Trong Hội nghị thường vụ Thành ủy, Bí thư Liêu Thiên Hoa đem mấy tấm ảnh chụp đặt lên trên bàn nói:

- Trưởng ban thư ký, làm phiền anh một chút, bảo các đồng chí truyền xem đi.

Trưởng ban thư ký Thành ủy Lý Kiến Tân liền đứng dậy cầm lấy mấy tấm ảnh, sau đó đưa cho Chủ tịch thành phố Triệu Chiêm Binh. Tấm ảnh được các Ủy viên thường vụ truyền tay nhau một vòng, sau đó lại về lại trước mặt Liêu Thiên Hoa.

Liêu Thiên Hoa gạt tàn thuốc rồi nói:

- Mọi người đều đã xem qua, vậy tất cả mọi người hãy nói lên ý kiến của mình.

Trong phòng Hội nghị thường vụ không ai mở miệng. Chuyện mất mặt như vậy, làm cho người ta không biết như thế nào. Từ Ủy ban Kỷ luật tỉnh đến Viện kiểm sát, đến sở Công an tỉnh đều công bố tiến triển điều tra. Hiện tại Bạch Dương đang trở thành đề tài chê cười của tỉnh Nam Giang.

- Ngu xuẩn, vô tri, u tối!

Thấy không ai lên tiếng, Liêu Thiên Hoa liền dùng ba từ nặng liên tiếp, bình tĩnh nói:

- Các đồng chí, thật sự là đáng sợ. Kẻ lừa đảo này đã dùng mấy bức tượng sáp để chụp hình chung và lừa gạt cán bộ chúng ta. Thậm chí còn dưới sự hỗ trợ của cán bộ chúng ta mà dễ dàng bị lừa mấy chục triệu. Một nhóc con ba tuổi cũng có thể nhận ra đây là ảnh giả. Cán bộ chúng ta không ngờ nhận thức không ra hay là cố ý nhận không ra.

Triệu Chiêm Binh biết đây là cố ý hướng về mình. Gia Cát Mưu chính là người nhận thức không ra, còn chính mình trong miệng của Liêu Thiên Hoa chính là người cố ý không nhận thức ra.

Lúc trước, Smith cáo trạng lên thành phố, Triệu Chiêm Binh tự mình phê chỉ thị xử lý. Ông ta chỉ dựa theo những gì Smith phản ánh rồi tiến hành điều tra, mà không có điều tra thân phận đích thực của Smith, đã liền vội vàng kết thúc điều tra. Hiện tại đây là lý do để Liêu Thiên Hoa lấy làm khó dễ.

- Từ thành phố đến khu công nghệ cao, hạng mục bình ắc quy đã trải qua mười mấy bộ môn xét duyệt và phê chỉ thị, không ngờ không có bộ môn nào phát hiện điểm đáng ngờ. Thật sự là đáng sợ.

Triệu Chiêm Binh cũng vô cùng đau đớn:

- Phản ứng của cán bộ chúng ta ra sao, và trách nhiệm thiếu sót nhất định phải nghiêm trị.

Liêu Thiên Hoa hơi nhíu mày, thầm nghĩ Triệu Chiêm Binh chính là dùng côn quấy cứt. Lúc này còn có ý đồ khuấy động người khác.

Triệu Chiêm Binh cầm cây bút hồng lam trên tay của mình, trên mặt không một chút biểu hiện nào, trong lòng cũng là thầm mắng không ngừng. Hạng mục bình ắc quy lần này, nếu không có Liêu Thiên Hoa ông gật đầu thì làm sao mà thuận lợi như thế. Hiện tại xảy ra chuyện thì lại muốn đẩy trách nhiệm cho một mình tôi. Nghĩ cũng đừng nghĩ tới chứ. Ông ta không sợ sự việc bị làm lớn lên. Nếu muốn điều tra thì từ thành phố xuống dưới phải có hơn mười mấy bộ môn bị liên lụy. Phương diện này Liêu Thiên Hoa ông cũng tránh không được. Tôi thật không tin, ông có thể xuống tay xử lý hết bấy nhiêu người.

Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Mao Tấn Bằng lúc này hắng giọng nói:

- Chúng ta có những cán bộ thật sự là thái quá. Căn cứ vào điều tra của tổ chuyên án tỉnh, gã phiên dịch của Smith cũng đã lộ ra sơ hở phía trước. Phó chủ nhiệm Tăng của khu công nghệ cao đã chỉ thị cho phòng trung tâm truyền thông và đồn công an tiến hành điều tra. Nhưng một số cán bộ của chúng ta lại đem tin tức này nói cho Smith biết, và cổ động Smith đến thành phố cáo trạng. Đây là sự tình ác liệt đến cỡ nào.

Mao Tấn Bằng là cán bộ kỳ cựu của Ủy ban Kỷ luật, biết là đạo lý thả con tép bắt con tôm. Cho dù là ai sai thì cũng đều phải chịu trách nhiệm và trách nhiệm liên đới. Cho nên, ông ta chuẩn bị đánh tới Gia Cát Mưu. Hiện tại vị trí Chủ nhiệm Ban quản lý là một chỗ thơm. Lần này Gia Cát Mưu phạm phải sai lầm nghiêm trọng như vậy, tận dụng thời cơ chuyển đi ngay.

Trưởng ban thư ký Thành ủy Lý Kiến Tân là “giun đũa” trong bụng Liêu Thiên Hoa. Y biết mục đích của Liêu Thiên Hoa là gì, cũng không phải là một người đánh một gậy tre liền nghiêng cả thuyền được. Ông ta nói như vậy chỉ để là biểu hiện mình là nhân vật số một thì phải xử sự cho công bằng.

Mở ra quyển sổ ghi chép trước mặt, Lý Kiến Tân nói:

- Trong báo cáo điều tra có một đoạn, đọc lên thật sự khiến người ta phải cảm thấy ghê người. Smith sau khi bị bắt đã khai, tôi chỉ nói ra số lượng đầu tư lớn một chút, thái độ của lãnh đạo Ban quản lý khu công nghệ cao lập tức không giống như lúc trước. Cần đất cung cấp đất, cần chính sách cung cấp chính sách. Tôi bảo tiền bạc còn phải cần một khoảng thời gian nữa mới có, lãnh đạo khu công nghệ cao lập tức cho tôi liên hệ với ngân hàng. Trong vòng hai ngày đã làm tốt thủ tục cho vay, thúc giục tôi lập tức khởi công xây dựng. Việc dễ dàng bị lừa như vậy thật khiến cho người ta phải giật mình.

Lưu Tư Kỳ gằn từng tiếng. Các Ủy viên thường vụ đọc được mùi ngon trong đó cũng là vẻ mặt trầm lại. Chó má, đây không phải là lừa tiền mà quả thực là nhét tiền vào trong tay người ta. Nếu không phải chính tai nghe “nhà đầu tư nước ngoài” Smith nói thì các Ủy viên thường vụ tuyện đối không nghĩ ra chính sách ưu đãi thu hút đầu tư của thành phố định ra lại được cấp dưới chấp hành đến như vậy. Gia Cát Mưu có thể làm được như thế thì có thể tạo ra một tiền lệ rồi.

Nếu không e dè thể diện, Liêu Thiên Hoa đã không kìm nổi sẽ phải mắng một câu “thiểu năng trí tuệ”. Một kẻ lừa đảo kỹ xảo vụng về như vậy, nhưng lại được phối hợp ủng hộ một cách công khai đem mấy chục triệu trốn đi mất. Thể diện của chính quyền Bạch Dương toàn bộ đã bị Gia Cát Mưu, Mạc Hữu Vi làm cho mất hết.

Ngày hôm qua đến tỉnh, Liêu Thiên Hoa bị lãnh đạo tỉnh hung hăng giáo huấn đến không kịp vuốt mặt. Nhân viên công tác của Tỉnh ủy khi nhìn thấy Liêu Thiên Hoa thì cũng đều chỉ trỏ, nghị luận, ánh mắt khiến Liêu Thiên Hoa lúc ấy hận không thể có lỗ hổng nào dưới chân cho mình nhảy xuống cho rồi.

- Một cán bộ như vậy, như thế nào lại khiến cho Đảng yên tâm, khiến dân chúng yên tâm.

Liêu Thiên Hoa nghe không hết, trực tiếp cắt ngang lời của Lý Kiến Tân:

- Khu công nghệ cao vừa mới khởi sắc được một chút. Nếu còn vài vụ như vậy xảy ra nữa thì sợ là sẽ giẫm lên vết xe đổ. Sự kiện lần này khiến cho mọi người chúng ta phải tỉnh ngộ. Tôi ở đây xin nói rõ thái độ của mình. Sau này tất cả khu huyện của thành phố Bạch Dương, tuyệt không thể phạm sai lầm như vậy nữa. Thà rằng phát triển chậm một chút nhưng phải chuẩn. Bảo đảm cho sự phát triển ổn định, tuyệt không thể để cho sự nôn nóng phá hoại. Càng không thể làm đại làm mau được.

- Thiên Hoa nói rất đúng!

Trưởng ban Tổ chức cán bộ Vu Thiệu Hành viết ba chữ “Gia Cát Mưu” trong một cái vòng tròn, nói:

- Sự thật chứng minh, Gia Cát Mưu trong phương diện thu hút đầu tư kinh nghiệm còn khiếm khuyết, không thể đảm nhiệm được chức vụ Chủ nhiệm Ban quản lý khu công nghệ cao. Tôi xin đại diện cho Ban tổ chức đệ trình lên Hội nghị thường vụ tiến hành xứ lý miễn chức.

- Tất cả mọi người cho biết ý kiến!

Liêu Thiên Hoa ánh mắt đảo qua các Ủy viên thường vụ, dừng lại vài giây ở Triệu Chiêm Binh. Đây là người mà anh luôn mồm gọi là quân sư đấy. Tôi thấy quân sư quạt mo thì đúng hơn.

Triệu Chiêm Binh lần này cũng không thể nói gì. Liêu Thiên Hoa đã nắm được chứng cứ vô cùng xác thực. Có mục đích gây bão. Chính mình có ngăn cản kiểu gì thì kết quả cuối cùng của tổ chuyên án ở tỉnh cũng sẽ có. Cho dù, hiện tại mình không xử lý Gia Cát Mưu thì ở tỉnh cũng sẽ hướng thành phố đề xuất ý kiến xử lý. Đến lúc đó thành phố sẽ bị động.

Thấy không có ai lên tiếng, Liêu Thiên Hoa gạt tàn thuốc thêm lần nữa, mạnh mẽ nói:

- Nếu không ai nói vậy thì biểu quyết đi.

Nói xong, Liêu Thiên Hoa giơ tay của mình lên.

Không hề nghi ngờ, toàn bộ Ủy viên thường vụ đều bỏ phiếu thông qua.

Kết thúc Hội nghị thường vụ, sắc mặt của Triệu Chiêm Binh xanh mét, hướng văn phòng của mình đi đến. Hôm nay, trong Hội nghị thường vụ chính mình đã thất bại. Triệu Chiêm Binh lúc này có một loại “Thành cũng Gia Cát Mưu, bại cũng Gia Cát Mưu”. Khu công nghệ cao không phát triển cũng có đến ba năm thuộc chức trách của mình. Hiện tại khu công nghệ cao vừa mới có khởi sắc, thì mình lại bị người của khu công nghệ cao đuổi ra khỏi nhà. Theo Gia Cát Mưu miễn chức, Triệu Chiêm Binh lực ảnh hưởng đối với khu công nghệ cao đã chìm xuống đáy cốc.

Vừa mới đến cửa văn phòng, Chủ nhiệm Hợp tác xã Lâm Cao Minh đi theo lên:

- Chủ tịch thành phố Triệu.

Triệu Chiêm Binh ừ một tiếng rồi cất bước vào trong văn phòng của mình:

- Ngồi đi.

Lâm Cao Minh sau khi ngồi xuống, lo lắng hỏi:

- Chủ tịch thành phố Triệu, ngài cần phải cứu tôi. Hiện tại thành phố nơi nơi đều là tin đồn. Đã có người gửi tiền gọi điện thoại đòi tiền, khiến tôi khuyên can mãi mới đè lại được. Nhưng đây không phải là kế lâu dài.

Lâm Cao Minh đến là để thăm dò tin tức. Chính mình lúc trước thật sự là có mắt như mù, không ngờ cho vay sáu mươi triệu cấp cho nhà máy bình ắc quy. Tiền ngày đầu tiên xuất ra, ngày hôm sau Smith liền biến mất. Đây chính là đại vận mệnh! Sáu mươi triệu đối với hợp tác xã thì không phải là con số nhỏ.

- Sao không đến sớm một chút?

Triệu Chiêm Binh cả một bụng hỏa:

- Lúc trước xét duyệt, vì sao không đem công tác làm cho vững chắc một chút?

Lâm Cao Minh ủy khuất. Ai cũng biết rằng Gia Cát Mưu với Chủ tịch thành phố Triệu không phải giao tình bình thường. Gia Cát Mưu mạnh mẽ ủng hộ hạng mục thì chính là thành phố mạnh mẽ ủng hộ hạng mục. Ai có thể nghĩ đó chính là âm mưu chứ.

- Chủ tịch thành phố Triệu, tổ chuyên án ở tỉnh rốt cuộc khi nào có thể kết án? Chúng ta cho nhà máy bình ắc quy vay tiền, có thể đòi được hay không?

Triệu Chiêm Binh đập bàn:

- Khi nào đến lúc kết án thì sẽ kết án. Nếu anh muốn biết thì đi mà hỏi tổ chuyên án.

Lâm Cao Minh nào dám đến hỏi. Cho dù có dám thì y cũng không biết tìm ai mà hỏi. Y hiện tại hy vọng khoản tiền cho vay kia sẽ không bị gì. Bằng không thì khoản tiền vi phạm quy định cho vay này thật sự là y phải gánh trách nhiệm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play