Tập thể lãnh đạo thành phố Bạch Dương đều hiện thân, Tôn Văn Kiệt liền bước xuống xe.

- Chủ tịch tỉnh Tôn!

Liêu Thiên Hoa tiến lên vài bước, làm kiểm điểm:

- Hôm nay thật sự là quá thất lễ.

Tôn Văn Kiệt khoát tay nói:

- Đây không cần phải nói. Mau đi nghênh đón đoàn khảo sát đầu tư đi.

Đoàn khảo sát đầu tư quyết định đến khu công nghệ cao Bạch Dương là quyết định lâm thời. Khoảng thời gian chính giữa đó, cho dù có thông báo thì lãnh đạo thành phố Bạch Dương cũng không chắc có thể đến trước đoàn khảo sát.

- Hoan nghênh Chủ tịch tỉnh Tôn và quý khách của đoàn đầu tư đến khu công nghệ cao thành phố Bạch Dương chúng tôi khảo sát, kiểm tra hoàn cảnh đầu tư. Chúng tôi nhất định sẽ làm tốt công tác tiếp đãi.

Liêu Thiên Hoa nói xong, liền phát ra lời mời:

- Chủ tịch tỉnh Tôn, ngài xem có nên trước hết mời mọi người vào trong Ban quản lý ngồi, sau đó lắng nghe báo cáo.

Tôn Văn Kiệt hơi gật đầu, hướng một chiếc xe đang đi đến đằng sau hỏi:

- Khi nào đồng chí Tăng Nghị đến thì công tác báo cáo sẽ do cậu ấy tiến hành.

Liêu Thiên Hoa là Bí thư Thành ủy thành phố Bạch Dương, chủ quản công tác cán bộ thành phố, tất nhiên là biết Tăng Nghị. Hơn nữa, ông ta đối với Tăng Nghị còn khá chú ý. Bởi vì ông ta mấy ngày hôm trước khi đến báo cáo công tác với Bí thư Phương, Đường Hạo Nhiên cũng từng mịt mờ hướng ông ta nhắc tới Tăng Nghị. Đây là người của Bí thư Tỉnh ủy xuống dưới, chứ không phải là cán bộ bình thường. Liêu Thiên Hoa sau khi về liền nghe ngóng, mới biết được Tăng Nghị là người phụ tá đắc lực của Bí thư Phương. Ở thành phố Bạch Dương mà nói thì không ai biết, nhưng gần như trong Tỉnh ủy ai cũng biết.

- Tôi sẽ lập tức an bài ngay.

Liêu Thiên Hoa đáp lời. Ông ta cũng không biết tình trạng của khu công nghệ cao này là như thế nào. Nhưng Chủ tịch tỉnh Tôn điểm danh, ông ta khẳng định phải làm theo. Trong lòng càng thêm coi trọng Tăng Nghị vài phần. Một đoàn khảo sát lớn như vậy, không ngờ được Chủ tịch tỉnh điểm danh, điều này chứng tỏ Tăng Nghị rất được Chủ tịch tỉnh coi trọng.

Tôn Văn Kiệt đi trước hai bước. Chiếc xe đằng sau liền mở cửa xe. Thôi Tể Xương cất bước xuống dưới.

- Thôi lão tiên sinh, chúng ta vào bên trong trước nghe một chút về tình huống của khu công nghệ cao Bạch Dương. Sau đó sẽ khảo sát thực địa. Ngài cảm thấy như thế nào?

Thôi Tể Xương hơi gật đầu. Ông ta bây giờ đã có chút khác xưa. Tuy rằng vẫn là khí thế lãnh đạo, nhưng sự linh hoạt và sắc bén trong ánh mắt đã thiếu đi vài phần, trở nên thân mật hơn:

- Khách tùy chủ. Chủ tịch tỉnh Tôn cứ làm chủ.

Tôn Văn Kiệt và Thôi Tể Xương cùng nhau bước đến Ban quản lý. Lãnh đạo thành phố Bạch Dương đi trước dẫn đường. Tôn Văn Kiệt trong lòng khó hiểu, thầm nghĩ ai cũng nói Thôi Tể Xương người này rất ít nói. Hôm nay đột nhiên ông ta xuất hiện, đề nghị muốn đến khu công nghệ cao Bạch Dương, lại còn lập tức đến ngay, không để cho tỉnh kéo dài an bài. Tôn Văn Kiệt trên đường đã chuẩn bị ứng phó. Ai ngờ khi tới khu công nghệ cao, Thôi Tể Xương ngược lại không giống như người khác đã nói là rất khó ứng phó.

Đoàn xe đầu tư một chiếc tiếp một chiếc chạy đến cổng Ban quản lý, sau khi mọi người xuống xe thì liền đem xe đậu qua một bên.

Tăng Nghị khi đến Ban quản lý, đoàn đầu tư đã đi vào trong. Hắn chỉ nhìn thấy phía bên đường cái là một hàng xe nối dài.

- Phó chủ nhiệm Tăng, cậu trở về rồi. Mọi người đang chờ cậu.

Thư ký Hồ nhìn Tăng Nghị, bước nhanh đến:

- Mau cùng tôi vào bên trong.

Tăng Nghị liền nói:

- Thư ký Hồ, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy?

- Đi vào trước rồi nói sau. Đoàn người đầu tư còn muốn nghe cậu báo cáo về tình huống khu công nghệ cao.

Thư ký Hồ thúc giục nói.

Tăng Nghị nhìn lãnh đạo Ban quản lý ngoài cửa nói:

- Chuyện này không thích hợp. Tôi vừa tới Bạch Dương, nơi này nhiều lãnh đạo Ban quản lý như vậy, so với tôi thì quen thuộc tình huống và chính sách ở quận hơn. Tôi báo cáo thì không thích hợp cho lắm.

Thư ký Hồ vừa nghe thì trong lòng không khỏi thầm khen. Bên trong nhiều khách quý đang chờ như vậy, hơn nữa lại là Chủ tịch tỉnh Tôn đích thân điểm danh, Tăng Nghị trực tiếp đi vào thì cũng không ai dám lên tiếng nói nửa lời. Nhưng Tăng Nghị không làm như vậy, trước trưng cầu ý kiến của các lãnh đạo khác của Ban quản lý. Khiêm tốn làm việc như vậy, sự việc nào mà không thể làm được, cấp bậc nào mà không thể được thăng chứ.

Gia Cát Mưu nghe Tăng Nghị nói như vậy, trong lòng mới thoải mái hơn một chút nói:

- Phó chủ nhiệm Tăng, hiện tại cũng không phải là lúc khiêm tốn. Mau khẩn trương vào bên trong. Nhất định phải đem những đặc sắc và ưu thế của khu công nghệ cao của chúng ta hướng lãnh đạo và quý khách giới thiệu cho rõ ràng. Tất cả mọi người chúng tôi đều chờ tin tức của cậu.

- Đúng vậy, đúng vậy. Phó chủ nhiệm Tăng không nên từ chối. Ngàn vạn lần đừng để cho Chủ tịch tỉnh phải chờ lâu.

Tất cả mọi người cùng cười phụ họa.

Tăng Nghị lúc này mới nói:

- Nếu ở quận đem nhiệm vụ này giao cho tôi, tôi nhất định sẽ cố hết sức làm tốt, không để cho quận thất vọng.

Thư ký Hồ lại thúc giục:

- Phó chủ nhiệm Tăng, đi nhanh đi, bên trong đang chờ.

Tăng Nghị lúc này mới cùng với thư ký Hồ bước nhanh vào Ban quản lý, thẳng lên phòng họp lầu ba.

Nhìn theo bóng dáng của Tăng Nghị, lãnh đạo Ban quản lý trong lòng đều có ý tưởng. Mọi người cũng thật không ngờ, Phó chủ nhiệm Tăng không ngờ lại có lai lịch to lớn đến như vậy. Cả Chủ tịch tỉnh cũng biết tên của hắn. Đoàn khảo sát đầu tư lúc trước rõ ràng sẽ không đến quận. Hôm nay đột nhiên xuất hiện, chẳng lẽ là Chủ tịch tỉnh cố ý đem đoàn khảo sát đến để mạ vàng cho Phó chủ nhiệm Tăng?

Tuy rằng cảm thấy khả năng này rất thấp, nhưng mọi người thật sự khó giải thích vì sao hôm nay đoàn khảo sát đột nhiên xuất hiện.

Gia Cát Mưu cũng là cảm thấy chính mình đã xem nhẹ lai lịch của Tăng Nghị. Lần trước đến chính quyền tỉnh, ông ta chỉ nghĩ Tăng Nghị là có quan hệ với Phó chủ tịch tỉnh Niếp. Hôm nay vừa thấy thì không chỉ như vậy. Gia Cát Mưu đang suy xét về sau phải quan hệ với Tăng Nghị như thế nào. Có một trợ thủ có bối cảnh thông thiên như vậy là chuyện tốt nhưng cũng là chuyện xấu.

Trong phòng hội nghị, người của đoàn đầu tư đã dựa theo thứ tự mà ngồi xuống. Tôn Văn Kiệt và Thôi Tể Xương ngồi ở vị trí chính giữa. Hai người đang trò chuyện, nói cái gì đó rất vui vẻ.

Tăng Nghị bước vào, khi nhìn thấy Thôi Tể Xương, hắn có chút bất ngờ. Hắn khi cứu Thôi Tể Xương cũng không nắm chắc khả năng thành công. Chỉ có điều hết sức tránh cho tỉnh Nam Giang bởi vì vậy mà khả năng sẽ gặp phiền toái. Nhưng hắn tuyệt không cho rằng mình chữa bệnh cho Thôi Tể Xương sẽ có thể đem đến đầu tư cho Nam Giang.

Vô gian không thương! Theo như lời của Phương Nam Quốc, sự tình đầu tư cuối cùng không phải là do tỉnh Nam Giang quyết định mà là trong tay nhà đầu tư. Ở tỉnh có khả năng làm là hết sức tranh thủ mà thôi.

Thôi Tể Xương nhìn thấy Tăng Nghị, hơi gật đầu chào hỏi, trên mặt mang theo nụ cười thản nhiên. Điều này làm cho Tăng Nghị có chút yên tâm. Mặc kệ sự việc như thế nào, ít nhất thì việc trị liệu đã có kết quả.

Các lãnh đạo phía dưới cũng đã vào chỗ. Tăng Nghị cũng không tiện đi qua chào hỏi. Hắn trực tiếp đến trước đài chủ tịch đã được bố trí sẵn, hai tay hợp thành chữ thập, tiến hành chào hỏi những người phía dưới, sau đó hơi hạ thấp người xuống, cười nói:

- Các vị lãnh đạo, các vị khách quý, xin chào tất cả mọi người. Hoan nghênh mọi người đến khu công nghệ cao Bạch Dương để kiểm tra công tác, khảo sát đầu tư. Tôi là Phó chủ nhiệm Tăng Nghị của Ban quản lý. Hôm nay rất vinh hạnh giới thiệu một số tình huống cơ bản của khu công nghệ cao.

Tăng Nghị ở huyện Nam Vân, công việc làm chủ yếu chính là thu hút đầu tư. Phương diện này chính là ngựa quen đường cũ. Mặc dù đối mặt với đoàn khảo sát đầu tư có quy mô lớn như vậy cũng không hề có chút áp lực, không chút hoang mang. Còn nữa, trước khi làm tốt công tác tranh thủ đầu tư, khu công nghệ cao đã chuẩn bị trọn vẹn, tất cả những tư liệu giới thiệu đều đã có sẵn.

Mở ra màn hình chiếu, Tăng Nghị đem bản đồ quy hoạch khu công nghệ cao chiếu lên nói:

- Khu công nghệ cao diện tích quy hoạch là 32km2. diện tích trước mắt là 13.5km2. Phía đông giáp với Vinh Thành, phía tây giáp với Bạch Dương. Nằm chính giữa hai thành phố này nên có đầy đủ hệ thống điện, giao thông, nhân tài, tài nguyên khoa học kỹ thật. Đồng thời cũng có được thị trường tiêu thụ của hàng ngàn nhân khẩu tại Vinh Thành. Triển vọng rất đáng chờ mong.

- Khu công nghệ cao trước mắt có được năm khu công năng, phân biệt là khu phục vụ công cộng, khu thương vụ, khu nghiên cứu phát triển, khu công nghiệp hậu cầu. Bởi vì có trường đại học Y xây dựng ở đây, nên trong tương lai, chúng tôi có thể quy hoạch khu dân cứu và khu sản nghiệp…

- Về phương diện phương tiện cơ sở, thành phố Bạch Dương có nhà máy phát điện chạy bằng hơi nước lớn nhất tỉnh Nam Giang, hoàn toàn có thể thỏa mãn việc cung cấp điện cho toàn bộ khu công nghiệp. Về phương diện giao thông, khu công nghệ cao trước mắt đã xây dựng hệ thống giao thông khắp bốn phía, nên không bị ngăn trở. Khoảng cách đến Vinh Thành là ba mươi phút, đến Bạch Dương là mười hai phút. Tương lai sẽ hình thành một tuyến đường chính thông qua khu công nghệ cao, nối tiếp Vinh Thành và Bạch Dương và nối thẳng đến sân bay quốc tế Vinh Thành. Các loại đường giao thông công cộng nhỏ…

- Khu công nghệ cao định vị cho xí nghiệp khoa học kỹ thật tiên tiến đến ngụ lại trong khu. Trọng điểm là phát triển điện tử, thực phẩm đồ uống, máy móc, y học, vật liệu mới và ngành sản xuất ô nhiễm thấp. Đối với ngành khoa học kỹ thuật xanh, có thể thay thế bằng xí nghiệp nguồn năng lượng. Khu công nghệ còn có chính sách ưu đãi…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play