Tăng Nghị trở lại văn phòng của mình, mở bao công văn. Sau khi xem xong tài liệu bên trong, hắn mới hiểu được Gia Cát Mưu vì sao lại thống khoái giao hạng mục này cho hắn phụ trách. Thật sự là hại người rất nặng. Gia Cát Mưu hứa hẹn cung cấp bốn năm trăm triệu cho hạng mục, nay lại bắt hắn thực hiện.
Tăng Nghị liền gọi Lý Vĩ Tài đến, hỏi:
- Chánh văn phòng Lý, tôi hôm nay mới tới, có một số việc muốn tìm anh để hỏi thăm một chút.
Lý Vĩ Tài sớm đoán chắc Tăng Nghị sẽ đến tìm mình, cho nên đem ghế dựa, ngồi xuống đối diện với Tăng Nghị nói:
- Phó chủ nhiệm Tăng, nếu muốn biết tình huống nào thì nếu tôi biết, tôi nhất định sẽ nói.
- Tình hình tài chính ở quận trước mắt như thế nào?
Tăng Nghị hỏi.
Lý Vĩ Tài liền lắc đầu, rất không vui nói:
- Chuyện này cục Tài chính là người rõ ràng nhất. Tuy nhiên, theo tôi được biết, thì hơn một năm qua, sổ sách của cục Tài chính không vượt quá con số hai chục triệu.
Tăng Nghị biết mình đã bị Gia Cát Mưu cho vào bẫy. Toàn bộ khu không có bao nhiêu tiền, Gia Cát Mưu đã dám mở miệng hứa hẹn cung cấp một phần ba chi phí xây dựng. Đây không phải là giả dối sao? Tuy nhiên, đây cũng không thể hoàn toàn xem là âm mưu. Bảo hắn phụ trách việc chuẩn bị xây dựng trường đại học Y là do ý của tỉnh. Gia Cát Mưu chỉ là thuận tay đẩy thuyền mà thôi.
Lý Vĩ Tài trong lòng âm thầm thở dài vì Tăng Nghị. Vừa mới đến đảm nhiệm liền nhận phải một cục diện rối rắm như vậy. Cẩu Đầu Mưu này hại người rất nặng. Y nói tiếp:
- Phó chủ nhiệm Tăng hiện tại là lãnh đạo của tôi, tôi cũng không giấu diếm cậu. Ở quận trước mắt một phân tiền cũng không lấy ra ngoài được. Chủ nhiệm Mưu có quy định, hễ vượt quá hai ngàn thì phải tìm ông ta ký tên.
Đường đường một khu công nghệ tiên tiến hiện đại, hai ngàn không ngờ cũng phải tìm nhân vật số một ký tên. Tăng Nghị âm thầm lắc đầu, đây không bằng một phòng Xúc tiến đầu tư nho nhỏ của huyện Nam Vân nữa.
Lý Vĩ Tài thấy Tăng Nghị không nói chuyện, trong bụng thầm nhủ vị Phó chủ nhiệm Tăng lúc này đã bị đặt trên lò nướng. Tuy nhiên, phá hư không chỉ riêng việc này. Lý Vĩ Tài lại nói:
- Lẽ ra, hạng mục trường đại học Y lớn đến như vậy, thì không còn là chuyện của khu công nghệ cao nữa, mà ở thành phố cũng được lợi. Nhưng tài chính của thành phố cũng không lạc quan. Khu công nghệ cao thành lập đã ba năm rồi, Ở thành phố trước sau đã đầu nhập vào hơn ba trăm triệu, tình hình cũng rất khẩn trương.
Tăng Nghị thầm nghĩ, khu công nghệ cao làm thành cái dạng này, không thể trả lại cho thành phố một phân tiền, lại bắt thành phố tiếp tục đầu nhập vào. Cho dù tài chính thành phố Bạch Dương có dồi dào thì cũng không chống đỡ được bao lâu. Nói không chừng thành phố sẽ bỏ cuộc mất.
Lý Vĩ Tài lại thở dài, giả bộ thay Tăng Nghị lo lắng nói:
- Sợ là phải tìm biện pháp ở chỗ khác rồi. Nói cách khác, tìm thành phố để xin là không trông cậy được rồi. Nếu không thì Gia Cát Mưu đã làm từ lâu.
Tăng Nghị liếc mắt một cái, thầm nghĩ Lý Vĩ Tài này thật đúng là lợi hại. Lúc trước sao không nhắc nhở tôi, nếu có nhắc nhở thì tốt xấu gì mình cũng còn có thể nói chuyện với Gia Cát Mưu.
- Tôi tin rằng khó khăn chỉ là tạm thời.
Tăng Nghị chuyển đề tài:
- Tình huống đất dự trữ ở quận như thế nào?
Lý Vĩ Tài có chút bất ngờ. Tăng Nghị khi nghe tình huống này, không ngờ mặt không đổi sắc, hình như chút cũng không để trong lòng. Chẳng lẽ hắn có biện pháp giải quyết khoản tiền mấy trăm triệu kia sao? Điều đó là không có khả năng. Ngay cả thành phố cũng không có khả năng xuất ra nhiều tiền như vậy. Lý Vĩ Tài hơi sửng sốt rồi khẩn trương nói:
- Ở quận từ khi thành lập khu thì rất coi trọng công tac trưng thu đất. Trước mắt thì có rất nhiều. Đủ cung ứng trong hai ba năm.
Tăng Nghị hơi gật đầu. Chỉ cần đáp ứng vấn đề đất đai để xây dựng trường là được rồi. Sự tình đã tốt rồi. Trường đại học Y cũng không phải ngày một ngày hai là có thể xây dựng xong, hẳn sẽ cần một khoảng thời gia rất dài. Trước chỉ cần hai ba trăm triệu tài chính thì có thể duy trì vận hành. Cho nên, khu công nghệ cao đồng ý cung cấp mấy trăm triệu thì cũng không nhất định là phải có ngay bây giờ. Về sau nếu thật muốn dùng đến khoản tiền này thì cùng lắm đi vay nợ ngân hàng thôi.
Tuy nhiên, trước mắt, vấn đề lớn nhất của khu công nghệ là đất không đáng giá. Cho dù là vay ngân hàng, sợ là cũng không vay được bao nhiêu. Cho nên, muốn giá đất tăng nhanh, biện pháp duy nhất chính là thu hút đầu tư.
Chỉ có xí nghiệp đến đây thì đất mới có thể bán đi. Bán đất thì khu công nghệ cao mới có tiền. Đến lúc đó, nói không chừng trường đại học Y sẽ không còn mượn nợ nữa. Ngoài ra, có xí nghiệp thì còn có thu nhập từ thuế. Có người thì còn có tiêu phí. Về sau chậm rãi sẽ hình thành một tuần hoàn thật tốt. Nhưng bán đất cũng không phải là kế lâu dài, chỉ có thể dùng để giải quyết vấn đề tài chính trước mắt thôi.
Trong nước có rất nhiều địa phương đang làm các loại khai thác kinh tế, phát triển khu công nghệ. Muốn làm cho tốt nhưng ngược lại lại là lẫn lộn đầu đuôi, biến tài chính thành thuần túy thổ địa. Chỉ vì cái trước mắt mà đem giá đất đẩy lên cao, khiến bọn đầu cơ đất trục lợi. Nhưng lại khiến cho xí nghiệp không gánh vác nổi, cuối cùng không thể không đóng cửa.
Biết rõ hiện trạng của khu công nghệ cao, Tăng Nghị trong lòng có chút bất đắc dĩ. Từ Nam Vân đến Bạch Dương, chính mình đi một vòng lớn, kết quả lại quay về cái nghiệp cũ, vẫn phải làm thu hút đầu tư.
Tuy nhiên, lần này cũng may là mình còn có quyền lên tiếng nhất định. Ít nhất có thể trong phương diện chính sách, quy hoạch đưa ra những phương hướng nắm chắc, không đến mức dẫm vào vết xe đỗ như những địa phương khác.
Lý Vĩ Tài thấy Tăng Nghị khí định thần nhàn, vân nhạt phong khinh, thầm nghĩ Phó chủ nhiệm Tăng thật sự không đơn giản. Nếu đổi lại là người khác thì sợ rằng sớm mặt co mày cáu. Tuổi còn trẻ mà biết cách giữ bình tĩnh như vậy thì thật sự là hiếm thấy. Xem ra Cẩu Đầu Mưu lần này gặp phải đối thủ rồi. Tiểu tử này không phải là người dễ đối phó.
- Phó chủ nhiệm Tăng, nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi xin phép về trước.
Lý Vĩ Tài cười:
- Tối nay, ở quận sẽ tổ chức bữa tiệc hoan nghênh, chào đón Phó chủ nhiệm Tăng.
Tăng Nghị hơi khoát tay cười nói:
- Khiến Chánh văn phòng Lý phải lo lắng, tối nay tôi nhất định sẽ đến.
Đối với loại người dối trá như thế, Tăng Nghị cũng không muốn dây dưa quá lâu.
Lý Vĩ Tài đứng dậy xin phép ra ngoài. Khi đi ra ngoài rồi mà trong lòng vẫn còn rất buồn bực. Rốt cuộc thì Phó chủ nhiệm Tăng có diệu kế gì mà có thể đúng lúc giải quyết được một khoản tiền lớn như vậy.
Ngày hôm sau, Tăng Nghị bắt đầu đi thị sát các nơi trong quận. Vừa đi vừa hiểu biết hiện trạng của quận như thế nào. Ngoài ra còn để xem trường đại học Y nên xây dựng chỗ nào cho thích hợp.
Liên tiếp vài ngày, Tăng Nghị đều làm công việc này. Buổi sáng thì đến Ban quản lý điểm danh, sau đó ngồi xe ra ngoài. Cho đến giờ tan tầm mới trở lại.
Gia Cát Mưu quan sát mấy ngày, có chút ngồi không yên. Trọng trách mấy trăm triệu đang đè lên người, nhưng Tăng Nghị lại không tìm mình tố khổ, lại không đi thoạt động ở cấp trên. Điều này có chút không thích hợp. Là hắn đã nắm chắc thắng lợi, hay đã biết mình không thể hoàn thành nhiệm vụ, chuẩn bị phá hư?
Nếu là có nắm chắc thắng lợi, thì tốt rồi. Còn nếu phá hư thì Gia Cát Mưu tuyệt đối không cho phép chuyện này phát sinh. Trường đại học Y là một hạng mục trọng điểm của tỉnh. Nếu Tăng Nghị phá hư, ở tỉnh truy cứu xuống, chính mình là người thứ nhất khó thoát khỏi trách nhiệm. Dù sao trường đại học Y được quyết định xây dựng ở đây trước, Tăng Nghị nhậm chức sau. Bản thân ông ta phải chịu trách nhiệm cho nó.
Gia Cát Mưu cảm thấy chính mình cần phải nhắc nhở Tăng Nghị. Buổi sáng hôm sau, ông ta mời dự họp bộ máy lãnh đạo Ban quản lý.
- Đầu tiên, tôi xin tuyên bố một quyết định quan trọng. Ngày mốt, ở tỉnh sẽ cùng với quỹ y tế David ký hiệp nghi quyên tiền xây dựng trường đại học. Ở tỉnh đối với hạng mục này rất coi trọng. Hiệp nghị là do Phó chủ tịch tỉnh Niếp Quốc Bình ký tên. Hạng mục này là do đồng chí Tăng Nghị phụ trách. Đến lúc đó, tôi sẽ cùng với cậu ấy đến tỉnh tham dự nghi thức ký tên.
Gia Cát Mưu sau khi nói xong thì liền nhìn Tăng Nghị:
- Phó chủ nhiệm Tăng, những tài liệu có liên quan đến hạng mục cậu đã hiểu hết chưa?
Tăng Nghị gật đầu.
- Đã hiểu hết rồi.
- Vậy thì có gì khó khăn thì cứ nói ra.
Gia Cát Mưu cổ vũ:
- Có cái gì khó khăn thì cứ trình bày, chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp.
Những vị Phó chủ nhiệm Tăng, Phó bí thư khác tất cả đều trong lòng đánh bộp, thầm nghĩ chúng ta chỉ có vài người, có thể nghĩ ra biện pháp gì. Thật muốn có biện pháp thì cũng sẽ không lên tiếng, thuận tay đồng ý trong cuộc họp phân công mấy ngày hôm trước đâu. Việc này không phải đã giao cho Tăng Nghị rồi sao, như thế nào lại thành chuyện của mọi người?
Gia Cát Mưu trước mặt nhiều người tất nhiên là phải duy trì thái độ ủng hộ của mình đối với hạng mục này. Ít nhất là ngoài mặt. Ông ta đều đã “mưu lược” tốt lắm. Nếu Tăng Nghị tố khổ, thì chính mình liền “cố mà làm”, đến thành phố một chút, lấy hai ba chục triệu. Kể từ đó, chuyện này hoàn toàn là triệt để giao cho Tăng Nghị. Ở quận đã mạnh mẽ ủng hộ, sự tình làm không xong thì năng lực của Tăng Nghị cậu là có vấn đề.
Tăng Nghị hắng giọng một chút, mở ra quyển sổ ghi chép của mình nói:
- Khó khăn thì không có, ý tưởng thì thật ra có một chút.
Xoảng!
Lý Vĩ Tài vừa mới nâng tách trà thì liền đánh rơi xuống bàn hội nghị, quay tròn. Y giật mình. Vài trăm triệu, Phó chủ nhiệm Tăng không ngờ nói không có khó khăn, Hắn rốt cuộc có đọc kỹ qua tài liệu không, hay căn bản là không thấy?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT