- Bác sĩ Tăng, Tiểu Ny bị bệnh gì vậy?

Tô Kiện Thuần hỏi.

- Bệnh thì không lo, chỉ cần uống một thang thuốc là có thể khỏi.

Tăng Nghị đứng dậy hỏi:

- Trước đây, Tiểu Ny tiếp nhận trị liệu là của bệnh viện Nhi thành phố Vân Hải sao?

Lão Tứ trả lời;

- Là bệnh viện Nhi thành phố Vân Hải.

- Bác sĩ chữa trị tên là gì?

Tăng Nghị hỏi.

Tô Kiện Thuần cảm thấy không ổn. Tăng Nghị không nói đến bệnh tình của Tiểu Ny, lại đi hỏi bệnh viện nào, thầy thuốc nào đã chữa trị cho Tiểu Ny. Chẳng lẽ bệnh này trị không đúng sao?

- Là bác sĩ họ Tôn.

Lão Tứ nói xong:

- Là Phó chủ nhiệm một khoa trong bệnh viện.

Tăng Nghị liền gật đầu, trong lòng oán hận. Loại bác sĩ vô lương như thế này, chính mình nhất định phải đi thu thập y. Vơ vét của cải thật ra là việc nhỏ, chỉ có điều không cho đối phương một bài học thì sau này không biết y sẽ còn hại bao nhiêu đứa nhỏ như Tiểu Ny nữa. Thậm chí không biết khiến cho bao nhiêu gia đình tan nhà nát cửa.

Tô Kiện Thuần lại hỏi:

- Bác sĩ Tăng, có cái gì không đúng sao?

- Sáng mai đem Tiểu Ny, chúng ta đến bệnh viện tìm bác sĩ Tôn. Tôi muốn hỏi một câu, trong khoảng thời gian này rốt cuộc anh ta đang trị bệnh gì.

Tăng Nghị giọng điệu lạnh như băng.

Tô Kiện Thuần và lão Tứ liếc mắt nhìn nhau, nói:

- Nếu…nếu bác sĩ Tăng đã có phương pháp thì cũng không nên đến bệnh viện.

Tăng Nghị quả quyết nói:

- Nhất định phải đi. Chuyện này tôi phải hỏi cho rõ ràng.

Tô Kiện Thuần và lão Tứ đều có cùng gương mặt u sầu. Huynh đệ bọn họ bình thường đều không có công việc cố định, tiền thu vào rất ít. Lần này vì chữa bệnh cho Tiểu Ny, bao nhiêu tiền của mọi người đều đổ ra hết. Mấy ngày trước, mỗi người lĩnh lương, chỉ chừa lại một trăm đồng cho mình, còn lại bao nhiêu đều đưa cho lão Tứ, bảo anh ta đến bệnh viện lo tiền thuốc men. Cứ như vậy mà vẫn còn thiếu bệnh viện hai ngàn đồng.

Tiểu Ny ở lại bệnh viện, mỗi ngày cũng cần đến một trăm đồng. Với tốc độ tiêu tiền như vậy, anh em họ có đi bán máu cũng không đủ. Suy xét đến việc phải đi cùng Tăng Nghị đến Nam Giang, lão Tứ sợ nợ tiền bệnh viện ngày càng nhiều, liền cân nhắc, quyết định trước ngưng trị liệu cho Tiểu Ny một thời gian, đợi đến Nam Giang rồi trị tiếp.

Bệnh viện nhi thành phố chỉ cách khách sạn Phúc Hoa có năm phút đồng hồ. Hai người nhất thời không còn tiền thanh toán tiền thuốc men, nên thương lượng quyết định nửa đêm mang Tiểu Ny từ bệnh viện ra. Lúc này mới tới khách sạn, tìm Tăng Nghị uống rượu chỉ là ngụy trang. Kỳ thật là chờ cho đêm yên tĩnh, đến bệnh viện mang đứa nhỏ ra ngoài.

Thấy thái độ kiên quyết của Tăng Nghị, hai người cũng không còn cách. Chỉ có thể đi một bước xem một bước, cùng lắm thì ngày mai mang hai trăm cân này giao cho bệnh viện thôi.

Tô Kiện Thuần hỏi:

- Bác sĩ Tăng, nếu không hiện tại đi lấy thuốc, trước cho Tiểu Ny uống?

Tăng Nghị khoát tay chặn lại:

- Bây giờ đã hơn nửa đêm, nào có hiệu thuốc Đông y nào mở cửa. Yên tâm đi, bệnh này không lo. Hai lần uống là có thể khỏi.

Lão Tứ nhẹ nhàng thở ra, chỉ mong đến trời sáng để đi bốc thuốc.

Tăng Nghị nói xong, liền vào một phòng nằm ngủ. Căn phòng này có hai gian, Tô Kiện Thuần và lão Tứ hoàn toàn có thể ở lại.

Hai người ngồi trong phòng khách, thấp giọng thương lượng một hồi. Lão Tứ ở lại chăm sóc đứa bé, còn Tô Kiện Thuần ra ngoài, xem có thể kiếm được khoản tiền nào đó hay không. Tránh cho việc ngày mai Tăng Nghị đến bệnh viện lại khó chịu, đồng thời coi thường anh em mình.

Trẻ con là đứa hay quên nhất. Tiểu Ny ngày hôm sau rời giường, nhìn không thấy có bác sĩ nào đến chích cho mình, cũng không ai đến đo nhiệt độ cơ thể, huyết áp, lại còn có bữa sáng rất ngon thì có vẻ rất cao hứng, đi tới đi lui trong phòng, thỉnh thoảng còn hỏi đông hỏi tây. Không ngờ cũng không còn nhớ việc hôm qua Tăng Nghị mắng bố mình, trong cả phòng đều là tiếng cười giòn tan của cô bé.

Tuy nhiên, lúc ăn bữa sáng, Tăng Nghị ôm lấy cô, bảo muốn đi bệnh viện, thì cô bé lập tức quơ tay lên, thiếu chút nữa là đã đánh trúng Tăng Nghị, lại còn khóc thét, la hét mình không muốn đến bệnh viện.

Lão Tứ khẩn trương ôm cô bé, nhẹ giọng khuyên bảo:

- Tiểu Ny ngoan, chúng ta lần này đến bệnh viện nhưng không chích nữa.

- Ba gạt con…

Cô bé khóc rất thương tâm, hướng lão Tứ cầu xin:

- Con không chích đâu, về sau con sẽ ngoan…

Lão Tứ tim đau như cắt, khó chịu đến muốn khóc. Cho dù anh ta là con người mình đồng da sắt, trên chiến trường giết người không gớm tay, nhưng cha mẹ trên đời đều giống như nhau, ai mà nguyện ý nhìn con mình đau đớn chứ?

Tô Kiện Thuần lúc này nói:

- Chú Tô cam đoan với Tiểu Ny, nếu ai dám chích Tiểu Ny, chú sẽ đánh người đó.

Bởi vì tin tưởng vào Tô Kiện Thuần, nên Tiểu Ny cùng ánh mắt đầy lệ nói với Tô Kiện Thuần:

- Không được gạt cháu…

Tô Kiện Thuần nâng một bàn tay:

- Chú hướng Mao chủ tịch cam đoan.

Tiểu Ny lúc này mới không giãy dụa nữa, ngả đầu vào ngực lão Tứ, vẻ mặt rất không tình nguyện, xem ra vẫn không muốn đến bệnh viện.

Rời khỏi khách sạn, bởi vì bệnh viện Nhi cách đó không xa, mấy người liền đi bộ. Từ xa nhìn thấy tòa nhà bệnh viện, Tiểu Ny có vẻ rất sợ hãi, khẩn trương, ôm chặt vai lão Tứ, cái miệng nhỏ nhắn thỉnh thoảng than vài cái. Cũng không biết nói gì trong đó.

- Là người của phòng nào?

Tăng Nghị hỏi.

- Khoa Nội thần kinh.

Lão Tứ nói:

- Ở lầu sáu.

Tăng Nghị đi trước ấn vào thang máy, ấn lên tầng sáu. Tô Kiện Thuần vẻ mặt suy tư, bước vào thang máy.

Tới lầu sáu, thấy trước cửa phòng khoa Nội thần kinh có treo mấy tấm ảnh của bác sĩ trực ngày hôm nay, Tăng Nghị liếc mắt một cái đã nhìn ra được người họ Tôn, tên là Vân Thủy. Trên mặt còn mang một cặp mắt kính thì liền chỉ vào hỏi:

- Có phải người này hay không?

Lão Tứ gật đầu:

- Chính là vị bác sĩ này.

Tiểu Ny nói một tiếng:

- Con không thích ông ta, có thể không cần gặp ông ấy không?

Vào bệnh viện rồi, cô bé chỉ còn cách năn nỉ.

Tăng Nghị liền cất bước vào phòng khoa Nội thần kinh, đảo mắt một cái, nhưng không thấy Tôn Vân Thủy, lại hói:

- Bác sĩ Tôn không có ở đây à?

Có mấy vị bác sĩ trẻ, đại khái là thực tập sinh đang dọn phòng, ánh mắt cũng không ngẩng lên, chỉ nói:

- Bây giờ chưa tới thời gian khám bệnh, Chủ nhiệm Tôn còn đang đi kiểm tra phòng. Các người ở bên ngoài chờ đi.

Tăng Nghị kéo một cái ghế, bảo lão Tứ ôm đứa bé ngồi xuống, sau đó ý bảo mọi người chờ ở nơi này.

- Các người sao lại thế này?

Một gã thực tập sinh tức giận, quát:

- Không phải bảo các người đi ra ngoài chờ sao?

Tăng Nghị khoanh tay đứng một chỗ nói:

- Anh dùng thái độ này đối đãi với người bệnh à? Không sợ trong bản báo cáo thực tập sẽ ghi là y đức thành tích không hợp cách sao?

Tăng Nghị hơn nửa năm làm Trưởng phòng, cách nói chuyện cũng đều mang theo quan uy không nhỏ. Câu nói đầu tiên đã khiến cho người thực tập sinh kia phải sợ hãi. Sợ nhất là trong bản báo cáo thực tập có lời bình không hợp cách, không thích hợp làm ở bệnh viện. Tăng Nghị những lời này xem như là đánh trúng huyệt.

Thực tập sinh than thở một câu, cũng không đuổi mọi người ra ngoài nữa, chỉ nói:

- Duy trì im lặng, không được làm ồn ào trong phòng.

Đang nói thì bên ngoài truyền đến thanh âm răn dạy nói:

- Các người làm ăn như thế nào vậy? Lớn như vậy mà không biết cách làm à? Không ngờ nửa đêm ôm con bé chạy mất. Mấy ngàn tiền viện phí, tôi thấy anh làm sao mà xử lý đây?

- Chủ nhiệm Tôn, tôi cam đoan về sau không xảy ra chuyện như vậy nữa.

Có người cẩn thận nói:

- Người phụ trách phòng bệnh tối hôm qua tôi đã cho nghỉ việc. Toàn bộ hai tháng tiền lương của anh ta sẽ được dùng làm tiền chi trả thuốc men.

- Về sau hãy cảnh giác hơn một chút. Loại sự tình này không thể phát sinh. Nếu ai còn có thể tùy ý ra vào, bệnh viện chúng ta không đóng cửa không được.

- Vâng, vâng, tuyệt đối sẽ không xảy ra nữa.

- Được rồi, việc này đến đây thôi.

Những thực tập sinh trong phòng nghe được thanh âm bên ngoài, lập tức thu dọn thật nhanh, sau đó khuôn mặt tươi cười bước ra cửa chào đón:

- Chủ nhiệm Tôn, ngài đã kiểm tra phòng xong?

Tôn Vân Thủy sắc mặt nghiêm trọng. Người bệnh của mình không ngờ nửa đêm lại bỏ trốn. Tuy rằng không phải là việc lớn, nhưng nó lại xảy ra ở khoa Nội thần kinh của mình. Nếu truyền ra ngoài thì không tốt. Quan trọng nhất là chính mình bị tổn thất. Nếu chẳng may nhiệm vụ của tháng này không hoàn thành thì lại càng khó coi.

Thật sự là buồn cười! Y nhìn mấy gã thực tập sinh, hừ lạnh một tiếng, chắp tay sau lưng bước vào phòng.

Bước vào phòng, có người còn nhanh tay lẹ mắt, pha ngay một tách trà nóng nói:

- Chủ nhiệm Tôn, mời ngài uống trà.

Tôn Vân Thủy tiếp nhận tách trà, hướng chiếc ghế của mình ngồi xuống, uống một ngụm, sau đó giương mắt lên, cảm thấy vui mừng. Đây không phải là người bệnh hôm qua trốn viện sao? Như thế nào lại trở lại?

Y lên tiếng:

- Các người đang làm gì vậy? Nửa đêm chẳng nói tiếng nào, từ bệnh viện chạy mất, làm chúng tôi tìm kiếm xung quanh. Còn tưởng đứa bé bị bọn buôn người bắt mất, đang định báo cảnh sát đây.

Tăng Nghị thầm nghĩ Tôn Vân Thủy này thật cũng biết biểu diễn. Vừa rồi ở ngoài nói những câu khó nghe. Nay thì lại cái gì là báo cảnh sát tìm người. Tất cả đều là nói dối trắng trợn.

Tôn Vân Thủy đứng lên, đến trước mặt lão Tứ, xoa đầu Tiểu Ny một phen rồi nói:

- Trở về là tốt rồi, sao không ở trong phòng bệnh chờ tôi. Nếu không có gì hiểu biết về bệnh tình thì tôi trong lúc kiểm tra phòng sẽ giải thích.

- Tổng cộng còn thiếu bệnh viện bao nhiêu tiền?

Tăng Nghị hỏi.

- Cũng không nhiều lắm, chỉ hai ngàn thôi.

Tôn Vân Thủy sắc mặt nghiêm nghị:

- Tuy nhiên, tiền thuốc men cũng không thể thiếu. Nếu thiếu thì chúng tôi sẽ ngừng trị liệu. Khi đó có cái gì xảy ra thì cũng chẳng quan hệ gì đến bệnh viện chúng tôi.

Tăng Nghị thần sắc có chút thống khổ. Hắn vừa rồi nghe được những lời Tôn Vân Thủy nói ở bên ngoài, mới biết được hai người Tô Kiện Thuần nửa đêm ngày hôm qua ra ngoài làm gì. Hóa ra là đến trộm đứa bé ra ngoài.

Hắn thật sự không coi thường hai người, mà ngược lại cảm thấy rất chua xót. Với năng lực của hai người, chỉ cần tập trung sức lực, bao nhiêu tiền mà chẳng có. Nhưng hiện tại không ngờ chỉ vì thiếu hai ngàn đồng, mà nửa đêm phải đến bệnh viện trộm đứa nhỏ về.

Vì bảo vệ quốc gia, những người này vào sinh ra tử, yên lặng kính dâng mà không một chút oán hận. Hiện tại con cái của mình sinh bệnh, họ lại không có tiền trả cho bệnh viện.

Tăng Nghị liền hiểu được vì sao hai người này lại không muốn đến bệnh viện. Một phân tiền làm khó anh hùng. Hắn lại nghĩ tới lần đầu tiên nhìn thấy Tô Kiện Thuần. Hai người này hiện tại hoàn toàn là người bình thường. Có khi tất yếu phải đề phòng sao? Còn có thể so sánh với bọn họ trong việc tuân thủ pháp luật công dân sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play