Tăng Nghị bước vào gian hàng triển lãm, uống mấy ngụm nước rồi ngồi một chỗ bắt đầu suy nghĩ đến tình hình ở London. Tình huống so với hắn dự đoán thì tồi tệ hơn nhiều. Trà đã có lịch sử lâu đời ở Âu Châu. Người Âu Châu đối với các loại danh trà rất hiểu biết. Tướng Quân Trà không hề có danh tiếng, muốn mở ra thị trường này thì thật là khó khăn.

Mấy ngày nay, Tăng Nghị cũng quan sát tình huống. Loại trà Tây Hồ Long Tỉnh, Tín Dương Mao Tiêm những loại trà có tiếng lâu đời mà vẫn nhận được rất ít đơn đặt hàng, huống chi Tướng Quân Trà lại là một nhãn hiệu mới, nên số người quan tâm đến lại càng ít.

Xem ra phải nghĩ ra được biện pháp khác, bằng không thì triển lãm lần này sẽ trở thành con số không. Tăng Nghị sắc mặt ngưng trọng, trong đầu cân nhắc biện pháp.

Ánh mắt liếc nhìn tờ tạp chí tiếng anh mà Yến Dung đang đọc, Tăng Nghị đột nhiên nói:

- Yến Dung, tôi có thể mượn tờ báo của cô xem một chút không?

Yến Dung cũng không trả lời, rút ra một tờ trong cuốn tạp chí đưa cho Tăng Nghị. Cô trong lòng cảm thấy không thoải mái. Vừa mới đuổi được một tên đáng ghét đi, liền tới một tên nữa. Hai ngày đầu tiên của cuộc triển lãm, Tăng Nghị luôn tìm cái cớ nhàm chán để nói chuyện với cô. Thấy mình không phản ứng, hắn liền biết khó mà lui. Như thế nào hôm nay lại xuất chiêu khác?

Tăng Nghị nhận lấy tờ báo, sau khi xem xong tin tức trên tờ báo thì liền không nói gì, ngồi một chỗ sắc mặt trầm tư.

Yến Dung có chút không ngờ, Tăng Nghị thật sự không hề cùng cô nói chuyện phiếm, cô ngược lại cảm thấy không cao hứng.

Khi trời đã chạng vạng, huyện Nam Vân vẫn như trước không hề có thu hoạch. Lúc lên xe bus về khách sạn, mỗi người đều nhìn Tăng Nghị, câu đầu tiên đều là:

- Thế nào, hôm nay đơn đặt hàng khẳng định là không ít chứ?

Nhìn vẻ mặt vui sướng khi người khác gặp họa, Yến Dung có chút phẫn nộ, nhưng lại không thể phản bác, đành phải nhét dây nghe nhạc vào trong lỗ tai, làm bộ như không nghe thấy gì.

Tăng Nghị thật ra tính tình cũng tốt nên không có nổi giận, chỉ bình thản nói với đối phương:

- Rất nhanh có thể mở ra cục diện.

Yến Dung nhìn Tăng Nghị, trong lòng có chút xem thường. Những lời này anh đã nói mười ngày nay rồi, nhưng hiện tại vẫn chưa mở ra cục diện, cũng không biết có nên tin tưởng anh nữa hay không.

Người trên xe vừa nghe Tăng Nghị nói xong thì lại nói tiếp:

- Phó trưởng Phòng Tăng nói đúng, đường sá tuy rằng quanh co, nhưng tiền đồ sẽ quang minh thôi. Nam Vân sách tuyên truyền tôi cũng đã xem qua, hạng mục rất tốt. Trà ra trà, phong cảnh ra phong cảnh, tin rằng chỉ cần kiên trì thì đơn đặt hàng khẳng định sẽ có.

Mọi người cười to, đơn đặt hàng khẳng định sẽ có, lời này là đúng. Nhưng số lượng thì rất khó nói. Mua một cân trà cũng được coi là có đơn đặt hàng rồi.

- Phó trưởng Phòng Tăng mấy ngày nay luôn ở đại sảnh phát sách tuyên truyền, những cố gắng đó chúng tôi đều thấy được. Cái gọi là thiên đạo thù cần, tin rằng Nam Vân nhất định sẽ cái sau vượt cái trước.

Trong xe lại vang lên tiếng cười. Nếu dễ dàng như vậy thì mọi người đã đi rải truyền đơn rồi.

Mọi người nhằm vào Nam Vân là có nguyên nhân. Lần triển lãm thương mại này, ở tỉnh có rất nhiều hạng mục có ưu thế đều được bày chung trong một gian hàng triển lãm. Mà Nam Vân là một huyện nghèo khó, nhưng lại chiếm được một vị trí độc lập. Điều này khiến cho các đồng chí huyện khác trong lòng có chút khó chịu. Cho nên tất cả đều nhìn chằm chằm vào Nam Vân. Nếu Nam Vân lần này không thể xuất ra một thành tích tốt đẹp trong cuộc triểm lãm thì lúc đó tuyệt đối còn khó chịu hơn bây giờ.

Trở lại khách sạn không lâu, lại có người gõ cửa, là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, cười ha hả nói:

- Xin hỏi, ai là Phó trưởng Phòng Tăng của phòng Y tế huyện Nam Vân?

Tăng Nghị trả lời:

- Là tôi!

- Xin chào, tôi thuộc đoàn thương mại Đông Giang. Lúc ăn cơm chúng ta đã gặp nhau.

Người nọ liền vươn tay với Tăng Nghị:

- Phó trưởng Phòng Tăng, hiện nay cậu có rảnh không? Đoàn chúng tôi có người không thích ứng với khí hậu ở London nên thân thể không thoải mái. Biết Phó trưởng Phòng Tăng y thuật cao minh nên muốn mời cậu sang kiểm tra giúp.

- Quý đoàn lần này không mang theo thầy thuốc sao?

Tăng Nghị hỏi. Một Nam Giang, một Đông Giang ở giữa cách xa nhau vạn dặm, các người làm sao biết được y thuật của tôi cao minh. Hơn nữa, đoàn đi nhiều lãnh đạo như vậy, khẳng định sẽ có mang theo thầy thuốc.

Người nọ có chút xấu hổ, cười nói:

- Phó trưởng Phòng Tăng, xin đi giùm cho một chuyến.

Đối phương đã rất khách khí thì Tăng Nghị cũng không thể từ chối, đành lấy cái hòm y của minh ra, nói:

- Được rồi, tôi cùng với anh sang đó xem một chút.

Nói xong, hắn quay đầu sang nhìn Vương Húc Dân:

- Trưởng phòng Vương, lát nữa nếu đoàn đến kiểm tra phòng thì xin giải thích giùm tôi một câu.

Vương Húc Dân gật đầu:

- Ừ, không thành vấn đề.

Tuy ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng y lại rất buồn bực. Tăng Nghị y thuật cao mình sao? Thân là cán bộ Nam Vân, sao tôi lại không biết mà cán bộ Đông Giang lại biết, còn đến tận cửa cầu y. Việc này thật sự là quái lạ.

Vị cán bộ Đông Giang kia dẫn Tăng Nghị lên lầu, đến trước cửa một căn phòng, gõ cửa hai tiếng rồi sau đó đẩy cửa bước vào.

Tăng Nghị bước vào thì nhìn thấy Phó chủ tịch tỉnh Đông Giang Trần Vi Dân, liền mơ hồ đoán được việc gì xảy ra, trong bụng thầm nói mình có tiếng là Phó trưởng ban Tổ chức cán bộ, chẳng lẽ người của Đông Giang cũng biết sao?

Trần Vi Dân vẫy tay gọi Tăng Nghị, nhiệt tình nói:

- Đồng chí Tiểu Tăng, mau ngồi đi.

Tăng Nghị liền chào hỏi:

- Phó chủ tịch tỉnh Trần, xin chào.

Trần Vi Dân khoát tay áo, ra hiệu vị cán bộ kia đi ra ngoài, sau đó nói:

- Không cần gò bó, mau ngồi đi. Tên của cậu tôi nghe qua rất nhiều lần, một chút cũng không xa lạ.

Tăng Nghị ở Đông Giang người quen biết cũng chỉ có hai. Một là Cố Địch, một là Đổng Lực Dương, cũng không biết Trần Vi Dân nói chính là ai. Trần Vi Dân đề cập đến ai Tăng Nghị cũng không hỏi. Hắn tìm một cái ghế rồi ngồi xuống, chờ Trần Vi Dân nói tiếp.

- Nghe nói cậu lần này đến nước Anh chính là muốn mở rộng thị trường trà cho Nam Vân?

Trần Vi Dân hỏi.

Tăng Nghị gật đầu:

- Tên của loại trà đó là Tướng Quân Trà.

- Tham gia một loại hình giao lưu lớn như vầy thật sự không dễ dàng, nhất định phải biết nắm bắt cơ hội, tranh thủ mở ra cục diện.

Trần Vi Dân cười ha hả:

- Đông Giang cũng là một nơi sản xuất trà rất lớn. Trước mắt sản phẩm trà xanh trong nước đều có xuất xứ từ Đông Giang. Về phương diện này, Đông Giang có kinh nghiệm tương đối thành thục một chút. Nếu có cái gì cần hỗ trợ, ngàn vạn lần đừng nên khách khí. Tất cả mọi người đều là anh em với nhau, cũng cùng chung mục đích khi đến London.

Tăng Nghị có chút kinh ngạc, không biết Trần Vi Dân vì sao lại nói với mình những điều này. Đây rõ ràng là có ý giúp mình.

Đông Giang quả thật là một nơi cung cấp trà lớn trong cả nước. Trước mắt có thể nói là một thị trường trà quy mô nhất. Hàng năm đại khái thu về bốn mươi triệu đô la mỹ, trong đó một phần ba là thuộc về tỉnh Đông Giang. Trần Vi Dân ý tứ cũng có thể lý giải. Ông ta có thể giúp Tăng Nghị lật tẩy. Còn nếu Tướng Quân Trà không thể mở ra cục diện, Trần Vi Dân có thể thông qua tỉnh Đông Giang để tiến hành mở rộng thị trường cho nó.

Trần Vi Dân tuyệt đối là có ý tốt, nhưng Tăng Nghị cũng không tính toán đi qua con đường Đông Giang. Số lượng trà của tỉnh Đông Giang rất lớn, giúp đỡ Tướng Quân Trà tuyệt đối là không thành vấn đề. Nhưng Đông Giang làm chủ yếu là thị trường ít, chia đều xuống dưới. Mỗi cân trà chỉ có giá năm đô la mỹ. Giá này còn thấp hơn so với giá thu mua Tướng Quân Trà.

Tăng Nghị cũng không muốn cho Vi Hướng Nam bỏ thêm tiền. Hơn nữa, Tướng Quân Trà chất của nó không thể so với trà Long Tỉnh cực phẩm.

- Cám ơn Phó chủ tịch tỉnh Trần. Về phương diện này thì Đông Giang quả là một bậc đàn anh. Nếu có cần đàn anh hỗ trợ thì tôi nhất định sẽ đề xuất.

Tăng Nghị cười. Đối với ý tốt của Trần Vi Dân, chính mình nhất định sẽ rất có lợi. Người của tỉnh Nam Giang đều muốn chê cười Nam Vân. Trần Vi Dân làm Phó chủ tịch tỉnh Đông Giang, có thể vươn tay trợ giúp thì tuyệt đối rất đáng quý.

Trần Vi Dân thản nhiên cười. Ông ta biết Tăng Nghị lời này kỳ thật là khéo léo từ chối, nhưng ông cũng không tức giận.

Huyện Nam Vân liên tiếp mười ngày không có đơn đặt hàng nào, Trần Vi Dân đã có nghe nói. Chuyện này vốn chẳng quan hệ với ông ta, nhưng ông lại là bạn bè nhiều năm với Đổng Lực Dương, trước kia Đổng Lực Dương từng giúp ông một ân tình lớn. Lần này mang đoàn đi, Đổng Lực Dương đã mở miệng nói nếu có khả năng thì hãy chiếu cố dự án Tướng Quân Trà của huyện Nam Vân.

Trần Vi Dân cũng không từ chối. Nhưng dù sao đây cũng là việc của tỉnh khác, ông ta không thể trực tiếp hỗ trợ, cho nên liền đem ý tứ của mình truyền đạt lại. Còn về phần nhận hay không nhận thì đó là chuyện của Tăng Nghị. Nếu Tướng Quân Trà có thể mở ra thị trường thì không còn gì tốt hơn. Nhưng nếu không thành công, Tăng Nghị đến lúc đó tất nhiên sẽ lại đến tìm mình nhờ hỗ trợ.

Tuy nhiên, Trần Vi Dân cho rằng Tăng Nghị cuối cùng khẳng định sẽ tìm đến mình. Tướng Quân Trà rất khó mở ra thị trường. Một chuyến đến London, Tăng Nghị tay không trở về thì rất khó giải thích.

Tăng Nghị nghĩ Trần Vi Dân muốn tìm mình bắt mạch, kết quả Trần Vi Dân lại trời nam biển bắc nói cả nửa giờ. Cho đến khi Tăng Nghị đứng dậy cáo từ ông ta cũng không hề nhắc đến chuyện xem mạch, khiến cho Tăng Nghị có chút buồn bực, không rõ Trần Vi Dân là có ý gì.

Trở lại phòng, Vương Húc Dân đang nằm trên giường ấn điều khiển từ xa hỏi:

- Phó trưởng Phòng Tăng, người của đoàn Đông Giang bị bệnh gì vậy?

- Chính là khí hậu không quen, hiện tại thì không còn vấn đề gì.

Tăng Nghị tùy tiện ứng phó một câu.

Vương Húc Dân cũng không truy vấn nữa, liên tục thay đổi nhiều kênh, rốt cuộc dừng lại ở một tiết mục thể thao. Y không hiểu tiếng anh, căn bản cũng chẳng hiểu TV nói gì, cũng chỉ có thể xem một trận bóng.

Sau khi ăn cơm chiều xong, Khang Đức Lai triệu tập mọi người mở một cuộc họp nhỏ.

Nghe Tăng Nghị nói hôm nay vẫn không có thu hoạch gì, Khang Đức Lai trầm mặc nói:

- Hạng mục này vẫn cần bàn bạc lại. Cứ nghĩ một lần là xong thì không đúng. Như vậy đi, ngày mai gian hàng triển lãm sẽ do tôi chịu trách nhiệm. Tiểu Tăng, cậu cùng với Tiểu Yến đi chỗ khác chơi đi. Một lần ra nước ngoài cũng không dễ dàng gì, cũng không lúc nào cũng nghĩ đến chuyện công tác, nên nghỉ ngơi một chút.

Những người đến từ huyện Nam Vân đều có chút ủ rũ. Khang Đức Lai không hiểu tiếng anh, ông ta ở lại gian hàng ngoại trừ phát poster quảng cáo thì còn biết làm gì hơn. Hiện tại Khang Đức Lai nói như vậy, mọi người chỉ biết Khang Đức Lai đã bỏ cuộc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play