Tăng Nghị cũng thật là. Trong thể chế, người nào là không có việc nhiều việc ít. Vốn có những chuyện không cần mình xen vào. Vừa nghe có người bị rắn cắn thì liền liều mạng chạy lên núi. Cứu người ngược lại lại gây tai họa cho mình. Đó là một thế đạo gì vậy?

Khang Đức Lai cũng rất vì Tăng Nghị mà bất bình, nói:

- Như vậy đi, cậu viết một bản báo cáo, đem những tình huống ngay lúc đó viết cho rõ ràng. Chuyện này trách nhiệm không phải ở cậu, tôi sẽ thay cậu giải thích với tỉnh.

- Chuyện này căn bản chẳng cần phải giải thích. Hiện trường có nhiều người như vậy, đã có thể làm chứng cho tôi. Một sự kiện rõ ràng, rành mạch, dựa vào cái gì mà tên tây đó nói một câu thì tôi phải giải thích? Ai không rõ ràng thì cứ bảo người đó điều tra đi.

Việc này không nhắc tới thì thôi, nhắc tới là Tăng Nghị không kềm nén được cơn tức giận của mình. Chính mình còn chưa tìm ả đàn bà đó gây phiền toái thì ả đã tự tìm tới trước. Thật sự là buồn cười.

Khang Đức Lai liền quát lớn:

- Cậu đây là có thái độ gì, còn có ủy khuất không chịu đựng được à? Hiện tại cũng chưa nói là truy cứu trách nhiệm của ai, chỉ bảo cậu đem tình huống lúc đó nói cho rõ ràng. Bộ điều này ủy khuất cậu sao? Thật muốn truy cứu trách nhiệm còn không phải là Bí thư Huyện ủy Nam Vân tôi sao?

Tăng Nghị không nói nữa. Hắn biết Khang Đức Lai là một người khá có tính cách lãnh đạo.

- Việc này là tôi gây ra, ở huyện không có quan hệ gì. Tôi không tin, đường đường trung hoa, lanh lảnh càn khôn còn có thể để cho một tên quỷ tây làm cho điên đảo sao?

Khang Đức Lai tức giận vô cùng. Ông ta biết tính tình của Tăng Nghị, nhưng không nghĩ tới Tăng Nghị lại như vậy. Nhận sai thì có gì đâu. Cậu cho dù có sai thì kia cũng không tính là nguyên nhân chủ yếu. Nguyên nhân chủ yếu là bởi vì không có huyết thanh thôi.

- Trong mắt cậu còn có tổ chức hay không? Còn có Khang Đức Lai tôi hay không?

Khang Đức Lai tức giận đứng lên, chỉ thẳng vào Tăng Nghị:

- Tôi hiện tại lấy thân phận của một Bí thư Huyện ủy, ra lệnh cho cậu về viết bản tường trình.

Tăng Nghị không nói hai lời, đứng dậy bỏ đi. Hắn không phải là thất lễ mà là giận.

- Phản rồi mà!

Khang Đức Lai thấy Tăng Nghị bỏ đi, liền mắng một câu rồi quay trở lại bàn làm việc của mình, sắc mặt lập tức ngưng trọng. Vừa rồi ông ta nói là nói như vậy, nhưng ông biết rõ, nếu người ngoại quốc kia thật sự xảy ra vấn đề, thì người chết chính là Tăng Nghị, cũng không phải mình có thể giúp hắn tránh được.

Ngồi một chỗ suy nghĩ một lát, Khang Đức Lai vẫn quyết định gọi điện thoại cho bạn học của mình ở trường đảng, cầu người ta chỉ mình biện pháp.

- Lão Khang, không phải là tôi không giúp mà là không có biện pháp để giúp.

Thanh âm trong điện thoại hạ thấp xuống:

- Tôi mới từ chỗ của Chủ nhiệm Từ về, nghe nói trong nhà của người nước ngoài đó đã thông qua đại sứ quán thực hiện áp lực, yêu cầu nghiêm túc truy cứu chuyện này. Ngoài ra, tổ chức WHO cũng tạm dừng kế hoạch viện trợ cho Trung Quốc. Bộ Y tế vì thế mà bị chấn động. Quả thật là khó khăn.

Khang Đức Lai liền nói không ra lời. Đây đều là chuyện gì? Tăng Nghị cứu người thì có gì sai, sao lại truy cứu hắn như vậy?

Thấy Khang Đức Lai không lên tiếng, bên kia lại nói:

- Lão Khang, ông hãy khẩn trương suy nghĩ lại một chút.

Lời này nghe sao mà không hiểu, ý tứ là muốn Khang Đức Lai mau chóng tìm kẻ chết thay. Sau đó xuống tay xử lý trước, tránh cho ở trên truy cứu xuống dưới mà bị động.

- Cám ơn bạn học cũ!

Khang Đức Lai nói một câu rồi cúp điện thoại. Sau đó đốt một điếu thuốc, tựa vào ghế sofa, trầm tư suy nghĩ.

Tăng Nghị rời khỏi UBND huyện, liền gọi điện thoại cho sư huynh Thiệu Hải Ba của mình:

- Sư huynh, ngày hôm qua ở bệnh viện tỉnh có phải tiếp nhận một ca người nước ngoài bị rắn cắn?

Thiệu Hải Ba lúc này đang bị sự việc này làm cho tức giận, liền nói:

- Đúng là có ca như vậy. Em làm sao mà biết được?

- Anh ta bị cắn ở Nam Vân.

Tăng Nghị đơn giản giải thích một câu nói:

- Hiện tại tình huống như thế nào?

- Thật không tốt. Vết thương trên đùi đang có dấu hiệu bị thối rữa. Nếu làm không tốt thì phải cưa chân.

Thiệu Hải Ba cảm thấy có chút không thể tin nổi nói:

- Tuy nhiên, tại sao chỉ bị rắn hổ mang cắn một cái lại thành ra như vậy?

- Đó là sau Kinh trập, rắn hổ mang xuất động lần đầu. Mấy tháng tích trữ nọc độc toàn bộ đã truyền vào anh ta đó.

Tăng Nghị thầm nghĩ thằng tây này thật sự là “có phúc”.

Trước kia khi đi phiêu bạt, chuyên môn dựa vào việc bán thuốc trị rắn cắn mà sống, Quý hoa tử Quý Đức Thắng đã từng nghiên cứu qua các loại rắn độc, đã cho ra một kết luận. Rắn xuất động độc tính phải lớn hơn rắn nhập động. Rắn ra ngoài kiếm ăn thường hay mang theo một túi nọc độc ra ngoài. Nhưng khi trở về thì nọc độc đã dùng đi không ít. Độc tính liền yếu đi. Còn rắn xuất động sau Kinh trập thì nọc độc còn mạnh hơn rắn xuất động bình thường. Mà rắn độc đang mang thai, độc tính lại càng mạnh hơn nữa.

Mười người bị mười lần rắn cắn thì khả năng cũng phải căn cứ vào tình huống cụ thể để đưa ra phương án trị liệu khác nhau.

Tây y thì không có cách nói xuất động nhập động, chỉ phân tích là bị loại rắn nào cắn thì có thể tìm ra huyết thanh đối ứng. Phương pháp đơn giản dễ nắm giữ, cho nên đa phần bệnh viện đều chậm rãi tiếp nhận, từ từ thay thế liệu pháp trung y. Ngay cả thuốc trị rắn của Quý Đức Thắng nổi tiếng cả nước nhưng hiện tại cũng có rất ít người biết.

Thiệu Hải Ba trong điện thoại thở dài:

- Hiện tại người nước ngoài này không phải do bệnh viện anh phụ trách. Có một chuyên gia ở Mỹ đến, vừa vặn có cuộc họp ở Nhật Bản, hiện tai đang ngồi máy bay tới. Bộ Y tế cũng đã phái ra một tổ chuyên gia đi nói chuyện rồi.

Tăng Nghị cau mày. Chuyện này đúng là chuyện bé xé ra to. Nhiều người như vậy, con rắn thì cũng chỉ dài chưa đầy hai thước, thịt cũng không đủ ăn. Hắn nói:

- Phiền anh cố gắng giữ mạng cho cái tên tây đó. Em hiện tại sẽ đến Vinh Thành ngay.

- Yên tâm đi, tạm thời không mất mạng được đâu.

Thiệu Hải Ba thầm nghĩ, huyết thanh đã tiêm rồi, mạng sống sẽ được bảo vệ. Nhưng chân thì giữ lại được hay không còn rất khó nói. Anh ta không biết tên tây đó đã tố cáo Tăng Nghị, nếu biết thì sợ là sớm đuổi gã ra khỏi bệnh viện. Nếu anh không tin tưởng trình độ bệnh viện của chúng tôi, vậy thì đi tìm người khác đi.

Cúp điện thoại, Tăng Nghị ngẫm nghĩ một chút, liền chạy đến Kính Sơn. Hắn muốn tìm được người dẫn đường ngày hôm qua, để cho gã nước ngoài đó tận mắt chứng kiến hiệu quả trị liệu của mình.

Đến Kính Sơn, hắn tìm Bành Tiểu Sơn hỏi thăm một chút. Tìm hơn hai giờ đồng hồ mới tìm được người dẫn đường ngày hôm qua. Người dẫn đường vừa nghe là chuyện gì xảy ra, lúc ấy phổi muốn nổ tung vì tức, vỗ ngực muốn đi cùng Tăng Nghị đến Vinh Thành. Ngày hôm qua chính mình bị rắn cắn, vậy mà tên tây đó ném mình bỏ chạy. Người dẫn đường hiện tại cũng đang một bụng tức, đang muốn tìm gã nước ngoài đó tính sổ.

Hai người ngồi ô tô đến Vinh Thành. Lúc ra khỏi thành phố liền nhận được điện thoại của Long Mỹ Tâm:

- Tăng Nghị, anh đang ở đâu vậy? Tôi phát hiện lên núi với Địch Hạo Huy chẳng có gì vui.

- Tôi hiện tại chẳng có thời gian đi chơi với cô. Tôi muốn tới Vinh Thành.

Tăng Nghị nói:

- Người nước ngoài ngày hôm qua chân phải cắt, tôi phải đến thăm một chút.

Long Mỹ Tâm biết cái cách Tăng Nghị nói chuyện với mình. Hắn nói như vậy, hơn phân nửa sẽ là không có chuyện như vậy. Long Mỹ Tâm lập tức biết được Tăng Nghị đang gặp phiền toái liền nói:

- Tôi hiện tại đang xuống núi. Anh có đi ngang qua Trường Ninh Sơn thì chở tôi đi luôn. Tôi cũng đi thăm một chút, thuận tiện ghé thăm chị Nam.

- Được, cô chuẩn bị đi.

Tăng Nghị nói xong liền cúp điện thoại, nhấn ga.

Lúc này, tại bệnh viện tỉnh Nam Giang, chuyên gia của Bộ Y tế, chuyên gia của tổ chức WHO đang cùng nhau đi tới, tập trung tại phòng bệnh của David thăm dò tình huống. Thiệu Hải Ba không chút để ý đi theo phía sau.

Vừa thấy chân của David, chuyên gia của tổ chức WHO liền cảm thấy không ổn. Nhìn cái chân này không giống như bị rắn độc cắn, mà giống như bị ngâm trong nước. Ông ta mang găng tay cao su vào, tiến lên cẩn thận xem xét vết thương, trên tay không dám ấn mạnh, sợ nếu dùng sức thì thịt trên đùi David sẽ rớt xuống.

- Tình huống không thể nào lạc quan.

Chuyên gia nước Mỹ sau khi xem xong liền lắc đầu.

- Không đúng!

Một vị chuyên gia của bộ Y tế cũng là người có trình độ nói:

- Người bệnh trước khi đưa vào trong bệnh viện đã có người thực hiện biện pháp cấp cứu, vẫn còn cứu được.

Chuyên gia nước Mỹ lại hỏi:

- Vậy thì dùng cái gì?

Lão chuyên gia chỉ vào đùi David nói:

- Mọi người hãy xem qua, các người có gặp qua vết cắn kỳ quái như thế này không? Vì sao nọc rắn chỉ chạy đến đầu gối, còn từ đầu gối trở lên trên thì dường như không bị nọc rắn tấn công?

Mọi người vừa thấy thì liền mở to mắt. Thật sự là không thể lý giải được. Đầu gối Davia hướng lên trên ba tấc không ngờ xuất hiện một vòng tròn màu đen. Phía dưới thì bị sưng thối, còn phía trên thì lại hoàn hảo chẳng có chuyện gì.

Mà dựa theo bình thường, dấu hiệu nọc rắn lan tràn là chân của David phải hoàn toàn sưng lên, thậm chí thối rữa mới đúng.

Sao lại thế này?

Nhóm chuyên gia kinh ngạc không ngừng. “Bức tranh” này không khỏi quá chuẩn. Quả thật nếu phải cắt đi thì chiếu theo chỗ đó mà cắt xuống thì tuyệt đối sẽ không sai, không lãng phí một miếng thịt nào của David, cũng không lưu lại một miếng thịt mục nát nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play