mua được.
Tiếu Tiếu vội vàng lắc đầu:
- Em không nhận đâu.
Địch Hạo Huy vỗ vỗ vào tay của cô nói:
- Tăng Nghị không phải người ngoài, em cứ nhận lấy đi.
Tiếu Tiếu lúc này mới nhận lấy cái hộp, rồi nói hai tiếng cảm ơn.
Địch Hạo Huy cười nói:
- Cũng không cần khách khí với anh ấy đâu. Bình thường thì người khác đều tặng đồ cho anh ấy, khó mà nhìn thấy anh ấy tặng đồ cho người ta.
Địch Hạo Huy nói chính là y thuật của Tăng Nghị. Người có y thuật cao minh như hắn thì chỉ chờ người khác đến tặng đồ cho mình.
- Hôm nay không thể so với ngày xưa. Sau khi làm quan tép riu thì không còn ai tặng quà cho tôi nữa.
- Người khác tặng anh, anh có dám nhận không?
Long Mỹ Tâm lại hỏi một câu.:
- Tôi thấy phải mời người của Ủy ban Kỷ luật đến điều tra anh. Xem đến tận cùng là anh có liêm khiết như vậy không?
- Tôi là vàng thật không sợ lửa.
Tăng Nghị cười hả hả, ngồi xuống, thuận tay đem hai món đồ từ dưới bàn bí mật đưa cho Đường Hạo Nhiên và Phương Thần Doanh.
Đường Hạo Nhiên và Phùng Thiến Như cảm thấy bất ngờ. Hai người không nghĩ tới Địch Hạo Huy sẽ mang theo “bạn gái” đến đây. Tuy rằng thân phận của bạn gái này chưa được xác thực, nhưng lần gặp nhau con số chắc không phải ít.
Lập tức hai người cũng cười làm quen, sau đó tặng lễ vật, rồi bảo khách sạn bắt đầu dọn đồ ăn.
- Tăng Nghị lần đầu tiên đến thủ đô, hôm nay mượn một ly rượu, đón gió tẩy trần cho anh ấy.
Địch Hạo Huy nâng ly lên:
- Còn nữa, hôm nay quen biết được với Phùng Thiến Như, và thư ký Đường, tôi cảm thấy rất cao hứng. Chúng ta uống cạn ly này.
Địch Hạo Huy đề nghị, tất nhiên không ai phản đối. Tất cả mọi người đều nâng ly.
Tăng Nghị cười nói:
- Tôi chỉ là dân chúng bình thường, là lần đầu tiên đến thủ đô. Người ta thường nói thủ đô là trái tim của tổ quốc. Chúng ta vì tình yêu trong trái tim mà cạn tiếp một ly.
Tất cả mọi người cười to. Long Mỹ Tâm châm chọc:
- Anh đúng là có tiến bộ đấy, Quan thăng không nhiều, nhưng công phu nịnh bợ thì lại thẳng tắp bay lên. Đán tiếc là trái tim của tổ quốc không nghe được lời khen tặng của anh.
- Cô thì biết cái gì? Cái này gọi là tổ quốc ở trong lòng tôi. Tổ quốc trong lòng tôi đấy. Haha!
Tăng Nghị cười, rồi nâng ly uống cạn một hơi.
Địch Hạo Huy, Đường Hạo Nhiên tất nhiên là không cần phải nói, khẳng định đều là tửu lượng tốt. Một người xuất thân quân đội, một là thư ký Bí thư Tỉnh ủy. Đây đều là kẻ tám lạng người nửa cân. Long Mỹ Tâm tửu lượng cũng không tệ. Phỏng chừng cũng là lây nhiễm tính hào sảng của quân đội. Tửu lượng của Phương Thần Doanh có thể nói là lướt qua rồi dừng. Sau khi uống xong ly thứ nhất, mọi người thấy cô rất ít nâng ly thứ hai. Nhưng còn Tiếu Tiếu, ai kính thì cũng đều uống. Tám cân rượu trắng xuống bụng, trên mặt không ngờ vẫn là nét ngượng ngùng hướng nội.
Rượu qua ba tuần, Địch Hạo Huy nói:
- Vốn muốn dẫn anh đi tham quan thủ đô một chuyến, nhưng mấy ngày nay tôi bận đi cùng với lãnh đạo, sợ là không thể…
Long Mỹ Tâm tiếp lời:
- Em cứ làm việc của mình, chị đã an bài hết rồi.
Địch Hạo Huy mỉm cười. Y vốn cũng muốn nhờ Long Mỹ Tâm làm giùm. Tuy nhiên, thấy thái độ của Long Mỹ Tâm như vậy, nếu mình bảo Long Mỹ Tâm làm thì khẳng định là sẽ bị ghi hận đến chết.
Đang nói thì ngoài cửa truyền đến tiếng cười:
- Nơi này cũng thật là náo nhiệt đấy.
Tiếng cười dừng lại, liền có một chàng thanh niên khoảng hai bảy, hai tám tuổi đi vào. Vóc dáng cao ráo, diện mạo anh tuấn, toàn thân hàng hiệu xa xỉ.
Long Mỹ Tâm vừa thấy đối phương thì liền cau mày lại, dường như là rất không muốn gặp người này.
- Hạo Huy cũng ở đây à?
Người thanh niên kia nhìn thấy Địch Hạo Huy, rất nhiệt tình đi tới:
- Nghe nói Mỹ Tâm ở trong này, tôi bèn tới đây xem. Hóa ra là hai người ở đây ăn cơm.
Chàng thanh niên căn bản chẳng nhìn những người khác, chỉ nói chuyện với Địch Hạo Huy và Long Mỹ Tâm.
Long Mỹ Tâm lên tiếng:
- Thường Tuấn Long, có chuyện gì sao?
Thường Tuấn Long sắc mặt thoáng xấu hổ, không nghĩ tới chính mình vừa mới vào cửa thì đã bị hạ lệnh đuổi khách, cũng may y rất nhanh điều chỉnh lại:
- Tối ngày mai, đám người Hoằng Văn muốn cử hành một bữa tiệc trung thu từ thiện, sẽ có không ít người xuất hiện. Hạo Huy và Mỹ Tâm cùng nhau đi nhé.
Thường Tuấn Long ngoài miệng thì mời Địch Hạo Huy và Long Mỹ Tâm, nhưng kỳ thật thì chỉ mời có mình Long Mỹ Tâm. Bởi vì y biết Địch Hạo Huy khẳng định không đi. Người nối nghiệp Địch gia này thật sự là rất khiêm tốn. Đến nỗi đám con ông cháu cha ở thủ đô này, chỉ có hơn phân nửa là nghe qua tên của Địch Hạo Huy mà chưa bao giờ nhìn thấy y. Tuy nhiên, Thường Tuấn Long biết Địch Hạo Huy là vì hai nhà ở đối diện nhau. Cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy.
Quả nhiên, Địch Hạo Huy nói:
- Công vụ bận rộn, sợ là đi không được.
Cho dù có rảnh y cũng không đi. Đã tham gia quân ngũ rồi mà còn tham dự vào những bữa tiệc tối như thế này thì còn thể thống gì nữa. Địch Hạo Huy trong lòng cho mình là một quân nhân trước, sau đó mới là công tử Địch gia.
Thường Tuấn Long nhìn Long Mỹ Tâm:
- Mỹ Tâm đi đi, rất náo nhiệt đấy.
Long Mỹ Tâm lên tiếng:
- Tôi cũng không rảnh. Bạn bè đến thủ đô, tôi phải phụ trách chiêu đãi.
Thường Tuấn Long nét mặt chợt lóe lên sự thất vọng, sau đó mới nhìn qua đám người Tăng Nghị:
- Các vị là bạn của Mỹ Tâm, như thế nào sao không giới thiệu với tôi một chút. Tôi tên là Thường Tuấn Long, thật hân hạnh được quen biết với những vị bằng hữu mới. Tôi và Hạo Huy, Mỹ Tâm chơi với nhau từ nhỏ đến lớn.
Tăng Nghị trong lòng cười thầm, thầm nghĩ người này là ai chứ. Anh tiến vào, tự cao tự đại rồi mới nhìn kỹ chúng tôi. Không ngờ lại còn phải giới thiệu.
Thường Tuấn Long giới thiệu xong, đợi một hồi cũng không thấy Địch Hạo Huy và Long Mỹ Tâm giới thiệu lại cho mình, cũng không thấy đám người kia tự giới thiệu thì trong lòng rất xấu hổ, lại căm tức, thầm nghĩ các người là cái gì, không ngờ cũng dám kênh kiệu trước mặt tôi. Nếu không phải vì nể mặt Địch Hạo Huy và Long Mỹ Tâm thì đã không muốn nói chuyện với các người rồi.
- Các vị không phải là xem thường Thường Tuấn Long tôi chứ?
Thường Tuấn Long trong mắt hiện lên một tia phẫn uất.
- Thường Tuấn Long, anh uống nhiều rồi đấy.
Long Mỹ Tâm lên tiếng.
Tăng Nghị lúc này mới cười ha hả đứng lên:
- Tôi tên là Tăng Nghị, hôm nay quen biết với Thường tiên sinh thật sự là rất cao hứng.
Nói xong, hắn vươn tay phải ra.
Thường Tuấn Long cũng vươn tay, ngón giữa của bàn tay đeo một cái nhẫn có hột ngọc Phỉ Thúy màu xanh to lớn, cười nói:
- Bạn của Mỹ Tâm thì cũng là bạn của tôi. Về sau nếu ở thủ đô có chuyện gì tì cứ mở miệng nói.
Tăng Nghị trong lòng thở dài. Thường Tuấn Long xem ra cũng là một công tử ca ở thủ đô. Tuy nhiên nghe lời y nói thì hoàn toàn giống cái bọn giang hồ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT