Phương Nam Quốc cười lơ đễnh. Nếu có kẹt xe thì xe của quân đội, nhất là xe của cảnh vệ thì không bao giờ kẹt. Trương Kiệt Hùng tới chậm một chút là bởi vì thân là người của cảnh vệ đoàn, tự nhiên sẽ không tốt nếu có liên quan quá nhiều với chư hầu một phương. Đây chính là tị hiềm. Tiếp Tăng Nghị thì không sao. Hắn chỉ là một cán bộ cấp cục phó nhi nhỉ, ở thủ đô cũng chẳng tính là quan gì.
Chủ nhiệm văn phòng thủ đô Lưu Phát Sinh âm thầm giật mình. Ông ta ở thủ đô nhiều năm, công việc chính là kết giao với các thần tiên, tất nhiên là nhận ra được biển số xe của Trương tướng quân này. Đây là Cảnh vệ cấp dưới bộ tổng tham mưu. Con số trên biển số xe rất nhỏ. Ông ta ở Bắc Kinh nhiều năm, kết giao người không ít, nhưng còn chưa nghe nói ai có thể kết giao với người của cảnh vệ đoàn trung ương. Đây chính là thần bí chi sư.
Chẳng lẽ….Lưu Phát Sinh tâm tư liền dựng lên. Chẳng lẽ lời đồn không sai. Phương Nam Quốc thật sự tiến thêm một bước, gia nhập vào triều đình trung tâm?
Sau khi chào hỏi Phương Nam Quốc xong, Trương Kiệt Hùng ánh mắt liền liếc nhìn Tăng Nghị, nét mặt cơ hồ có vài phần thả lỏng khó có được:
- Chú em Tăng, xem là như là thỏa lòng mong nhớ chú em đấy.
Tăng Nghị cười ha hả, tiến lên bắt tay Trương Kiệt Hùng:
- Tôi nghĩ sau khi đến thủ đô thì liên lạc với anh, tránh làm phiền anh quá nhiều. Ai ngờ chuyện gì giấu cũng không được anh.
Trương Kiệt Hùng nhìn Tăng Nghị, có chút cao hứng, ngoại lệ nói thêm vài câu rồi quay sang nhìn Phương Nam Quốc:
- Bí thư Phương, ở dưới an bài như thế nào rồi? Ngài muốn đi đâu để tôi dẫn đường cho ngài.
- Trương tướng quân công vụ bận rộn, có thể nào làm phiền anh chứ. Đồng chí văn phòng tại thủ đô đều đã an bài tốt lắm rồi.
Phương Nam Quốc từ chối. Ông ta lần này vào kinh, đúng là phải thăm hỏi thần tiên khắp nơi, tranh thủ hoạt động lần cuối. Có thể nói lúc này ông đang đứng trong một thời kỳ mẫn cảm. Lúc này ông ta hẳn là khiêm tốn mà làm, nào dám cấp cho xe của cảnh vệ đoàn mở đường cho mình. Nếu truyền ra ngoài, khẳng định sẽ có không ít những lời nói không hay, nói là vẫn còn chưa tiến vào danh sách đã lo hưởng thụ đãi ngộ rồi.
Trương Kiệt Hùng cũng khách khí một chút. Phương Nam Quốc từ chối thì y cũng không kiên trì nữa, ngược lại nói:
- Tăng Nghị đã lâu rồi không gặp mặt. Tôi muốn mời cậu ấy đi một chút, xin Bí thư Phương đồng ý.
Phương Nam Quốc liền gọi Tăng Nghị tiến lên:
- Tăng Nghị, thịnh tình của Trương tướng quân cậu không thể chối từ. Cậu hãy đi đi. Đã lâu không gặp, hẳn là có nhiều điều muốn nói.
Phương Nam Quốc trong lòng rất rõ ràng, Trương Kiệt Hùng chẳng có việc gì tìm Tăng Nghị. Đây là do Địch lão cho mời.
Tăng Nghị liền cùng với vợ chồng Phương Nam Quốc cáo từ, sau đó Phương Nam Quốc quay lại dặn dò:
- Nếu có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi nhé.
Nói xong, vợ chồng Phương Nam Quốc bước lên chiếc xe Mercedes màu đen. Đường Hạo Nhiên ngồi ở vị trí lái phụ. Còn Lưu Phát Sinh cùng với nhân viên công tác ngồi ở một chiếc xe khác đi trước dẫn đường. Hai chiếc xe một trước một sau hướng ra đường thông đạo của sân bay.
Nhìn xuyên qua tấm cửa kính, Lưu Phát Sinh nhìn Tăng Nghị, thầm nghĩ cứ tưởng rằng Trương tướng quân đến là đón Bí thư Phương, không nghĩ tới là đón Tăng Nghị. Ông ta tuy rằng không ở Nam Giang, nhưng đối với thế sự của tỉnh Nam Giang rõ như lòng bàn tay. Ai mà có thể nghĩ đến một Phó chủ nhiệm Ban quản lý cấp cục không ngờ lại có sự phô trương lớn như vậy ở thủ đô.
Khi hai chiếc xe biến mất, Trương Kiệt Hùng vỗ vai Tăng Nghị nói:
- Chúng ta đi thôi, nơi này gió lớn quá.
Tăng Nghị cười ha hả, mang theo hòm y của mình, mở cánh cửa xe jeep bước lên. Chiếc xe lập tức lao đi.
Lúc này lại có một chiếc máy bay chở khách từ Nam Giang đáp xuống. Yến Dung đi theo đám người xa lạ bước xuống cầu thang. Ánh mắt tùy ý nhìn, vừa lúc nhìn thấy được cảnh tượng phía đằng xa, không khỏi đứng ở nơi đó bất động.
Phía sau cô chính là Yến Trị Đạo.
- Tiểu Dung, nhìn cái gì vậy?
Yến Trị Đạo cũng nhìn thấy chiếc quân xe lao trong bụi mà đi, thầm nghĩ không hổ danh kinh sư trọng địa. Vừa xuống tới phi trường thì liền thấy xe của Bộ tổng tham mưu.
- Con thấy hình như là Trưởng phòng Tăng.
Yến Dung nói.
Yến Trị Đạo lại giương mắt nhìn. Chiếc xe kia sớm đã không còn bóng dáng, thầm nghĩ hẳn không thể nào. Tăng Nghị chỉ là một cán bộ cấp phó cục, hắn ở tỉnh có Bí thư Phương làm chỗ dựa vững chắc, nhưng nơi này là thủ đô, có thể khiến quân xe đến đón, thì sợ là Tăng Nghị còn chưa đủ tư cách. Cho dù là Phương Nam Quốc đích thân đến cũng chưa chắc đã có được quân xe đến đón.
- Con nhìn lầm rồi đó.
Yến Dung cũng không xác định. Vừa rồi cô chỉ nhìn thấy có một bên, nhưng thật sự là rất giống Tăng Nghị:
- Rất có thể!
- Đi nhanh đi, đồng chí ở văn phòng thủ đô đang ở bên ngoài chờ.
Yến Trị Đạo thúc giục một tiếng.
Phó chủ tịch thành phố Phàn Cửu Giang nghe nói là đắc tội với người nào, liền bị gọi đến nói chuyện hai lần. Khi trở về thì tự động từ chức vì bệnh nặng. Yến Trị Đạo liền nhặt cái tiện nghi, trực tiếp trở thành Phó chủ tịch thường trực thành phố. Ông ta lần này tới thủ đô, thứ nhất là nương theo cơ hội trung thu, đến thăm hỏi một người bạn học cũ ở Các bộ và Ủy ban Trung ương. Thứ hai là chạy hạng mục.
Văn phòng thành phố tại thủ đô không thể so với tỉnh. Yến Trị Đạo là Phó chủ tịch thường trực thành phố cùng với con gái, thư ký chen chúc trong một chiếc xe bus của sân bay ra cửa, lấy hành lý rồi đi xuống lầu. Lúc này mới nhìn thấy đồng chí văn phòng tại thủ đô ra ngênh đón.
Xe của Trương Kiệt Hùng không phải trong trung tâm mà là đi trên đường tốc độ cao của sân bay. Đi đến phía trước không xa thì liền rất nhanh hòa vào tuyến đường chính, sau đó theo hướng tây, thẳng đến núi Ngọc Tuyền ở thủ đô.
Ở thủ đô, chỉ cần nhắc đến núi Ngọc Tuyền thì gần như phụ nữ và trẻ em đều biết. Đây là nơi là các thủ trưởng trung ương nghỉ dưỡng. Trên núi phong cảnh rất xinh đẹp. Đối với một thủ đô người xe chật chội thì đây tuyệt đối là một thế ngoại đào nguyên. Những thủ trưởng trung ương khóa trước đều lựa chọn chỗ này để an dưỡng tuổi già.
- Lần này đến thủ đô, có thể ở bao lâu?
Trương Kiệt Hùng hỏi. Y sở dĩ sốt ruột đến đón Tăng Nghị là bởi vì từ sau khi biết được tin tức Tăng Nghị đến thủ đô, Địch lão đã nhiều lần thúc giục hỏi han.
- Hẳn là qua tết Trung thu mới trở về Nam Giang. Cụ thể còn phải xem phương án an bài.
Tăng Nghị nói.
Trương Kiệt Hùng lên tiếng:
- Bằng bản lĩnh của cậu thì ở lại thủ đô không khó.
Tăng Nghị cười. vấn đề này lúc trước ở Trường Ninh Sơn đã có nói qua, nhưng chính mình thật sự không hợp với nơi quyền quý tập hợp như thủ đô này:
- Thủ đô người nhiều lắm, chen lấn không nổi đâu.
Trương Kiệt Hùng cũng không nói đến chuyện này:
- Thủ đô cũng không ít những danh lam thắng cảnh. Sau khi sắp xếp xong, tôi sẽ phái người dẫn cậu đi dạo.
Tăng Nghị liền gật đầu. Đi thăm những danh lam thắng cảnh thật ra là phù hợp với ý nguyện của hắn.
Khi nói chuyện, chiếc xe đã đến cổng trạm gác của núi Ngọc Tuyền. Ngoài cổng đứng hơn mười vệ sĩ súng vác vai, đạn lên nóng. Cầm đầu là một vị thượng tá.
Xe bắt đầu giảm tốc độ, vững vàng đứng ở trước trạm gác. Cửa kính xe đã được buông xuống.
Trương Kiệt Hùng đẩy cửa bước xuống xe, trong tay cầm một xấp văn kiện.
Thượng tá nhìn thấy Trương Kiệt Hùng, khẳng định là có quen biết, lập tức đứng dậy cúi chào:
- Báo cáo thủ trưởng, tôi đang chấp hành công vụ. Xin hãy thông cảm.
Trương Kiệt Hùng là người của đoàn cảnh vệ, rất hiểu quy cũ của núi Ngọc Tuyền. Y đưa văn kiện cho gã thượng tá. Ở trên có tấm ảnh chụp của Tăng Nghị.
Thượng tá cẩn thận xem qua xem lại văn kiện mấy lần, thấy không có giả, rồi lại đến trước cửa xe, cẩn thận so sánh với tướng mạo của Tăng Nghị, rồi mới giơ tay cúi chào rồi bảo vệ sĩ cho đi.
Tăng Nghị thầm nghĩ nởi này đề phòng so với lúc Địch Vinh Thái đến Trường Ninh Sơn còn muốn nghiêm ngặt hơn. Ngay cả Trương Kiệt Hùng là lãnh đạo của đoàn cảnh vệ cũng phải bị kiểm tra nghiêm khắc. Không hổ danh là nơi trọng địa của trung ương. Trạm gác đầu tiên dưới chân núi đều là cấp bậc thượng tá, rồi lại nhìn lái xe của Trương Kiệt Hùng, cũng là một vị Trung tá. Bình thường cảm giác Thang Vệ Quốc ở Vinh Thành đã rất lợi hại rồi, nhưng tới nơi này, sợ là ngay cả tư cách gác cổng cũng không đủ. Cấp bậc cũng chỉ đủ làm lái xe thôi.
Sau khi tiến nhập vào đường quốc lộ lên núi, ven đường còn có sáu bảy cái trạm gác. Có thể là được trạm dưới chân núi thông báo, nên những trạm canh gác sau cũng không ngăn xe Trương Kiệt Hùng lại kiểm tra.
Trên đường hắn nhìn thấy những ngôi nhà với phong cách khác nhau. Trương Kiệt Hùng liền giảm thích với Tăng Nghị một chút, nói nơi nào là thủ trưởng nào ở.
Lúc trước Tăng Nghị cảm thấy núi Ngọc Tuyền đề phòng quá mức nghiêm ngặt. Nhưng khi nghe đến những cái tên kia thì hắn mới hiểu. Tên của những người này đều là tiếng sấm bên tai, được nhắc đến vô số lần trên TV.
Địch Vinh Thái ở một tòa lầu mang phong cách Châu Âu. Ngoài sân cũng được tạo thành một mặt cỏ, cũng không có tường rào, so với những căn biệt thự kiểu Trung Quốc thì hoàn toàn khác nhau.
Trước sân cỏ là bốn người vệ sĩ vai mang súng, do một vị trung tá dẫn dắt tuần tra, trong tay còn dắt theo một con chó đen.
Trương Kiệt Hùng xuống xe nói:
- Mau vào đi thôi, lão thủ trưởng hẳn là đang ở trong phòng xem Tam quốc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT