Tăng Nghị sau khi thu thập hoàn toàn hiện trường thì liền chạy tới bệnh viện để xem tình hình người bị thương.

Lúc này, tất cả các y tá, bác sĩ của bệnh viện huyện đều bận tối mặt tối mày. Bệnh viện huyện từ trước cho đến nay chưa từng tiếp nhận qua nhiều người bị thương đến như vậy.

Người bệnh nhiều đến nỗi phải nằm ngoài hành lang. Tất cả nhân viên của bệnh viện đều được huy động. Ngay cả y tá thực tập cũng phải đi băng bó vết thương cho người bệnh.

Ôi!

Chưa bao giờ thở dài, nhưng Tăng Nghị lần này đứng trong phòng khám bệnh viện huyện cũng phải thở dài một phen.

Hắn cảm thấy mệt mỏi. Không phải là thân thể mệt mỏi mà là trong lòng mệt mỏi.

Dương Phúc Tinh lúc này chạy tới nói:

- Trưởng phòng Tăng, tất cả những binh khí tôi đã cho người mang đi hết rồi.

- Ừ!

Tăng Nghị gật đầu.

- Trưởng phòng Tăng.

Dương Phúc Tinh thấy tâm trạng của Tăng Nghị không được tốt thì liền khuyên can, an ủi.

Dương Phúc Tinh nhiều ít cũng hiểu biết một chút tâm tư của Tăng Nghị. Ông ta làm công trình nhiều năm như vậy nhưng cũng chưa gặp được một lãnh đạo như Tăng Nghị.

Trước kia, Dương Phúc Tinh khi tiếp nhận công trình thì phải mời khách đi ăn cơm. Khi công trình xong thì cũng phải mời khách đi ăn cơm lần nữa, đồng thời còn phải tặng lễ.

Nhưng việc nghiệm thu công trình thì lại chưa một lần làm qua.

Dương Phúc Tinh cho tới bây giờ đều chưa nhận qua được khoản tiền công trình một cách trọn vẹn. Nếu ông không cắt xén tiền ra thì một phân tiền cũng đừng hòng nhận.

Làm công trình, hơn phân nửa lợi nhuận là kiếm được từ việc cắt xén công trình.

Nếu không thì tiền đâu mà đủ trả lương cho công nhân.

Những công trình làm ở huyện Nam Vân là những công trình thoải mái nhất mà Dương Phúc Tinh được làm.

Tuy nói Tăng Nghị yêu cầu rất nghiêm khắc. Nhưng chỉ cần anh làm tốt thì đều có thể đáp ứng được.

Những phương diện khác của công trình đều do Tăng Nghị chạy. Hắn là Trưởng phòng phòng Xúc tiến đầu tư, những chuyện vì nhà đầu tư suy xét hắn đều làm được tất.

Đó cũng là một trong những nguyên nhân mà nhà đầu tư đến huyện Nam Vân ngày càng nhiều.

Nhưng sự việc xảy ra ngày hôm nay cũng khiến cho Trưởng phòng Tăng thương tâm hơn những người khác.

- Những đám người gây phiền toái thì khi trở về nhất định phải tịch thu hết thiết bị.

Tăng Nghị nói một câu.

Dương Phúc Tinh vội vàng gật đầu:

- Tối nay tôi sẽ phái hai người đi xem.

Tăng Nghị gật đầu rồi leo lên xe của mình.

Dương Phúc Tinh đi theo đằng sau, miễn cưỡng nói:

- Trưởng phòng Tăng, cậu cầm lấy cái dù này. Mưa như thế này chắc phải kéo dài mấy ngày.

- Không sao!

Tăng Nghị mở cửa xe của mình leo lên rồi nói:

- Ông cũng trở về đi.

Dương Phúc Tinh nhìn theo xe của Tăng Nghị biến mất trong màn mưa thì cũng thở dài quay về xe của mình.

Khang Đức Lai triệu tập tất cả thành viên của tổ lãnh đạo an toàn xây dựng mở cuộc họp khẩn cấp, thảo luận về những vấn đề an toàn trong xây dựng của huyện gần đây.

- Trong hai ngày liên tục xảy ra hai sự cố nghiêm trọng, đã dấy lên một hồi chuông cảnh báo cho tất cả chúng ta.

Khang Đức Lai thần sắc ác liệt:

- Huyện Nam Vân trước đây chưa từng xảy ra tình trạng như thế.

- Điều này chứng tỏ trong việc xây dựng đã tồn tại những vấn đề và khó khăn không đoán trước được, và sự thiếu thốn thiết bị. Và đây cũng là hai nguyên nhân gây ra sự cố đáng tiếc vừa qua.

Tương Trung Nhạc không lên tiếng. Nhưng khi nghe Khang Đức Lai nói đến nguyên nhân sự cố thì lại cảm thấy không thích hợp.

- Lãnh đạo huyện tập thể phải chịu trách nhiệm vì việc này.

- Việc làm kế tiếp là phải làm tốt công tác giải quyết hậu quả, cẩn thận sắp xếp lại những công tác trước mắt, tìm ra những vấn đề vẫn còn đang tồn tại để thực sự giải quyết mọi vấn đề.

Khang Đức Lai nói đến đây thì ánh mắt liếc nhìn Trưởng phòng Xây dựng ngồi cách đó không xa.

- Trưởng phòng Nhâm, bất cứ kẻ nào qua loa cho xong chuyện thì ở huyện tuyệt không nuông chiều, nhất định sẽ nghiêm trị.

- Vâng!

Trưởng phòng phòng Xây dựng có chút khó hiểu. Tình huống thiếu thiết bị xây dựng Tăng Nghị đã hướng ông ta phản ánh. Và lần nào ông ta cũng giao cho công ty xây dựng số một và hai của huyện giải quyết tạm thời, nhưng sao bây giờ lại có thể giải quyết nhiều thiết bị xây dựng đến như vậy.

Huyện Nam Vân chỉ là một thị trấn nhỏ. Trước đây chỉ cần có một cái máy trộn bê tông là có thể đủ dùng. Nhưng hiện tại hạng mục tăng lên thì phải vận dụng đến máy trộn bê tông cỡ lớn, máy xúc cỡ lớn…

Những thiết bị máy móc này đến mấy trăm đồng. Ở huyện trước kia không có tiền đầu tư nhiều như vậy. Trước đây toàn bộ đều đầu nhập cho việc làm đường đến xã Lão Hùng. Hiện nay, muốn giải quết vấn đề này chỉ có thể điều đến từ địa phương bên ngoài hoặc do người nhận khoán công trình mua.

Người bên ngoài thì có thể nghĩ biện pháp để điều thiết bị đến công trình. Nhưng người làm khoán thì muốn mua cũng không có khả năng.

Ai biết được một thị trấn nhỏ như vậy có thể phát triển đến trình độ nào. Nếu chẳng may xong công trình này nhưng rồi lại chẳng còn công trình nào khác, thì mấy triệu đồng, thậm chí chục triệu mua thiết bị đem về nhà trưng bày hay sao?

Trong khi mọi người đang thương lượng thì thư ký của Khang Đức Lai gõ cửa bước vào, nhẹ giọng nói vài câu bên tai Khang Đức Lai.

Khang Đức Lai liền đứng lên nói:

- Các đồng chí, Phó Chủ tịch thành phố Phàn đến huyện Nam Vân. Mời mọi người đi theo tôi cùng nghênh đón Phó Chủ tịch thành phố Lam.

Mọi người trong lòng hoảng hốt. Phàn Cửu Giang trong trời mưa gió, tới địa bàn huyện Nam Vân rồi mới thông báo cho huyện. Đây tuyệt đối là lai giả bất thiện.

Mọi người vội vàng rời khỏi phòng họp, xuống lầu. Lúc này thư ký lại truyền đạt chỉ thị mới nhất.

Phàn Cửu Giang đến huyện Nam Vân, không đến thẳng Huyện ủy mà chạy thẳng đến bệnh viện Nhân dân huyện. Mọi người trong lòng liền biết được Phàn Cửu Giang đến đây là bởi vì sao.

Tương Trung Nhạc liền liếc mắt nhìn Khang Đức Lai, thầm nghĩ nguyên nhân sự cố vừa rồi mà ông nói, không biết lát nữa có còn nói như vậy trước mắt Phó Chủ tịch thành phố Lam nữa không.

Mọi người đành phải khẩn trương lên xe chạy tới bệnh viện Nhân dân huyện, trước cửa bệnh viện liền đụng phải đoàn xe của thành phố đang từ bên trong đi ra.

Khang Đức Lai vội vàng đẩy cửa bước xuống xe:

- Phó chủ tịch thành phố Lam, trời mưa gió như vậy mà ngài lại vất vả đến đây. Huyện Nam Vân chúng tôi cảm thấy hổ thẹn vô cùng.

Phàn Cửu Giang tâm trạng gần đây không được tốt. Con trai Phàn Lượng Lượng của ông mất tích hơn cả một tuần nay không có tin tức.

Nghe đồn là con ông đã đắc tội với người nào đó trong quân đội. Nhưng ngay bên Cục công an thành phố cũng không tìm ra một chút tin tức nào. Điều này khiến cho Phàn Cửu Giang cảm thấy bất an. Tình huống này dường như có chút không ổn.

Ông ta cảm giác được có một thanh kiếm sắc nhìn không thấy, bất cứ lúc nào cũng có thể rớt xuống đầu ông.

Nghe được lời nói của Khang Đức Lai, Phàn Cửu Giang chỉ gật đầu một cái rồi trầm giọng nói:

- Đến Huyện ủy rồi nói sau.

Khang Đức Lai đành phải cho xe chạy trước dẫn đường, băng đi trong màn mưa tối đen, chạy đến Huyện ủy huyện Nam Vân.

Ngồi xuống trong phòng họp, Phàn Cửu Giang sắc mặt không tốt nói:

- Chỉ trong vòng hai ngày đã liên tiếp xảy ra hai sự cố, gây thương tích cho hơn bốn mươi người. Đến nay còn có hai người không rõ sống chết ra sao?

- Huyện ủy huyện Nam Vân phải giải trình cho thành phố và cho người dân một công đạo.

Khang Đức Lai liền đứng dậy nói:

- Phó chủ tịch thành phố Phàn, sau khi chuyện này phát sinh, huyện Nam Vân chúng tôi đã truyền đạt mệnh lệnh cho dừng tất cả các công trình thi công lại, để làm một cuộc kiểm tra về an toàn.

- Tổ lãnh đạo kiểm tra an toàn của huyện cũng đã tiến hành kiểm tra tất cả các công trình trong huyện. Xin Thành ủy và Phó chủ tịch thành phố Phàn cứ yên tâm. Chúng tôi nhất định sẽ lấy sự kiện lần này làm ra bài học cho mình, tuyệt sau này không phát sinh tình huống như vậy nữa.

- Ở thành phố như thế nào có thể yên tâm?

Phàn Cửu Giang lông mày dựng thẳng:

- Nếu các người thật sự xuất ra lực thi thố cao thì sẽ không phát sinh sự cố liên tiếp như vậy.

Khang Đức Lai bị Phàn Cửu Giang cả vú lấp miệng em khiển trách thì liền lên tiếng:

- Phó chủ tịch thành phố Phàn phê bình, xác thực công tác của huyện Nam Vân chúng tôi đã tồn tại những sơ xuất. Nhưng huyện Nam Vân chúng tôi tin tưởng rằng, dưới sự trợ giúp mạnh mẽ của Thành ủy, các đồng chí ở huyện nhất tề đồng tâm hiệp lực, vượt qua khó khăn, làm tốt công tác xây dựng.

Phàn Cửu Giang hừ một tiếng, thầm nghĩ người Mỹ muốn ở huyện Nam Vân xây dựng một trường đại học, lúc đó ông có nhớ tới Thành ủy hay không? Đến khi xảy ra chuyện thì ông lại nhớ đến Thành ủy.

Ông ta lấy ra một văn kiện:

- Hôm nay tôi tới đây là muốn tuyên bố quyết định xử lý hai vụ việc ở huyện Nam Vân.

Nói xong, Phàn Cửu Giang liền mở văn kiện quyết định xử lý sự cố hai ngày vừa qua của huyện Nam Vân.

Phàn Cửu Giang đọc:

- Để phòng ngừa sự cố hỗn loạn thị trường phát sinh, tăng mạnh quản lý, quy định số 45 văn kiện thành phố Long Sơn hiện tại quyết định tạm dừng hết thảy tất cả các công trình tại huyện Nam Vân vô thời hạn để chỉnh đốn lại những công trình không phù hợp với quy định. Khi điều tra ra được người thật sự có trách nhiệm liên quan thì sẽ phải làm kiểm điểm trước Thành ủy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play