- Vâng, Giám đốc sở Bao nói rất đúng. Chúng ta nhất định sẽ lấy việc này làm gương, còn thật sự tiếp thu giáo huấn một phen, tiến hành triển khai giáo dục thu hút đầu tư trên toàn bộ thành phố.

Diêu Tuấn Minh nói xong liền quay sang nhìn Quách Hiển Nghị và Đổng Lực Dương nói:

- Là Quách tiên sinh và Đổng tiên sinh, thật sự là có lỗi. Tôi xin đại diện cho chính quyền thành phố Long Sơn hướng hai vị cùng với tất cả các xí nghiệp trong đoàn khảo sát. Là chúng tôi không làm tốt công tác của mình, khiến nhà đầu tư phải chịu ủy khuất.

Đổng Lực Dương nói:

- Chủ tịch thành phố Diêu nói quá lời. Loại chuyện này rất khó tránh. Giám đốc sở Bao nói đúng, tra ra vấn đề không sợ, như thế nào giải quyết vấn đề mới là quan trọng nhất.

- Cám ơn Đổng tiên sinh đã lý giải.

Diêu Tuấn Minh nhẹ nhàng thở ra. Xem ra chính mình hôm ra ra tay hạ thủ vẫn là có kết quả.

Quách Hiển Nghị vốn không khéo đưa đẩy như Đổng Lực Dương, ông ta nói:

- Tranh lợi với xí nghiệp tôi đã thấy, nhưng ác liệt như hôm nay thì tôi là lần đầu tiên nhìn thấy. Thật sự là rất quá đáng. Tôi vẫn còn lo lắng, tôi sợ nhà máy luyện thép của tôi ở Nam Giang ngày thành lập cũng chính là ngày đóng cửa sung công.

Bởi vì cục diện đã được khống chế, đoàn khảo sát những người khác cũng đều vây quanh hiện trường. Biết được chính quyền huyện Nam Vân muốn cướp đoạt Tướng Quân Trà từ trong tay xí nghiệ thì đều mở miệng lên tiếng, tán thành cách nói của Quách Hiển Nghị.

Diêu Tuấn Minh lập tức nói:

- Tôi xin hướng các xí nghiệp hứa hẹn, chuyện của ngày hôm nay là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng xuất hiện. Thành phố Long Sơn chúng tôi tuyệt sẽ không để phát sinh những chuyện như vậy. Xin mọi người cứ tin tưởng tôi một lần, và cho thành phố Long Sơn một cơ hội. Thành phố Long Sơn sẽ dùng hành động thực tế để chứng mình chúng tôi là hết lòng tuân thủ lời hứa.

Diêu Tuấn Minh không thể không tỏ thái độ. Những xí nghiệp này năng lượng không nhỏ, lực ảnh hưởng trải rộng cả nước. Thật muốn đem chuyện này nháo lên tỉnh thì khẳng định chính mình sẽ phải chịu liên lụy.

Bao Á Kiến cười nói:

- Quá trình xử lý vừa rồi, mọi người cũng đều nhìn thấy. Tôi cảm thấy Chủ tịch thành phố Diêu cũng là một Chủ tịch thành phố có thành ý. Chúng ta hẳn là nên tin tưởng Chủ tịch thành phố Diêu.

Tất cả mọi người đều không nói gì khiến cho Bao Á Kiến cảm thấy xấu hổ. Ông ta khẩn trương xoay mặt gọi Tăng Nghị đến.

- Tiểu Tăng, Nam Vân là địa bàn của cậu. Chúng ta đến Nam Vân ngược lại lại để cho mọi người đứng ở chỗ này phơi nắng. Cậu là chủ nhà, cách làm này thật sự không hợp đấy nhé.

Tăng Nghị ngượng ngùng cười:

- Về chuyện này, tôi tin tưởng Chủ tịch thành phố Diêu nhất định sẽ cấp cho mọi người một cách nói. Cho nên xin mời mọi người không cần đứng ở chỗ này nữa, nghe theo sự an bài của chủ nhà là tôi được không? Chúng ta trước vào thăm nhà máy Tướng Quân, uống một tách trà, ngồi tán gẫu. Có cái gì cần nói đều có thể nói. Nếu mọi người cảm thấy không hài lòng với cách xử lý này, đối với hoàn cảnh đầu tư của thành phố Long Sơn chúng tôi cảm thấy lo lắng, tôi tin tưởng Chủ tịch thành phố Diêu sẽ lấy lễ cùng đãi, sẽ không kiên quyết ép buộc mọi người ở lại Nam Vân.

Tăng Nghị nói xong, hướng bốn phía chắp tay:

- Chư vị thần tài, cường long thì cũng không qua được địa đầu xà. Mọi người nể mặt chủ nhà môt chút, tôi vô cùng cảm kích.

Đoàn khảo sát nghe Tăng Nghị nói như vậy thì đều khẽ mỉm cười nói:

- Được, chúng ta vào nhà máy trà Tướng Quân đi.

Diêu Tuấn Minh nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần đồng ý giao lưu như vậy thì còn có hy vọng. Ông ta đối với Tăng Nghị có chút kinh ngạc, thầm nghĩ chàng trai này mặt mũi thật lớn. Những ông chủ xí nghiệp này ngay cả Bao Á Kiến cũng không thèm để ý, nhưng khi chàng ta mở miệng thì không khí lập tức dịu đi rất nhiều.

Tăng Nghị bước tới xin chỉ thị:

- Chủ tịch thành phố Diêu, tôi trước hết dẫn đoàn khảo sát vào thăm nhà máy Tướng Quân được chứ?

Diêu Tuấn Minh mỉm cười:

- Nhất định phải dùng loại Tướng Quân Trà ngon nhất để chiêu đãi khách quý của Long Sơn chúng ta.

- Chủ tịch thành phố Diêu cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ dựa theo chỉ thị của ngài, làm hết bổn phận của một người chủ nhà.

Tăng Nghị nói xong, liền dẫn thành viên đoàn khảo sát vào trong nhà máy Tướng Quân.

Diêu Tuấn Minh hơi gật đầu. Không tồi, chỉ bằng việc hắn hướng mình xin chỉ thị thì biết vị cán bộ trẻ tuổi này làm việc rất không sai. Biết hiểu cấp bậc lễ nghĩa, biết tiến thoái.

Khi Tăng Nghị đã đi xa, Diêu Tuấn Minh liền kéo lấy Bao Á Kiến, thấp giọng hỏi:

- Giám đốc sở Bao, còn mới ngài chỉ điểm một chút, vị cán bộ trẻ tuổi này…

Bao Á Kiến có chút bất ngờ nói;

- Là Trưởng phòng Tăng của phòng Xúc tiến đầu tư của huyện Nam Vân. Lần này cậu ta bị tỉnh điểm danh làm Phó đoàn đoàn khảo sát, cùng với tôi phụ trách công tác tiếp đãi.

Diêu Tuấn Minh sau khi xử lý xong việc của Nho Tử Ngưu, rất nhanh quay trở lại nhà máy Tướng Quân.

Trong phòng hội nghị của nhà máy Tướng Quân, đoàn khảo sát vừa ngồi uống trà, vừa nghe Tăng Nghị giới thiệu ưu thế tài nguyên của Nam Vân.

- Huyện Nam Vân khu vực diện tích rừng núi che phủ chiếm đến 80%, tài nguyên vô cùng phong phí. Ngoài ra, huyện Nam Vân còn có hơn hai mươi hồ nước lớn nhỏ, thực xứng với danh xưng ”Thủy mộc chi thành”. Bốn mùa đều là mùa xuân, khí hậu hợp lòng người. Phong cảnh tự nhiên rất đẹp và độc đáo. Là một nơi thích hợp để du lịch. Vào mùa đông lại có thể thưởng thức “Sĩ đầu khán tuyết, đê đầu thưởng hoa”.

- Sản phẩm nông lâm nghiệp cũng rất phong phú. Ngoại trừ những loại trái cây vỏ cứng thì trên núi còn có rất nhiều dược liệu Đông y đa chủng loại.

Tăng Nghị dựa theo quy hoạch trọng điểm phát triển du lịch và nông sản thực phẩm của huyện Nam Vân cường điệu giới thiệu. Cuối cùng nói:

- Nói nhiều như vậy, kỳ thật thì chủ đề chính là huyện Nam Vân là một bảo tàng chưa được khai quật. Chờ những người có ánh mắt sáng như đuốc đến đào bảo, đào kim.

- Nói hay lắm!

Diêu Tuấn Minh lúc này đẩy cửa bước vào:

- Đồng chí Tăng nói rất đúng. Không riêng gì huyện Nam Vân, thành phố Long Sơn chúng tôi còn có rất nhiều hạng mục ưu thế, chờ các vị xí nghiệp đây đến khai phá. Mục đích cuối cùng của chúng tôi chính là thực hiện ba bên cùng có lợi, khiến các xí nghiệp phát triển, khiến dân chúng làm giàu và khiến nền kinh tế của Long Sơn sinh động hơn.

Tăng Nghị đứng dậy, bước ra khỏi chỗ ngồi:

- Chủ tịch thành phố Diêu, ngài hãy nói với mọi người vài câu đi.

Diêu Tuấn Minh cũng không khách khí, trực tiếp đứng trước bàn hội nghị nói:

- Đầu tiên, tôi xin đại diện cho thành phố Long Sơn, hướng đoàn khảo sát kiểm điểm lại lần nữa. Sự kiện xảy ra ngày hôm nay là chúng tôi không làm tốt công tác của mình.

Nói xong, Diêu Tuấn Minh hướng các ông chủ xí nghiệp cúi đầu xuống, sau đó thẳng người dậy nói tiếp:

- Tiếp theo, tôi xin nhắc lại thái độ của mình một chút. Trong công tác thu hút đầu tư, thành phố Long Sơn vẫn luôn coi trọng cao độ. Đối với sự kiện ngày hôm nay, đề cập đến tất cả những nhân viên chính quyền tham gia, chúng tôi nhất định sẽ truy cứu, nghiêm túc xử lý. Đồng thời đem kết quả xử lý báo cáo lại cho đoàn khảo sát.

Bao Á Kiến là người vỗ tay đầu tiên. Người của đoàn khảo sát thấy Diêu Tuấn Minh đường đường là một Chủ tịch thành phố, nhưng lại có thể cúi người xin lỗi thì cũng đều vỗ tay.

Diêu Tuấn Minh lúc này mới hai tay hợp thành chữ thập, hướng mọi người chắp tay, sau đó cười ngồi xuống nói:

- Hôm nay tôi không nói về ưu thế đầu tư và chính sách ưu đãi của thành phố Long Sơn, chỉ muốn cùng với mọi người ở đây chân thành giao lưu và kết nối. Mọi người đều là nhân sĩ tinh anh trong giới thương nhân, tầm nhìn rộng lớn, kiến thức sâu rộng. Tôi nghĩ mọi người vì kinh tế thành phố Long Sơn chúng tôi mà bắt mạch, mà ra chiêu. Mong các vị vui lòng chỉ giáo.

Hai ngày qua, các địa phương đều cực lực hướng đoàn khảo sát tuyên truyền ưu thế và ưu đãi của mình, tranh thủ đem nhà đầu tư lưu lại. Diêu Tuấn Minh phương pháp lại trái ngược, cũng không nói những lời khách sáo trống rỗng, khiêm tốn hướng đoàn khảo sát học hỏi kinh nghiệp. Như thế là nằm ngoài dự kiến của mọi người.

Đổng Lực Dương ho khan hai tiếng, hắng giọng nói:

- Chủ tịch thành phố Diêu nói quá lời. Bảo chúng tôi miễn cưỡng kinh doanh một xí nghiệp thì còn có thể, nhưng nói đến kinh tế của một thành phố thì chúng tôi lực không theo kịp. Tuy nhiên, tôi tin tưởng một Chủ tịch thành phố yêu dân như con như Chủ tịch Diêu đây là một lãnh đạo tốt. Có sự lãnh đạo của ngài thì kinh tế của thành phố sẽ bay lên.

- Lão Tử có câu “Trị đại quốc, nhược phanh tiểu tiên”. Kinh tế của một xí nghiệp và của một thành phố, tôi nghĩ hai bản chất này cũng có chỗ liên quan với nhau.

Diêu Tuấn Minh mỉm cười nhìn mọi người, trong lòng có chút thất vọng. Đổng Lực Dương những lời nói này thuần túy chỉ là một câu nói khách khí. Đối phương càng khách khí thì nguyện ý đầu tư lại càng thấp. Nếu đối phương mạnh miệng phê bình thì ngược lại chứng minh nguyện ý đầu tư của người đó rất cao.

Bao Á Kiến thấy không khí tẻ ngắt liền cười ha hả, cầm lấy tách trà nói:

- Hai ngày qua đoàn khảo sát chúng ta gặp không ít vấn đề. Mọi người có ý kiến và ý tưởng cải tiến nào thì có thể nói ra.

Uống vào hai hớp nước, Bao Á Kiến hướng Tăng Nghị nháy mắt ra hiệu. Hai ngày qua, ông ta đã hiểu được vì sao ở tỉnh lại cử một Trưởng phòng phòng Xúc tiến đầu tư huyện làm Phó đoàn, phụ trách thu hút đầu tư. Sau khi chứng kiến y thuật của Tăng Nghị, Tăng Nghị và các ông chủ xí nghiệp này mối quan hệ đã trở nên thân mật hơn rất nhiều.

Tăng Nghị lúc này đưa đến một cái ghế, ngồi dựa vào bức tường, nhìn thấy Bao Á Kiến nháy mắt ra hiệu, hắn đành phải kiên trì đứng dậy nói:

- Chủ tịch thành phố, tôi có thể nói hai câu hay không?

Diêu Tuấn Minh liền xua tay nói:

- Ngồi xuống nói đi. Có cái gì cần nói thì cứ nói, không cần băn khoăn.

Tăng Nghị lên tiếng:

- Ngày hôm qua, tôi nghe nói Tiền tổng và Phùng tổng nói đến việc hợp tác. Điều này đối với công tác thu hút đầu tư của thành phố Long Sơn rất có ý nghĩa tham khảo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play