Long Mỹ Tâm cầm lá thư của Bạch Gia Thụ, suy nghĩ một chút rồi cười nói:
- Đây là đầu danh trạng!
Long Mỹ Tâm xuất thân thượng tầng, loại chuyện này từ nhỏ đã gặp được, vừa thấy liền hiểu ngay.
Tăng Nghị cười không đáp lời. Hắn không phải là người nhỏ mọn, nhưng việc này lại quá giới hạn của việc khoan dung.
Cố nhân có câu “chịu đòn nhận tội”. Nếu đem người ra đánh, sau đó nói một câu “tôi xin lỗi” thì có thể xong việc. Như vậy thiên hạ này còn cái gì mà không giải quyết được nữa?
Hôm nay đem anh ra đánh. Thành thật xin lỗi! Rồi ngày mai lại đem anh thu thập một chút. Vẫn là thành thật xin lỗi. Như vậy mọi người sẽ cho rằng anh đại nhân đại lượng hay là loại đầu đất? Tăng Nghị cũng không muốn làm thằng ngốc. Hắn phải dạy cho Bạch Gia Thụ một bài học, tránh cho sau này y lại đến gây thị phi nữa.
Bạch Gia Thụ ở phòng Xúc tiến đầu tư đứng chờ một ngày hai đêm, kia cũng chẳng phải là có thành ý, chỉ là bất đắc dĩ thôi. Là xuất phát từ việc phải bảo vệ tiền đồ và vận mệnh của mình, mà không thể không làm ra lựa chọn. Nếu đổi lại là ai thì cũng sẽ làm như vậy. Nếu giết người mà không cần đền tội thì những kẻ phạm nhân giết người đâu cần bắt đi tù khổ sai làm gì.
Tăng Nghị hiện tại cũng đã thích ứng với môi trường làm việc trong quan trường. Hôm nay không đánh chết Bạch Gia Thụ thì khả năng, một ngày nào đó trong tương lai, sẽ bị đối phương cắn ngược lại một cái.
Lái xe rời khỏi thị trấn, Tăng Nghị thẳng đến Kính Sơn. Năm ngoái, đoàn khảo sát trăm triệu đến đây đầu tư, muốn thành lập một khu du lịch ở đây. Đây sẽ do nhà đầu tư và phòng Du lịch huyện cùng khai thác, phát triển.
Công trình hiện tại đã làm hơn phân nửa. Chủ yếu là xây thêm hàng rào bảo vệ. Tiến hành ưu hóa một số điểm du lịch, xây dựng khu tham quan du ngoạn. Ngoài ra chính là gia tăng phương tiện phục vụ, không thể khiến du khách đi lên núi, nhưng một chai nước cũng không có hay di động không có tín hiệu.
Xe tới chân núi, bảo vệ khu du lịch vừa thấy liền khẩn trương ra mở cửa. Xe của phòng Xúc tiến đầu tư bọn họ rất quen thuộc. Sau khi cho xe qua, lập tức thông báo với người phụ trách khu.
Tăng Nghị khi tới khu trung tâm quản lý thì người phụ trách của khu cùng với người bên phía đầu tư đã đứng chờ sẵn ở cửa.
- Trưởng phòng Tăng, hoan nghênh, hoan nghênh. Lại vất vả anh phải đi một chuyến.
Người phụ trách khu tên là Bành Tiểu Sơn, dáng người thấp béo, gương mặt nhìn thấy ai cũng cười.
- Tôi đến để xem công trình tiến triển như thế nào.
Tăng Nghị bước xuống xe, mỉm cười:
- Giới thiệu với mọi người, vị này là Long Mỹ Tâm tiểu thư, một đại tài chủ đấy.
- Hoan nghênh, hoan nghênh.
Bành Tiểu Sơn giơ tay, nhưng thấy Long Mỹ Tâm không có ý bắt tay thì liền rút tay lại, xoa xoa vào trong người nói:
- Long tiểu thư là khách quý của Nam Vân chúng tôi. Mau mời vào. Bên trong đã được pha Tướng Quân Trà sẵn rồi.
Tăng Nghị ngẩng đầu nhìn lên trên núi hỏi:
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Bành Tiểu Sơn che tay lên trán, nhìn thoáng qua rồi nói:
- Là một số du khách mộ danh mà đến. Bọn họ đang ở trên núi dựng một cái trại.
- Khu du lịch còn chưa khai trương mà?
Tăng Nghị hỏi.
- Trưởng phòng Tăng không phụ trách về du lịch cho nên không biết, sau khi Tướng Quân Trà trở nên nổi tiếng, đầu xuân năm nay, ở huyện chúng ta đã đón không ít du khách. Số lượng này gấp mười lần so với cùng kỳ năm ngoái. Các nhà khách của huyện tất cả đều kín chỗ. Số lượng đặt trước cũng đã kín đến tháng sau. Một số không tìm được phòng ở thì ngay trên núi dựng trại. Ở huyện hiện nay bán chạy nhất chính là lều trại. Công ty bách hóa đã thu mua mặt hàng này.
Bành Tiểu Sơn cười:
- Đây đều là công lao của Trưởng phòng Tăng. Đã phát triển được Tướng Quân Trà, lại còn kéo đầu tư đến đây. Hiện tại, khu du lịch Kính Sơn của chúng ta tuy rằng chưa có khai trương, nhưng mọi người đều tin tưởng rất nhiều vào triển vọng của nó.
- Tin tưởng là chuyện tốt.
Tăng Nghị cười, nhưng lập tức sắc mặt nghiêm lại nói:
- Nhưng vẫn phải làm sự tình cho chu toàn một chút. Hiện tại trên núi còn rất nhiều phương tiện còn chưa được hoàn thiện. Tận lực đừng cho du khách lên núi. Tuy rằng không thu vé vào cửa, nhưng xảy ra sự cố, cảnh khu khẳng định là khó thoát khỏi trách nhiệm. nếu bởi vậy mà làm ảnh hưởng đến đại cục du lịch. Mất nhiều hơn được.
- Vâng!
Bành Tiểu Sơn gật đầu:
- Tôi lát nữa sẽ chỉ bảo xuống dưới, bảo người ta lên núi nhắc nhở du khách.
- Mặt khác còn phải chuẩn bị một số thiết bị cần thiết, để phòng ngừa chuyện chẳng may xảy ra. Thiết bị phòng cháy ắt không thể thiếu. Cấp cứu phải là thuốc và cáng.
Tăng Nghị chỉ bảo.
Bành Tiểu Sơn liên tục gật đầu nói:
- Trưởng phòng Tăng so với chúng tôi thì suy nghĩ cẩn thận hơn nhiều.
Tăng Nghị chẳng phân biệt là quản lý hay không, chỉ là đề ra ý kiến. Hắn nói tiếp:
- Tôi thấy cái gì thì nói cái đó. Cũng không phải là nhúng tay vào trong công việc của khu du lịch bên này.
- Không đâu, không đâu!
Bành Tiểu Sơn nói:
- Trưởng phòng Tăng ngàn vạn lần đừng nghĩ như vậy. Chúng tôi đều rất khâm phục anh. Không có anh thì làm gì có Nam Vân như ngày hôm nay. Ở nhà tôi đấy, năm nay chỉ trà búp minh tiền thôi mà cũng bán được hơn ba mươi ngàn. So với hai năm tiền lương của tôi còn nhiều hơn.
- Cũng không nên bởi vì chuyện hái trà mà làm chậm trễ việc xây dựng khu du lịch.
Tăng Nghị cười nói.
Bành Tiểu Sơn nói:
- Trưởng phòng Tăng nói thì tôi cũng nói luôn. Hiện tại đội công trình muốn tìm người của bản địa thì khó quá. Tất cả đều đi hái trà hết rồi. Haha, huyện Nam Vân sẽ giàu lên thôi.
Long Mỹ Tâm đứng ở một bên nghe Bành Tiểu Sơn nói như vậy thì trong lòng cũng có chút cao hứng. Cô đầu tư nhiều nhưng chỉ có hạng mục Tướng Quân Trà này mới khiến cô cảm giác có thành tựu.
- Trưởng phòng Tăng, vào bên trong ngồi đi.
Bành Tiểu Sơn duỗi tay ra:
- Để tôi báo cáo với anh tiến triển về công trình một chút.
- Báo cáo thì không vội. Nếu công trình có chuyện gì khó xử và cần phải giải quyết thì anh cứ đề xuất, tôi sẽ nghĩ biện pháp.
Tăng Nghị cười.
Mọi người bước vào trong phòng. Bành Tiểu Sơn lập tức pha trà, còn có một số trái cây trên núi. Long Mỹ Tâm không nghe chuyện của khu du lịch, với lấy một quyển sách giới thiệu về Kính Sơn, ăn một ít trái cây mà thôi.
- Chủ nhiệm Bành, không tốt rồi.
Trong lúc mọi người trò chuyện thì có nhân viên công tác của khu du lịch hoang mang rối loạn, khẩn trương chạy vào, ngay cả cửa cũng quên gõ.
- Hoảng cái gì vậy?
Bành Tiểu Sơn rất không hài lòng:
- Có chuyện gì?
Người nọ vội la lên:
- Đội công trình trên núi gọi điện thoại đến, nói là có hai người du khách bị rắn cắn trên núi. Người đã hôn mê rồi.
- Cái gì?
Bành Tiểu Sơn giống như ở dưới mông có kim đâm, nhảy dựng lên:
- Ở chỗ nào vậy?
- Ngay tại đỉnh Kính Bình.
- Hỏng rồi, hỏng rồi.
Bành Tiểu Sơn lập tức cau mày. Thật đúng là như Trưởng phòng Tăng đã nói qua, quả nhiên là đã xảy ra chuyện.
Đỉnh Kính Bình ở vào chỗ sâu nhất của khu du lịch. Hiện tại đường còn chưa làm được tới đó. Chỉ có một đoạn đường nhỏ rất khó đi. Người đia phương quen thuộc với đường núi rất nhanh sẽ từ đỉnh Kính Bình xuống dưới chân núi thì cũng phải mất nửa giờ. Nếu là du khách ở đỉnh Kính Bình bị hôn mê, nếu khiêng bằng cáng xuống tới dưới chân núi thì cũng mất một tiếng.
Mẹ ơi, ngàn vạn lần đừng để xảy ra tai nạn chết người. Nếu xảy ra mạng người thì khu du lịch sợ sẽ chưa được khai trương mà phải đóng cửa mất.
Tăng Nghị cũng biết rõ tình huống của khu Kính Sơn này, cũng ý thức được sự việc có chút không ổn, lập tức nói:
- Chủ nhiệm Bành, anh lập tức thông báo cho bệnh viện huyện phái xe cứu thương đến đây. Tôi có mang theo hòm y, hiện tại sẽ lên trên núi ngay, tranh thủ dùng tốc độ nhanh nhất tìm được du khách.
- Được, được!
Bành Tiểu Sơn lúc này cũng chưa có chủ ý gì khác:
- Tôi sẽ gọi điện thoại cho bệnh viện ngay.
Tăng Nghị cũng không trì hoãn, từ trong xe lấy ra cái hòm y, rồi chạy lên trên núi.
- Tôi cũng đi!
Long Mỹ Tâm ở phía sau hô to.
- Bệnh tình khẩn cấp, chậm trễ không được. Tôi đi trước, cô ở phía sau bảo Chủ nhiệm Bành bảo người đưa cô lên núi.
Tăng Nghị chỉ nói một tiếng, đảo mắt đã chạy lên mấy bậc thang.
Long Mỹ Tâm dậm chân:
- Hầu tử nhập xác người hay sao mà nhảy nhanh vậy.
Người phụ trách bên đầu tư cũng có chút lo lắng. Sớm biết như thế thì nên phái người canh phòng nghiêm ngặt. Tuyệt không để cho một người nào được lên núi. Đây chính là mạng người. Khu du lịch còn chưa khai trương, trước hết đã gây ra nhiễu loạn như vậy. Huyện Nam Vân hiện tại Tướng Quân Trà đang phát triển, kéo theo sản nghiệp du lịch phát triển. Hôm nay xảy ra mạng người, ai còn dám đến huyện Nam Vân du lịch chứ. Du lịch là để giải sầu chứ không phải để bỏ mạng.
- Mỹ Tâm tiểu thư, để tôi dẫn cô lên núi.
Người phụ trách đầu tư nói một câu rồi khẩn trương lên núi.
Lên núi so với xuống núi thì chậm hơn rất nhiều, nhưng mạng người quan trọng. Tăng Nghị hôm nay bằng bất cứ giá nào cũng phải chạy lên nhanh hơn người ta xuống núi. Nửa đường cũng không một chút nghỉ ngơi.
Chưa đến mười phút, Tăng Nghị đã có mặt tại chỗ du khách bị rắn cắn bị thương.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT