Sự việc của khu Chính Bình sau cuộc họp báo cũng từ từ tiêu tan. Một đám cán bộ bị miễn chức, nhưng rất nhanh có tân cán bộ được bổ nhiệm lên.

Nhưng sự việc của trường đại học Y thì hoàn toàn không có tin tức. Lúc trước tỉnh còn thúc giục, mau chóng cùng David đạt thành hiệp nghị. Tôn Văn Kiệt cũng tỏ vẻ muốn tham dự nghi thức ký ước. Nhưng hiện tại, ở sở vẫn chưa có người làm chuyện này. Tất cả mọi người đều cố ý lảng tránh.

Tăng Nghị tìm Quách Bằng Huy phản ánh hai lần, nói David bên kia đang thúc giục. Quách Bằng Huy chỉ lắc đầu thở dài, tỏ vẻ sẽ hướng cấp trên phản ánh nhưng vẫn không có hồi âm.

Tan giờ làm, Tăng Nghị rời khỏi tòa lầu sở Y tế, đụng phải thư ký của Đỗ Nhược.

- Trưởng phòng Tăng.

Thư ký bước nhanh lên, cười chào hỏi:

- Cục trưởng Đỗ phái tôi đến đây.

Tăng Nghị ồ một tiếng, hướng đến chiếc xe của thư ký bên kia, vừa đi vừa nói:

- Về sau đừng gọi tôi là Trưởng phòng gì nữa. Đó là chuyện trước kia ở Nam Vân, nếu để sở nghe được thì không hay.

- Tôi thì lại cảm thấy kêu như vậy có vẻ rất thân thiết.

Thư ký cười. Khi y gọi, đã quan sát xung quanh không có ai. Luận cấp bậc, thư ký của Đỗ Nhược cao hơn Tăng Nghị. Nhưng y cũng không dám chậm trễ. Tăng Nghị là người mà ông chủ của y xưng huynh gọi đệ:

- Tôi về sau sẽ chú ý.

Chiếc xe rời khỏi sở Y tế, hướng vùng ngoại ô Du Nhiên Cư chạy tới.

Đi chưa được hai bước thì đã đụng phải lão Tả. Ông ta đang nói chuyện với một người khách, nhìn thấy Tăng Nghị thì liền bỏ khách của mình lại, bước tới nói:

- Tăng Nghị, đang muốn nói với cậu, cái tên David hôm nay phái người đến cảm ơn.

Tăng Nghị cười ha hả:

- Thế có đưa lễ vật gì tạ ơn không?

- Cái tên nước ngoài đó keo kiệt hơn tôi tưởng, chỉ có tặng mỗi bằng khen.

Lão Tả nói:

- Tuy nhiên, về sau nếu có cơ hội thì cậu vẫn tìm tôi nhé.

Tăng Nghị cũng không có khả năng đi chữa cho cái chân âm dương của David. Nếu không thì chẳng khác nào tự đánh vào mặt mình. Hắn bảo lão Tả đóng giả làm thầy thuốc, dùng một ít thuốc bôi trị cho David. Ai ngờ lão Tả đã mắc nghiện, lại còn trông ngóng lần tiếp theo.

- Được, nếu có cơ hội, tôi nhất định sẽ thông báo cho ông biết.

Tăng Nghị cười giỡn nhưng trong lòng thầm nghĩ cơ hội như thế nào lại có lại được chứ.

Tuy nhiên, lão Tả lại tin là thật. Ông ta dẫn Tăng Nghị đến phòng khách quý, vừa đi vừa nói:

- Hôm nay, lúc đưa bằng khen tới, bạn bè của tôi cũng ở đây. Đúng là thật nở mày nở mặt. Tôi đang chuẩn bị mua một bộ trang phục và dụng cụ bác sĩ. Khi nào cần đóng giả thì sẽ không có vấn đề.

Tăng Nghị cười ha hả, sợ rằng bộ quần áo và dụng cụ này của lão Tả chỉ có thể để ở nhà thưởng thức thôi.

Hai người ở trong phòng khách quý uống trà một hồi thì Đỗ Nhược tới. Phía sau còn có Đường Hạo Nhiên. Cũng không biết là hai người này hẹn trước hay là trùng hợp.

Lão Tả cười đứng lên:

- Quý khách quang lâm, cửa hàng của tôi thật sự là vẻ vang. Mau mời ngồi, tối nay tôi mời khách, chúng ta cùng nhau uống một bữa.

Đường Hạo Nhiên ngồi xuống một cái ghế bành, khoát tay chặn lại nói:

- Ông chủ Tả, rượu khẳng định là phải uống. Tuy nhiên, chúng tôi hôm nay đến đây là muốn uống rượu của Tăng Nghị.

Đỗ Nhược mỉm cười:

- Phải, hôm nay phải là Tăng Nghị mời khách.

Lão Tả đầu tiên là sửng sốt, vì sao Tăng Nghị phải mời chứ. Ai mời mà chẳng được? Lập tức ông ta liền phản ứng lại, ánh mắt nóng bỏng nhìn Tăng Nghị nói:

- Tăng Nghị, cậu thật là không biết suy nghĩ. Việc vui lớn như vậy, sao không nói cho tôi biết.

Tăng Nghị cũng không hiểu ra sao. Cái gì là việc vui? Tôi có việc nào vui chứ?

Đường Hạo Nhiên cầm lấy tách trà, nói:

- Ông chủ Tả là hiểu lầm Tăng Nghị rồi. Chuyện vui này cậu ta còn chưa biết đâu.

Tăng Nghị làm sao mà không nghe ra ý tứ trong đó:

- Anh Đường, có phải anh nghe được tin tức gì hay không?

Đường Hạo Nhiên nhấp một ngụm trà, cho thấm yết hầu rồi lúc này mới duyên dáng cười, chậm rãi nói:

- Cậu hãy chuẩn bị sẵn sàng đi. Ban tổ chức cán bộ sẽ tìm cậu nói chuyện. Thăng chức cấp cục phó.

- Điều đó không có khả năng.

Tăng Nghị kinh ngạc. Năm ngoái mình mới tiến vào thể chế thì đã được trực tiếp phân cấp Trưởng phòng. Đây đã là ngoại lệ rồi. Hiện tại cấp Trưởng phòng còn chưa làm được một năm, như thế nào lại thăng lên làm cấp Phó cục trưởng chứ.

Đỗ Nhược lên tiếng:

- Tin tức của thư ký Đường làm sao mà sai được. Tôi thấy là cậu tiếc không muốn mời rượu. Dù sao rượu của cậu tôi nhất định phải uống. Cậu không chạy thoát được đâu.

Tăng Nghị bất đắc dĩ cười:

- Tôi đâu có nói là không mời mà. Được, được, hôm nay tôi mời, không say không về.

- Lúc này mới là đúng này!

Đỗ Nhược hướng lão Tả vung tay lên:

- Ông chủ Tả, ông cũng đừng thay Tăng Nghị mời rượu. Mau mang rượu ngon nhất của Du Nhiên Cư lấy ra đây hết.

Lão Tả cười hớn hở, liên tục nói:

- Nhất định rồi. Chuyện tốt như vậy thì tất nhiên là phải uống.

Nói xong, lão Tả khẩn trương ra ngoài an bài tiệc rượu. Vốn ông ta đã chỉ bảo phòng bếp phục vụ theo quy cách cao. Nhưng lúc này xem ra quy cách phải cao hơn một chút nữa.

- Anh Đường, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Tăng Nghị nhìn Đường Hạo Nhiên:

- Anh giải thích cho tôi hiểu với.

Đường Hạo Nhiên buông tách trà, cười nói:

- Phó bí thư Đảng công ủy kiêm Phó chủ nhiệm thường trực khu công nghiệp khoa học kỹ thuật tiên tiến thành phố Bạch Dương. Cơ bản đã định rồi. Tăng Nghị, chúc mừng cậu nhé. Cậu là lãnh đạo cấp phó cục trẻ tuổi nhất tỉnh Nam Giang chúng ta.

Đường Hạo Nhiên lời này thật ra nói không sai. Muốn nói cán bộ trẻ tuổi cấp phó cục tỉnh Nam Vân thật sự ra có rất nhiều. Nhưng lại chẳng phải là thực chức. Giống như Tăng Nghị, có thể trực tiếp đảm nhiệm chức vụ lãnh đạo thực chức quả thật là rất ít.

Đỗ Nhược trong lòng hồi tưởng lại một chút, không khỏi cảm thán. So về tốc độ lên chức thì chính mình đã coi như rất nhanh rồi. Hơn bốn mươi tuổi đã đảm nhiệm lãnh đạo cấp Giám đốc sở. Trong quan trường cũng được xem là may mắn. Nhưng so với Tăng Nghị thì lại kém hơn một bậc. Khi mình bằng tuổi Tăng Nghị thì vừa mới tốt nghiệp, chỉ là một cán sự, chẳng có cấp bậc gì.

Chiếu theo tốc độ này, Tăng Nghị trước năm ba mươi tuổi sẽ được thăng lên làm cấp Phó giám đốc sở. Đây tuyệt đối là không thành vấn đề. Đỗ Nhược thầm giật mình.

- Tăng Nghị, cậu nói xem, chuyện tốt này có phải nên mời khách hay không?

Đỗ Nhược cười.

Tăng Nghị gật đầu:

- Tất nhiên là phải mời!

Đường Hạo Nhiên cũng có chút hâm mộ. Chính y là một thư ký của Bí thư Tỉnh ủy, thoạt nhìn thì phong cảnh vô hạn, nhưng nói thế nào thì cũng chỉ là một thư ký. Xa không thể nào có sự làm chủ của một lãnh đạo được.

Tuy nhiên, y cũng chỉ là trong lòng hâm mộ một chút, chứ không có nguyện ý biểu hiện ra bên ngoài mình muốn được như thế này. Đây chính là kiêng kỵ lớn nhất của một người thư ký. Anh không thể đưa ra yêu cầu về lợi ích và hiệu quả. Nếu không, một khi lãnh đạo phát giác thì đời thư ký của anh cũng coi như chấm dứt. Tương phản, chỉ cần anh trung thành và tận tâm, toàn tâm toàn ý vì lãnh đạo làm việc. Một khi có cơ hội, lãnh đạo khẳng định sẽ có an bài cho anh. Chẳng lẽ lãnh đạo không biết dùng tâm phúc của mình mà lại đi đề bạt người khác sao?

- Tăng Nghị, cậu ở cơ sở rèn luyện, đi xuống công tác thì đã rất quen thuộc. Tôi là lão đại ca cũng không biết dặn dò gì thêm.

Đường Hạo Nhiên nhìn Tăng Nghị, cười ha hả nói:

- Nhưng nếu ở dưới gặp phải khó khăn gì không thể giải quyết thì đừng quên gọi cho tôi. Tôi chính là hậu thuẫn của cậu.

Đỗ Nhược thầm nhủ, Đường Hạo Nhiên thật biết làm người. Câu nói đầu tiên không hề khách sáo. Ông ta nói:

- Phó cục trưởng thành phố Bạch Dương lão Trần là bạn thân với tôi nhiều năm. Nếu ở Bạch Dương mà ông em bị ủy khuất, tôi sẽ không tha cho ông ta.

Tăng Nghị nói lời cảm ơn, cuối cùng nói:

- Thành phố Bạch Dương chỉ cách Vinh Thành có mấy chục cây. Qua lại cũng dễ dàng. Hai lão đại ca nói giống như là tôi sang tỉnh khác vậy. Thật nếu có chuyện gì thì em sẽ đến cầu viện hai người.

Hai người đều cười ha hả. Quả thật, thành phố Bạch Dương cách Vinh Thành rất gần. Theo như trên bản đồ, thành phố ở phía tây Vinh Thành. Khoảng cách đến trung tâm thành phố Vinh Thành là bốn mươi tám km. Mà Tăng Nghị muốn đến khu công nghiệp khoa học hiện đại thành phố Bạch Dương thì từ Vinh Thành lái xe đi khoảng nửa tiếng là tới.

Nhưng nếu nói về thành phố Bạch Dương thì phải dùng hai chữ để hình dung là mất mát.

Thành phố Bạch Dương là một thành phố yếu kém. Ít nhất Tăng Nghị khi ở Vinh Thành thì cũng nghe người ta rất ít khi nhắc tới tên thành phố Bạch Dương. Thậm chí khi nhìn trên bản đồ, người Nam Giang còn quên mất sự tồn tại của thành phố Bạch Dương.

Nếu đến Bạch Dương đã là chuyện ván đã đóng thuyền, Tăng Nghị không thể không hướng Đường Hạo Nhiên và Đỗ Nhược tìm hiểu một chút về thành phố. Rượu quá ba tuần, hắn đã nói ra suy nghĩ của mình.

Đỗ Nhược đối với tình hình ở thành phố Bạch Dương rất rõ ràng. Ông ta đã trả lời mọi hiềm nghi của Tăng Nghị.

Nhân vật số một của thành phố Bạch Dương là Bí thư Thành ủy Hạ Tây Lợi, cùng với Bí thư Thành ủy Vinh Thành Tần Lương Tín ban đầu là đối thủ cạnh tranh trong chính trị, từng triển khai tranh đoạt chức Bí thư Thành ủy Vinh Thành. Nhưng cuối cùng Tần Lương Tín đã thắng lợi.

Tần Lương Tín sau khi đảm nhiệm chức Bí thư Thành ủy Vinh Thành, đã đưa ra kế hoạch phát triển kinh tế cho Vinh Thành. Bởi vì khoảng cách giữa thành phố Bạch Dương với Vinh Thành khá gần, Tần Lương Tín tích cực vận tác, đem thành phố Bạch Dương nhập vào trong bản đồ. Hạ Tây Lợi dĩ nhiên là không có khả năng đáp ứng chuyện này. Ông ta cho rằng Tần Lương Tín là dùng thái độ của kẻ thắng mà làm nhục kẻ bại là ông, cho nên kiên quyết chống lại. Lúc ấy, sự việc “Bạch nhập Vinh” huyên náo vô cùng lớn, thậm chí còn ảnh hưởng đến trung ương.

Cuối cùng, chuyện này cũng không giải quyết được. Nhưng kế hoạch của Tần Lương Tín cũng không vì vậy mà bỏ cuộc. Phía tây không được thì phía đông. Thông qua quy hoạch và phát triển, kinh tế trọng tâm của Vinh Thành từng bước được khuếch trương ở phía đông. Và cuối cùng là thâu tóm hai khu huyện phía đông, hình thành đại vận mệnh cho Vinh Thành ngày hôm nay.

Mà thành phố Bạch Dương sau khi phía đông thành phố Vinh Thành phát triển thì cũng bắt đầu thoát ly ra khỏi vòng tròn kinh tế.

- Khu công nghiệp khoa học kỹ thuật hiện đại tiên tiến thành phố Bạch Dương trước đây tôi cũng đã có đi xem qua.

Đường Hạo Nhiên nhìn Tăng Nghị nói:

- Cậu phải có tâm lý chuẩn bị. Tình huống không được lạc quan cho lắm. Những khu hiện đại cao cấp khác, là càng làm càng lớn. Mà khu hiện đại cao cấp của thành phố Bạch Dương thì càng làm càng nhỏ. So với bản đổ khu công nghiệp lúc mới bắt đầu thu hẹp hết phân nửa. Bởi vì không có xí nghiệp tiến nhập, rất nhiều đất trưng dụng đã được nông dân lấy về canh tác.

Tăng Nghị có chút ngạc nhiên. Không ngờ có khu hiện đại cao cấp càng làm càng nhỏ như thế. Lần đầu tiên nghe nói đến việc này.

Mặc kệ thế nào, thăng quan vẫn là chuyện vui. Mọi người uống rượu thật cao hứng.

Trước khi đi, Đường Hạo Nhiên vụng trộm cho Tăng Nghị biết một tin tức:

- Ở tỉnh cố ý muốn đem trường đại học Y mà David quyên góp xây dựng tại khu công nghệ cao thành phố Bạch Dương. Cậu lần này đi xuống, rất có thể sẽ phụ trách chuyện này.

Tăng Nghị liên tục nói lời cảm ơn. Nếu không có Đường Hạo Nhiên nhắc nhở, chính mình tuyệt đối cũng sẽ không đem hai việc này liên hệ lại làm một. Ngày mai u mê đến Ban tổ chức cán bộ nói chuyện khẳng định là trở tay không kịp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play