Sau khi ăn sáng xong, Trương tổng của khách sạn Thanh Giang liền dẫn thầy thuốc của phòng Y tế khách sạn đến phòng Tổng thống số 03.

Sau khi ấn chuông cửa, đợi một lát thì cửa phòng mở ra. Đúng là cô gái giải vây cho Lý Đông Nghị ngày hôm qua. Cô ta nhìn thấy Trương tổng, ánh mắt sáng lên một chút:

- Có chuyện gì vậy?

- Kính chào quý khách, tôi là người phụ trách của khách sạn. Tôi họ Trương.

Trương tổng mỉm cười, hơi hạ thấp người nói:

- Là như vầy, phòng y tế của khách sạn chúng tôi, gần đây có một hoạt động gọi là “Xem sức khỏe của khách hàng như sức khỏe của mình”.

Vị bác sĩ đi theo đằng sau Trương tổng lập tức đưa ra một cái gối hơi, đặt vào trong tay Trương tổng.

Trương tổng liền cười nói:

- Đây là gối cung cấp miễn phí cho quý khách sử dụng. Xin vui lòng nhận cho.

Cô gái tiếp nhận cái gối hơi, thản nhiên cười nói:

- Cảm ơn rất nhiều, khách sạn phục vụ rất cẩn thận.

- Khách hàng chính là cha mẹ, là cơm áo của chúng tôi. Khiến khách hàng vừa lòng chính là tôn chỉ của chúng tôi. Nếu quý khách còn có yêu cầu gì thì cứ việc tìm tôi.

Trương tổng có vẻ rất khách khí, chỉ vị bác sĩ đằng sau mình:

- Ngoài ra, khách sạn chúng tôi còn cung cấp dịch vụ kiểm tra sức khỏe miễn phí. Đây là bác sĩ Ngưu của phòng Y tế khách sạn chúng tôi. Y thuật rất cao minh. Nếu có cần thì cứ liên hệ với bác sĩ Ngưu.

- Vâng, cám ơn mọi người!

Cô gái gật đầu, rồi khép cửa lại.

Trương tổng thấy đối phương không có ý kiểm tra, liền hướng bác sĩ Ngưu nháy mắt.

Bác sĩ Ngưu liền đem thiết bị đến phía trước nhắc nhở:

- Nếu thuận tiện, tôi hiện tại có thể kiểm tra sức khỏe của quý khách. Khách sạn chúng tôi sẽ căn cứ vào độ mạnh yếu của sức khỏe quý khách, vì ngài mà chuẩn bị một phần thức ăn tùy theo yêu cầu sức khỏe của ngài.

- Cám ơn, không cần đâu!

Cô gái cười lắc đầu, thầm nghĩ khách sạn Trung Quốc đúng là biết cách kinh doanh. Xem ra là muốn nghĩ biện pháp kéo người Hàn Quốc sang đây.

Chính vào lúc này thì bên trong lại truyền ra giọng nói già nua nhưng uy nghiêm:

- Ân Hi, là ai vậy?

Cô gái quay đầu lại nói:

- Là người phụ trách khách sạn đưa tới một cái gối hơi dưỡng khí, còn nói là có thể miễn phí kiểm tra sức khỏe. Cháu đang bảo họ đi.

- Vậy thì cứ để họ vào đây!

Thanh âm bên trong lại vang lên.

Cô gái đành phải mở cửa ra, nói:

- Mời vào!

Nói xong liền ôm cái gối dưỡng khí đi trước dẫn đường.

Trương tổng nhẹ nhàng thở ra. Chỉ cần đồng ý kiểm tra là được. Ông ta đương nhiên là không thể đuổi khách ra khỏi khách sạn được. Nhưng lời nói của Tăng Nghị cũng không thể không coi trọng. Ông ta đã nghĩ biện pháp, dựa vào cơ hội tặng gối hơi, kiểm tra sức khỏe của khách một chút. Chỉ cần kiểm tra ra bệnh vậy thì chứng minh khách đã mắc bệnh trước khi đến khách sạn. Như vậy thì cho dù khách có xảy ra việc gì bất ngờ thì trách nhiệm cũng không hoàn toàn thuộc về phía khách sạn.

Phòng Tổng thống sớ 03 là phòng lớn nhất trong khách sạn, được trang hoàng hết sức xa hoa, chút cũng không thua gì khách sạn bảy sao ở nước ngoài. Thậm chí còn hơn chứ không kém.

Ông cụ ngày hôm qua lúc này đang ngồi ở ghế sofa ngoài ban công, trong tay cầm một tờ báo, bên cạnh là chiếc bàn, trên chiếc bàn là thiết bị đo huyết áp. Xem ra là ông ta chuẩn bị đo huyết áp của mình.

Trương tổng trong lòng đánh bộp một tiếng. Vì sao phải đo huyết áp, xem ra Tăng Nghị không lừa mình. Ông cụ này thật sự là bị bệnh!

Cô gái thu dụng cụ đo huyết áp lại, nói:

- Vậy thì làm phiền mọi người.

Bác sĩ Ngưu nhận được ánh mắt của Trương tổng, liền cầm thiết bị của mình đi tới, mở cái thùng ra, từ bên trong lấy ra ống nghe bệnh, dụng cụ đo huyết áp, đo nhiệt độ cơ thể. Còn có một quyển sổ ghi chép khám bệnh tại nhà. Sau đó mở bút ra nói:

- Xin hỏi ông năm nay bao nhiêu tuổi?

Ông cụ buông tờ báo, tuy nhiên vẫn trả lời:

- Sáu mươi tám!

Bác sĩ Ngưu điền vào bản khám bệnh tại nhà, sau đó bắt đầu đo huyết áp, nhiệt độ cơ thể, nhịp đập của tim. Cuối cùng ghi nhớ tất cả các kết quả. Sau đó mày hơi cau lại, xem qua những số liệu này thì đều rất bình thường, hoàn toàn không nhìn ra ông cụ này có dấu hiệu bị bệnh.

Tuy nhiên, nhớ tới nhiệm vụ của Trương tổng, y cũng hắng giọng một chút rồi nói:

- Số liệu huyết áp, nhiệt độ cơ thể đều rất tốt, chứng tỏ sức khỏe của quý khách rất bình thường. Phải chú ý giữ gìn. Tuy nhiên, tôi thấy khí sắc của ngài rất kém, cho nên tốt nhất là nên đến bệnh viện để kiểm tra tổng quát lại.

Bốp!

Ông cụ liền ném tờ báo lên trên bàn rồi nói:

- Khí sắc kém? Vậy thì cậu nói cho tôi biết, cái gì gọi là khí sắc? Như thế nào thì mới được xem là khí sắc kém?

Bác sĩ Ngưu hoảng sợ, không nghĩ tới ông cụ này trở mặt liền trở mặt. Hơn nữa ánh mắt linh hoạt, sắc bén đến cực điểm, mang theo một cỗ uy thế, ép y tới mức không thở nổi.

- Khí….khí sắc kém….chính là nói… nói…

Trương tổng lúc này tiến lên một bước nói:

- Quý khách xin đừng nóng giận. bác sĩ Ngưu cũng chỉ là chiếu theo góc độ chuyên nghiệp của thầy thuốc mà nói, đưa ra cái nhìn của bản thân. Có đôi khi người buổi tối không nghỉ ngơi tốt, ngày hôm sau cũng sẽ có khả năng thoạt nhìn tinh thần kém một chút. Tôi thấy ý tứ của bác sĩ Ngưu chính là cái này.

- Ông là thầy thuốc sao?

Ông cụ lại lạnh lùng nhìn Trương tổng:

- Ông có thể thay thầy thuốc kết luận sao?

Trương tổng lập tức im miệng lại. Ông ta đã nhìn ra ông cụ này không phải là người dễ chọc, thầm nghĩ chó thật, nói ông khí sắc kém, ông liền mất hứng. Tôi thay ông bảo vệ một chút, ông cũng không ưng. Tôi thấy ông thật sự bị bệnh rồi. Hơn nữa còn bệnh không nhẹ. Ai cắn ai? Rõ ràng chính là bệnh chó dại.

Bác sĩ Ngưu nhìn thoáng qua Trương tổng, cảm thấy Trương tổng ra hiệu chính mình rút lui thì liền cuống quýt bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình, sau đó đem thiết bị cất vào thùng, đứng lên, chuẩn bị chạy lấy người.

- Đứng lại!

Ông cụ trầm giọng nói:

- Không phải nói là kiểm tra sức khỏe sao? Kết luận đâu?

Bác sĩ Ngưu có chút thoáng đổ mồ hôi, thầm nghĩ có nói gì chứ. Ông đâu có tin lời của tôi thì còn bảo tôi nói ra kết luận để làm gì/? Y nói:

- Huyết áp, nhiệt độ cơ thể, nhịp tim bình thường, chính là….

Trương tổng vừa thấy ông cụ kia chuẩn bị có dấu hiệu phát hỏa thì liền khẩn trương nháy mắt ra hiệu bác sĩ Ngưu không cần nói tiếp. Nếu chẳng may khiến lão gìa này tức giận đến tại chỗ ngã bệnh thì đúng là tự tìm xui xẻo.

- Cái gì là cái gì?

Ánh mắt của ông cụ giống như kiếm, nhìn chằm chằm vào bác sĩ Ngưu.

Bác sĩ Ngưu lập tức cảm giác trên lưng đổ mồ hôi, lông tơ dựng thẳng lên. Y vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt lợi hại như vậy, giống như là nhìn thấy tận đáy lòng của mình. Y ngập ngừng nói:

- Chính là….chính là phải chú ý uống nhiều nước….uống nhiều nước.

Trương tổng nhẹ nhàng thở ra, thầm nghĩ bác sĩ Ngưu này thật ra còn có điểm nhanh trí. Uống nhiều nước là lời nói chuẩn nhất, tin tưởng lão già này như thể nào cũng chọn không ra bệnh.

Ai ngờ ông cụ lại hỏi:

- Vì sao? Vì sao phải uống nhiều nước?

Bác sĩ Ngưu như muốn bị tra tấn đến phát điên, thầm nghĩ nếu ông có bản lĩnh thì đừng có uống nước, xem có chết khát hay không? Uống nhiều nước mà cũng cần lý do sao? Y nói:

- Gần đây thời tiết khá nóng, uống nhiều nước có thể trợ giúp cơ thể duy trì nhiệt độ.

Ông cụ kia lúc này mới bằng lòng từ bỏ, hừ lạnh một tiếng rồi cầm lấy tờ báo của mình, không hề phản ứng đến hai người.

Cô gái lúc này mới nói:

- Phiền toái hai vị, cảm thấy áy náy vô cùng.

Trương tổng trên mặt lại cười khách khí nhưng trong lòng oán thầm không ngừng, dưới chân một chút cũng không lưu lại, bước nhanh ra khỏi phòng Tổng thống số 03.

Bác sĩ Ngưu đi theo đằng sau Trương tổng, thấp giọng oán hận nói:

- Trương tổng, ngài nói xem đây đều là ai chứ? Chưa bao giờ thấy người khó hầu hạ như vậy.

- Nói ít thôi! Bình thường dạy bảo các người như thế nào, nhớ kỹ cho tôi, khách hàng vĩnh viễn là đúng.

Trương tổng lưng thẳng bước về phía trước. Lúc này ông ta cũng có chút tức giận nhưng cũng lo lắng, trong bụng thầm nhủ Tăng Nghị quả nhiên là mắt lửa ngươi vàng. Ông cụ này không biết nói lý. Nếu ở khách sạn gây ra chuyện bất ngờ thì đúng là phiền toái lớn rồi. Nghĩ như vậy, Trương tổng cảm thấy phiền lòng, hận không thể trực tiếp đuổi lão già này ra khỏi khách sạn.

Cô gái kia đứng ở cửa phòng, thấy hai người Trương tổng biến mất ngoài hành lang, trong lòng cũng có chút khó hiểu. Không phải nói là miễn phí gối hơn, như thế nào lại đích thân đến chứ.

Nghĩ đến đây, cô gái liền gọi điện thoại cho Lý Đông Nghị:

- Khách sạn hôm nay có tặng anh gối hơi miễn phí không?

Lý Đông Nghị cũng bị lời nói này làm cho bất ngờ nói:

- Không có!

- Vậy thì không có việc gì.

Cô gái trong lòng lại cảm thấy việc này hơi kỳ quái.

Lý Đông Nghị bên kia lại hỏi:

- Thôi lão tiên sinh hôm nay tâm trạng như thế nào? Tôi có cần qua bên đó hay không?

Cô gái lên tiếng:

- Không cần, tâm trạng của ông nội thoạt nhìn không tốt.

Lý Đông Nghị liền ồ một tiếng rồi không hề lên tiếng. Mỗi lần đi gặp ông cụ là y cảm thấy nhức đầu.

Cúp điện thoại, cô gái tên là Ân Hi đứng ngoài cửa cân nhắc việc này. Không tặng cho khách khác gối hơi, cũng không làm kiểm tra sức khỏe cho khách khác. Vì sao lại tới tìm ông nội mình chứ? Cô gái đột nhiên ánh mắt sáng ngời. Chẳng lẽ khách sạn sớm biết ông nội mình bị bệnh?

Nhưng bọn họ làm sao mà biết được?

Ân Hi cảm thấy chuyện này có chút không thể tin nổi. Ông nội bị bệnh, toàn bộ Hàn Quốc cao thấp không biết. Ngay cả Tổng thống cũng không nhận được tin tức. Vì sao người ở Vinh Thành ngàn dặm xa xôi lại biết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play