“Tiểu Hàm Hàm, đây là anh họ của con. Tên nó là Long Điển.” Ông Long nói khi bỗng nhiên đưa một đứa nhóc cô không biết là ai về.

“Anh họ của con?” Long Thủy Hàm mới mười tuổi cau mày. Sao bỗng dưng nhảy ra một anh họ không biết ở đâu ra vậy? Nếu mình có anh em họ, thì ít nhất cũng phải là em họ chứ; mình không muốn làm đứa út đâu. Hơn nữa, đứa anh họ này vừa nhỏ lại vừa gầy tong teo. Trông nó chẳng giống anh lớn gì hết.

“Tiểu Hàm Hàm?” Gọi anh họ đi,” Ông Long nhắc nhở, hơi không hài lòng, “Tiểu Long Điển đã mất cha mẹ, từ giờ nó sẽ ở với chúng ta. Đối xử tốt với anh nhé, được không?

“Ồ vâng, con biết rồi.” Long Thủy Hàm do dự đáp.

“Ngoan lắm, giờ đưa Long Điển tới phòng anh đi con. Căn cạnh phòng con ấy.” Ông Long nói, hài lòng gật đầu.

Hầyyy. Thế này là anh trai mình có thể yên nghỉ được rồi nhỉ? Ông Long nghĩ. Ông nhớ lại trước đây, khi anh trai ông từ chối theo sự sắp xếp của gia đình lấy con gái của một nhà tài phiệt khác mà cố chấp hẹn hò với một cô gái nghèo trong trường.

Hầyyy. Cha cũng thật cố chấp. Cha không hề bỏ cuộc. Cha quyết không cho anh cả lấy cô gái đó. Cũng bởi vậy mà anh cả phải bỏ nhà ra đi. Từ đó tới giờ cả nhà cũng không nghe được tin tức nào từ anh trai cả. Cha vẫn bất chấp, kể cả vậy cũng không cho chúng ta tìm kiếm tung tích của anh cả. Chỉ khi cha qua đời chúng ta mới có thể theo ý mẹ đi tìm anh cả. Nhưng còn chưa tìm ra anh cả thì mẹ cũng khuất núi. Không được gặp mặt anh cả bên giường bệnh cuối đời chính là sự hối tiếc nhất của bà trước lúc nhắm mắt xuôi tay.

Tuy nhiên, như vậy ông mới càng quyết tâm đi tìm anh trai mình. Dù có ra sao, anh trai ông cũng phải đốt chút vàng hương trên mộ mẹ họ, tỏ lòng thành kính.

Nhưng vẫn chẳng có tin gì từ anh trai ông… cho tới tuần trước. Nhưng tin tức vốn được mong đợi từ lâu này lại là tin báo tử của anh trai ông. Ba năm trước, cả anh trai ông và cô gái kia đều chết trong một trận xe đụng. Bọn họ để lại một đứa trẻ, đứa bé tội nghiệp bị đẩy qua đẩy lại như một quả bóng khắp đám họ hàng của cô gái kia.

Ông Long lắc lắc đầu. Đám họ hàng vô liêm sỉ đó! Chỉ cần nhìn thân thể gầy gò ốm yếu và bộ quần áo rách nát lùng thùng của đứa bé là biết bọn chúng đã tệ bạc với nó thế nào. Vậy mà bọn chúng dám mở miệng nói là sẽ rất nhớ Long Điển, làm ta… làm ta phải trả thêm cái món mà bọn chúng gọi là bồi thường ấy!

Hừ, bọn chúng chỉ là một đám tham tiền, ông Long khinh miệt nghĩ.

“Năm nay anh bao nhiêu tuổi rồi?” Long Thủy Hàm miễn cưỡng hỏi. Mình muốn có em trai!

“Tôi đã 12 tuổi rồi,” Long Điển nói, lo lắng vần vò vạt áo. Cậu chưa từng được ở trong một căn nhà rộng và đẹp như thế này, kể cả hồi bố mẹ cậu còn sống. Còn chưa nói tới, cậu chưa từng gặp một người xinh đẹp hơn cô gái đứng trước mặt cậu.

“Ồ,” Long Thủy Hàm đáp, hơi bực bội một chút. Nó lớn hơn mình thật! Bực quá đi!

“Chúng ta tới nơi rồi. Đây là chỗ anh sẽ ngủ,” Cô nói, đá tung cánh cửa rồi chỉ vào bên trong.

“Cám, cám ơn em…” Long Điển không thể tin được, căn phòng này còn rộng hơn cả căn nhà của chú. Có thật là mình sẽ ở đây không?

Thấy cậu bé vẫn e dè bối rối, Long Thủy Hàm đã bực mình ra mặt. Cô bé phàn nàn, “Anh sợ cái gì mới được chứ? Căn phòng này sẽ không ăn anh đâu! Sao anh có thể làm anh họ tôi khi anh chẳng có tí gan nào chứ?”

“Xin lỗi,” Long Điển hổ thẹn nhìn xuống đất.

Long Thủy Hàm muốn nổi điên tới nơi. “Đừng có xin lỗi! Con cái nhà họ Long không bao giờ xin lỗi người khác! Có chết cũng không!”

(Vương Tử:… Tiểu Long Nữ, cô mới có 10 tuổi đã làm gương xấu rồi…)

“Xin, xin lỗi,” Long Điển lại xin lỗi, sợ tới độ đứng thẳng dậy, cứng ngắc nói, “Tôi sẽ không nói xin lỗi nữa.”

“Tốt, từ giờ cứ theo tôi. Tỉ tỉ sẽ bảo vệ anh.” Long Thủy Hàm vỗ vỗ vào ngực tự tin nói.

Mặc dù cậu không hiểu cô thực sự có ý gì, cũng đang rất bối rối bởi cô tự gọi mình là chị cậu trong khi cô là em họ cậu, Long Điển vẫn ngoan ngoãn gật đầu. “Được.”

~*~

“Thằng con hoang! Bọn tao không chơi với đứa mọi rợ như mày,” Một thằng nhóc đẹp trai nói. Nó mặc một chiếc áo đuôi tôm và nhìn xuống Long Điển đầy khinh bỉ và ghét bỏ. Mặc dù nói ra lời tàn nhẫn như vậy, nó lại nói với vẻ rất nhã nhặn.

“Xin, xin, xin l…” Long Điển cúi đầu nhìn đôi giày trắng được đánh bóng lộn không một hạt bụi của thằng nhóc kia. Một lời xin lỗi lại vọt ra khỏi miệng cậu dù cậu không làm sai chuyện gì. Chú Long không muốn cậu cảm thấy cô đơn, nên đã đặc biệt tổ chức một vũ hội cho cậu, còn mời rất nhiều khách cùng tuổi tới làm bạn với cậu. Nhưng… chuyện này… có vẻ đã tạo hiệu ứng ngược lại rồi…

“Anh không được phép xin lỗi!” Long Thủy Hàm đã chứng kiến hết mọi chuyện, bừng bừng lửa giận hét lên. Cô bé mới rời đi một lúc mà anh họ cô đã bị bắt nạt rồi! Hừ! Đây còn là dinh thự nhà họ Long nữa chứ! Nếu tới nhà kẻ khác, nhất định anh ấy sẽ bị bắt nạt ác nữa cho coi!

“Em họ!” Long Điển reo lên, vui mừng ngẩng đầu nhìn cô bé. Đôi mắt của cậu cũng đầy cảm xúc như khi Lois được Siêu Nhân* cứu sống vậy.

(Lois/ Siêu Nhân: Lois Lane là người yêu của Siêu Nhân, thường xuyên được siêu nhân cứu sống. – meomeo)

Sau khi đảo mắt nhìn Long Điển, Long Thủy Hàm bước tới chỗ thằng nhóc mặc áo đuôi tôm. Đưa tay chống nạnh, như thể cô bé là hổ dữ muốn thịt nó, cô bé lên giọng, “Trần thiếu chủ, xin phép hỏi, cậu có gì không hài lòng với ANH HỌ của tôi sao?”

Trần thiếu chủ kia không mảy may cho rằng mình đang bị chất vấn vì tội nặng. Nó trưng ra một nụ cười nhã nhặn, tin tưởng rằng vẻ ngoài của nó nhất định sẽ quyến rũ được cô bé trước mặt. Cô ta là một kẻ kế thừa trẻ trung và giàu có, một ngày nào đó cô ta sẽ trở thành một nữ tài phiệt độc lập và giàu sụ. Cho dù cả hai cách nhau tới 7 tuổi, số gia tài đó cũng bù được hết. Hơn nữa đến tức giận mà cô ta trông cũng đáng yêu như vậy, chắc chắn lớn lên mặt mày sẽ không tệ.

Xem xét xong xuôi, Trần thiếu chủ ưu nhã lịch sự đáp, “Long tiểu thư, đã lâu không gặp em. Em càng ngày càng trở nên xinh đẹp rồi.”

Không may cho nó, một con nhóc 10 tuổi đương nhiên không hiểu nổi một nỗ lực lãng mạn rồi. Cực kì ghê tởm, Long Thủy Hàm chỉ giơ ngón tay ra kéo Long Điển chạy mất. Cô bé còn làm một bộ mặt cực kì giễu cợt thằng nhóc trước khi cô bé bỏ đi.

Sau khi rời bữa tiệc, Long Thủy Hàm tức tối chỉ vào mặt Long Điển hét lên, “Anh làm cái quái gì vậy? Sao anh lại để nó gọi anh là thằng con hoang!? Anh là anh họ tôi cơ mà!”

“Anh…” Long Điển cúi đầu xấu hổ. Cậu không xứng làm anh họ của Long Thủy Hàm. Vừa yếu ớt vừa hèn nhát, cậu không thể được như thằng nhóc vừa nãy, nó mới thanh lịch làm sao. Thực tế, cho tới giờ, cậu vẫn luôn nghi ngờ, không biết có phải chú Long đã nhầm cậu với ai khác không. Làm sao cậu có thể ở trong một gia đình thế này chứ?

“Anh làm tôi tức chết lên được!! Lần tới tôi cóc thèm quan tâm đến anh nữa!” Long Thủy Hàm tức tới độ má cũng đỏ bừng lên.

Long Điển cúi đầu. Phải, tốt hơn hết là em họ không nên quan tâm tới người như mình nữa. Nhỡ mình ảnh hưởng tới em ấy, khiến em ấy cũng thành ra như mình thì…

Cậu đột nhiên nhận ra hai giọt nước mắt mặn chát đau đớn đang nhỏ xuống mặt cậu… Đã lâu lắm rồi… lâu lắm rồi cậu không khóc. Kể từ sau đám tang của cha mẹ, cậu không không khóc nữa.

Long Thủy Hàm vốn chỉ muốn trút giận thôi, không ngờ lại khiến anh họ cô bé bật khóc. Cô bé hoảng loạn không biết làm sao. Cô bé vội vỗ vỗ lưng anh họ, cố an ủi cậu, “Đừng, đừng khóc! Em không cố ý hét vào mặt anh đâu! Aaa… Đừng khóc nữa mà, được không…?”

“Huhuhu… Oaoaoa…” Nếu cô bé không an ủi cậu thì còn đỡ, bởi cô đã an ủi cậu thế này, lại khiến cậu nhớ tới mẹ mình. Hồi bé, cậu cứ khóc là mẹ sẽ ở bên cạnh vỗ vỗ lưng cậu an ủi… Long Điển không thể đừng được lại khóc mếu dữ dội hơn.

Mặc dù Long Thủy Hàm nổi tiếng là mạnh bạo, nhưng cô lúc 10 tuổi chỉ đành bàng hoàng vô lực để một cậu nhóc lớn hơn cô dựa vào người mà nức nở. Cô bé không biết phải làm gì. Lời cô nói ác thế cơ à? Dù sao cũng khiến anh họ khóc không ngừng như Niobe*!

(*Niobe: Niobe là một hình tượng trong Thần Thoại Hy Lạp, con của bà đã bị giết chết. Bà nổi tiếng vì đã khóc không ngừng nghỉ trước cái chết của các con – nhóm PR)

Khi Long Điển vừa khóc muốn rớt tròng mắt ra ngoài vừa ôm lấy Long Thủy Hàm đang ngồi im như đá, kinh hãi tới độ không dám di chuyển, ông Long đang im lặng đứng cạnh cánh cửa. Ông thở dài rồi nói, “Khóc được là tốt, còn tốt hơn chịu đựng không nhỏ nước mắt. Cái sau còn khiến mình lo lắng hơn nhiều.”

“Anh… Anh rất nhớ cha mẹ…” Long Điển không thể ngừng gào khóc được.

Nghe vậy, mắt Long Thủy Hàm cũng mọng nước. Cô bé cũng rất nhớ mẹ, nhưng mẹ đã qua đời bởi một cơn bạo bệnh khi cô bé mới năm tuổi. Dù cô có cố thế nào, cũng không nhớ nổi hình dáng mẹ nữa. Miệng nhệch ra, mắt thì nóng lên, Long Thủy Hàm cũng khóc lớn theo, “Mẹ ơi… oaoa… Thủy Hàm cũng muốn mẹ…”

Cuối cùng, hai đứa bé to đầu này cứ ôm lấy nhau mà khóc lóc om sòm. Bọn chúng cứ khóc tới khi mệt quá ngủ thiếp đi trên bãi cỏ, khiến ông Long đã lớn tuổi phải bế chúng về giường, suýt gãy cả lưng!

~*~

Long Thủy Hàm 18 tuổi lặng lẽ đi vào trong phòng tự học. Như một tên trộm, cô nhón chân nhẹ nhàng tới gần chiếc ghế ai kia đang ngồi. Cô hít thật sâu rồi hét lên, “HÙ!”

Chàng trai ngồi trên ghế rõ ràng là giật mình vì bị bất ngờ tấn công. Rồi, một gương mặt đẹp trai, rõ ràng vẫn chưa hết hãi hùng, quay lại. Tuy nhiên, anh không có vẻ gì tức giận cả. Thay vào đó, anh bật cười lớn, “Thủy Hàm, em lại chọc anh rồi.”

Long Thủy Hàm thè lưỡi trêu anh, bực bội hỏi, “Điển, anh lại làm gì đó? Ngồi một chỗ nhìn máy tính suốt ngày không phải rất chán sao?”

“Không hề. Anh đang thiết kế trò chơi!” Long Điển nói, nhẹ nhàng đẩy chiếc kính trên sống mũi.

“Thiết kế trò chơi? Lão cổ hủ không làm được trò gì vui trong đời anh á?” Long Thủy Hàm ngỡ ngàng nhìn anh chằm chằm. Cô thật không dám tin cái gã không chịu chơi game online dù cô đã ép buộc dụ dỗ thế nào, mà lại muốn thiết kế trò chơi.

Là do em thích chơi game mà, anh thầm nghĩ trong lòng. Anh mỉm cười nói, “Không phải em cứ than thở mãi là trò chơi bây giờ không đủ độ thực khiến game thủ cảm thấy không thỏa mãn sao? Anh muốn thiết kế một trò chơi có độ thực tế lên tới 100% cho em chơi đấy. Em có ý tưởng gì không thì lôi hết ra đây. Anh nhất định sẽ làm đúng theo ý em.”

Mắt Long Thủy Hàm lập tức tỏa sáng, “Thật hả? Cho em xem, cho em xem đi!”

Long Điển không khỏi cười lớn, “Mới chỉ là kế hoạch thôi. Anh không thể một mình làm hết một trò chơi được. Anh tính đề xuất ý kiến này với chú. Mong là chú có thể hỗ trợ về mặt tài chính cho anh để anh tìm được đội ngũ chuyên nghiệp hoàn thành game này.”

“Ồ, Bố nghe thấy rồi hả? Một trò chơi thật tới 100% đó!” Long Thủy Hàm quay lại thì thấy ông Long đang mỉm cười đứng đằng sau hai người.

“Trò chơi mà có độ thực lên tới 100% sẽ rất nguy hiểm!” Ông Long hơi lo lắng nói. Ông lúc nào cũng biết Long Điển có tài năng thiên bẩm trong lĩnh vực lập trình, cũng biết Điển Nhi không phải là đứa thích khoa trương. Ông không hề nghi ngờ rằng Long Điển có thể làm được điều đó. Đặc biệt là nếu để cho Thủy Hàm thì nó nhất định sẽ dùng hết sức hoàn thành dù chịu giá nào chăng nữa.

“Bố~. Để anh họ làm đi mà. Con rất muốn chơi một game như thế!” Long Thủy Hàm cứ tiếp tục nũng nịu dễ thương với ông Long, còn lắc lắc tay ông.

Ông Long mỉm cười chịu thua, “Đương nhiên bố sẽ không ngăn Điển Nhi làm việc này, bố chỉ muốn Điển Nhi hạ thấp độ chân thật xuống một chút, ít nhất cũng không phải 100%.” Ông Long nghiêm túc nói tiếp, “Nếu trò chơi quá thực tế, chú chỉ lo nhiều người sẽ không phân biệt được thực với ảo. Như vậy sẽ rất nguy hiểm.”

Long Điển mỉm cười, “Cháu hiểu rồi. Cháu sẽ giảm độ chân thực xuống một chút.”

“Tuyệt cú mèo! Vậy chúng ta thực hiện thôi nhỉ?” Long Thủy Hàm phấn khích reo lên, gần như nhảy chồm chồm lên vì vui sướng. Không phải mình đang được tham gia vào công đoạn tạo thành một trò chơi tuyệt nhất trước giờ sao?!

“Đặt tên game là gì đây?” Long Thủy Hàm vội hỏi.

“Anh vẫn chưa nghĩ tới tên nào?” Long Điển lúng túng, “Anh tính đợi tới khi game hoàn thành mới đặt.”

“Được, được, được! Cứ đặt tên dạng dạng như ‘Thế giới mộng mơ’ đi!” Long Thủy Hàm mơ mộng thốt lên, hoàn toàn không để ý vẻ mặt sầm sì của hai người kia. Cô nàng đã hoàn toàn chìm đắm bởi cụm từ “Thế giới mộng mơ”.

Thấy con gái mình hoàn toàn quên mất hai kẻ đang bỏ công bỏ của bọn họ, ông Long chỉ đành quay sang Long Điển, “Con muốn tạo ra một thế giới thế nào?”

“Hừm, có lẽ là thế giới máy móc trong tương lai?” Long Điển suy ngẫm.

“Cái gì?” Long Thủy Hàm la oai oái phản đối, “Máy móc tương lai? Cho xin đi, thế thì chán chết! Trò chơi thì phải có phép thuật, hiệp sĩ và một mớ quái vật cổ xưa để đánh chứ! Như vậy công chúa và hiệp sĩ mới có thể du ngoạn vui vẻ trong thế giới trò chơi được!”

Càng nói thì Long Thủy Hàm càng chìm đắm trong thế giới tưởng tượng của cô. Cô vạch ra một thế giới có đồi xanh nước trong nơi cô ở cùng với một chàng hoàng tử. Hai người sẽ cùng đánh quái trên chuyến du hành lãng mạn… Và đương nhiên chàng hoàng tử này phải đẹp trai hết chỗ chê rồi! Chàng sẽ thật mạnh và ngầu, rất ân cần và hát hay thì càng tốt! Như vậy chàng lúc nào cũng có thể hát tình ca cho mình nghe!

Long Thủy Hàm thở dài, “Phải chăng có người như thế ở bên, mình chết cũng không hối tiếc.”

Ông Long và Long Điển cùng rùng mình, mồ hôi mẹ mồ hôi con túa xuống lưng.

Rồi bọn họ lại tiếp tục bàn bạc, “Hừm… con tính cho phép người chơi tạo ra bao nhiêu nhân vật?”

“Một. Chỉ một mà thôi. Nhất định không thể thiết kế lại nhân vật,” Long Thủy Hàm lại đáp khi quay người lại. Nếu cho phép tạo nhiều hơn một nhân vật, thì làm sao mình biết hoàng tử bạch mã của mình có lừa gạt mình không chứ?

Ông Long và Long Điển đều lộ vẻ mặt kì quái. Long Điển nhíu mày, “Không cho tạo nhân vật khác? Nếu vậy có thể rất nhiều người sẽ phản đối…”

“Hoặc sẽ có nhiều người ủng hộ ấy chứ!” Long Thủy Hàm cương quyết trả lời, “Vì độ chân thực của game xấp xỉ 100%, nên người chơi không nên tạo nhân vật khác; như thế mới gọi là thực tế chứ. Như vậy người chơi mới thực sự được trải nghiệm cảm giác thực tế.”

Ông Long và Long Điển đều thoáng sững sờ. Bọn họ cúi đầu suy nghĩ về hệ thống nhân vật như vậy… Thực sự có thể sẽ thu hút được nhiều người chơi hơn.

“He he he! Như vậy con mới có thể chắc là hoàng tử của con không lừa con lén luyện nhân vật khác chứ. Ố hô hô hô!” Long Thủy Hàm lấy tay che miệng cười hô hố.

Cái này mới là cái chính đây… Hai người đàn ông nhìn nhau, cười như nắc nẻ.

“A! A! Con nghĩ ra tên hay hơn cho game rồi!” Long Thủy Hàm đột nhiên hào hứng hét lên. Càng nghĩ cô lại càng thấy tên này rất hay.

“Tên gì?” Hai người đàn ông rặn ra nụ cười hỏi.

Long Thủy Hàm hào hứng đáp, “Cứ gọi là Đệ Nhị Sinh Mệnh – Second Life đi!”

Đệ Nhị Sinh Mệnh! Ông Long và Long Điển đều bàng hoàng ngạc nhiên. Một cuộc đời thứ hai à? Đúng là một cái tên hay!

“Con gái, lâu lắm con mới thốt ra được một câu tử tế đấy nhé!” Ông Long vừa cười vừa chọc cô.

“Gì chứ!? Con lúc nào cũng nói lời hay ý đẹp mà!” Long Thủy Hàm cãi lại. Mặt đỏ lên vì giận, cô bực bội đá đá chân, “Điển!! Bố lại bắt nạt em này!”

Thấy cảnh tượng này, Long Điển không nhịn được mỉm cười. Bấy giờ, lòng anh tràn ngập hạnh phúc.

~*~

Năm nay Long Thủy Hàm 23 tuổi, Long Điển cũng đã 25 tuổi.

“Anh họ bé nhỏ Long Điển của em~~” Long Thủy Hàm cười điệu cười thâm hiểm mỗi lần cô muốn lợi dụng anh. Cô không khách khí hỏi, “Tiến độ game thế nào? Bao giờ em mới được chơi vậy?”

“Một năm. Không, nửa năm, nhất định em sẽ được chơi.” Long Điển sững người một giây, nhưng sau lại làm như không có gì xảy ra. Anh bình tĩnh giấu đi một tờ giấy.

“Nửa năm?!” Long Thủy Hàm không tin được. Sau khi nghe Long Điển nói là một năm, cô đã ngạc nhiên rồi, bởi bố cô từng nói bọn họ vẫn còn cần ít nhất 2 năm nữa Đệ Nhị Sinh Mệnh mới đạt tới độ chân thật 99%. Giờ Long Điển lại nói là nửa năm đã xong rồi?

“Phải, nửa năm.” Long Điển nói, đôi mắt đầy quyết tâm. Sự quyết đoán trong mắt anh mạnh mẽ tới có chút đáng sợ. Bởi anh không còn nhiều thời gian nữa rồi, anh cay đắng nghĩ trong lòng.

“Điển… anh ổn chứ?” Long Thủy Hàm hơi sợ hãi. Long Điển vốn luôn rất dịu dàng lại biểu lộ cảm xúc như vậy. Ánh mắt anh đầy tham vọng? Mặc dù anh nhiệt huyết như vậy, cô không khỏi có chút sợ anh. Cô không thể rũ bỏ cảm giác Điển thật đáng sợ khi trông anh thế này.

“Anh ổn. Chỉ là gần đây, anh cảm thấy hơi mệt mỏi thôi,” Long Điển cười gượng.

Nghe vậy, Long Thủy Hàm nghiêm túc lo lắng nói, “Nếu anh mệt quá thì cứ nghỉ đi. Nghe lời bố đi. Anh đã bỏ rất nhiều công sức nỗ lực vào game này, nên nếu nửa năm không hoàn thành được, thì cứ cho nó ra mắt muộn hơn cũng được. Đừng cố quá chỉ vì em lúc nào cũng giục anh. Anh biết em toàn giỡn thôi mà.”

“Anh biết rồi. Đừng lo. Anh sẽ không để mình gục đâu,” Long Điển nói khi siết chặt bàn tay, cố hết sức kìm cảm xúc lại.

“Tốt! Vậy nhớ giữ gìn sức khỏe nhé!” Long Thủy Hàm ra lệnh trước khi bỏ đi.

“Biết rồi mà!” Long Điển còn cười đáp rồi nhìn Long Thủy Hàm đóng cánh cửa sau lưng cô lại. Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, nụ cười của Long Điển lập tức biến mất. Anh chôn mặt vào hai tay, trong lòng chỉ nhớ tới những lời đau đớn bác sĩ đã nói…

~*~

“Là bệnh hiểm nghèo; cậu chỉ còn sống được một năm thôi.”

“Không có thuốc nào cứu được cháu sao? Chẳng phải thời đại này công nghệ rất phát triển sao?” Long Điển không thể tin được. Một căn bệnh không thể chữa khỏi? Cái loại tình huống chỉ xảy ra trong mấy phim truyền hình Thủy Hàm thích xem giờ lại xảy ra với mình? Thật quá nực cười…

“Thời đại nào cũng có bệnh không chữa được. Khoa học càng phát triển thì càng có nhiểu bệnh mới xuất hiện… Tin tôi đi, tôi là bác sĩ hiểu rõ về bệnh của cậu nhất mà cậu có thể tìm được đấy,” Bác sĩ bất lực nói, “Tôi không muốn trả lời cậu tàn nhẫn như vậy, nhưng thà nhẫn tâm còn hơn cho cậu lãng phí quãng thời gian còn lại ngây ngô cho là mình có thể chữa khỏi bệnh.”

Long Điển im lặng hồi lâu. Hai tay run rẩy tới không kiểm soát được, anh nói, “Bác sĩ có thể giúp cháu kéo dài thời gian hơn được không? Việc cháu đang làm không thể hoàn thành trong khoảng thời gian một năm ngắn ngủi được.”

“Dùng máy móc tân tiến nhất và thuốc hỗ trợ thì tôi cũng chỉ có thể kéo dài lâu nhất là hai năm thôi.”

~*~

Tiếng nức nở đau đớn rỉ ra khỏi hai bàn tay đang ôm chặt lấy khuôn mặt anh. Sau một khoảng thời gian dài, Long Điển chậm rãi ngẩng đầu, nét mặt bình tĩnh như trước. Anh bật máy tính lên và lại đâm đầu vào mớ lập trình điên cuồng. Ít nhất… ít nhất mình cũng có thể để lại gì đó cho Thủy Hàm…

Long Điển nhìn chăm chú vào màn hình vi tính, nhìn tạo hình mới nhất của kẻ quản lí tối cao trí tuệ nhân tạo trong game mà tổ tạo hình dày công tạo ra… Anh nhẹ nhàng bấm vài nút, đổi khuôn mặt nó thành giống hệt anh. Anh do dự một lúc, rồi cuối cùng vẫn quyết định cho nhân vật có trí thông minh nhân tạo giống hệt anh này đạt tới độ thông minh cao nhất.

“Có lẽ mày có thể thay ta ở bên Thủy Hàm chăng?” Long Điển lẩm bẩm một mình. Càng lúc trong lòng anh càng hỗn loạn. Nghĩ tới mình chỉ còn hai năm nữa ở bên Thủy Hàm và chú Long…

“Không! Mày không thể thay thế tao được!” Long Điển gầm lên. Anh phẫn nộ gạt tất cả mọi thứ trên bàn xuống đất. “Mình không muốn rời xa họ! Mình còn muốn sống với họ mười năm hay lâu hơn nữa! Mình muốn tiếp tục ở bên họ!”

“Mình phải nghĩ. Phải nghĩ ra cách khác…” Long Điển cứ tiếp tục lẩm bẩm như vậy. Túm lấy tờ báo cáo sức khỏe trên bàn, anh bước qua lại, cả người nghiêng ngả. Anh cứ tiếp tục lẩm bẩm, “Mình cần phải nghĩ ra cách khác…”

Màn hình máy tính hiển thị thông báo: trí thông minh cao nhất đạt 50%, 60%…

~*~

“Chúa Tể Sinh Mệnh, còn cách nào để tiếp tục sống không?” Long Điển hỏi màn hình máy tính đang hiển thị khuôn mặt của Chúa Tể Sinh Mệnh, khuôn mặt giống hệt anh. Với trí thông minh nhân tạo siêu đẳng mà Long Điển tình cờ tạo ra này… anh hoàn toàn tin tưởng.

Điều mỉa mai là anh không cách nào tạo ra được một phần mềm nào như thế nữa bởi lí do chương trình hoàn thành cũng vì anh đã bất cẩn gạt cả máy tính rơi xuống sàn. Lúc đó anh không biết mình đã bấm vào phím gì mà tạo ra được được thành quả kì diệu này. Chúa Tể Sinh Mệnh có lẽ là siêu máy tính thông minh nhất trên thế giới. Tuy nhiên, Long Điển nghi ngờ rằng nó không chỉ là siêu máy tính thông minh nhất trên trái đất này… Chúa Tể Sinh Mệnh ngày càng trở nên giống con người hơn!

“Cha, có hai cách.” Chúa Tể Sinh Mệnh trả lời câu hỏi kia.

“Thứ nhất: làm đông cứng bản thân tới khi khoa học phát triển tới trình độ có thể chữa được bệnh của người.”

Long Điển thiếu kiên nhẫn phẩy tay phản đối. Điều anh khao khát nhất là được ở bên Thủy Hàm và chú Long. Nếu anh đông đá cả bao nhiêu năm, tỉnh dậy phát hiện ra Thủy Hàm và chúa Long từ lâu đã không c… Thì thà anh cứ chết quách đi từ đầu cho xong.

“Cách khác.”

Chúa Tể Sinh Mệnh do dự một thoáng rồi nói, “Thứ hai; tải sóng não của người vào một nơi rồi trữ chúng ở đó. Ở một mức độ nào đó vẫn tính là sống phải không?”

Long Điển sững đứng người. Anh thốt lên, “Lưu giữ sóng não của ta? Ở đâu?”

“Cha, trò chơi người đang lập trình là một chỗ thích hợp,” Chúa Tể Sinh Mệnh chân thành nói, “Nơi đó sẽ do con quản lí, phải không? Cha, người sẽ rất an toàn ở đó.”

Lưu trữ bản thân lại trong game? Nắm tay Long Điền siết chặt lại. Thủy Hàm cũng rất thích nơi ấy. Nếu mình ở đó, có thể coi là ở bên cạnh em ấy không nhỉ?

“Ta phải làm thế nào? Ta phải làm thế nào để tải sóng não vào trong game?” Long Điển kích động hỏi. Chỉ cần có thể được ở bên Thủy Hàm, thì anh sẽ làm bất cứ điều gì, bằng bất cứ giá nào.

“Có một số cách…” Chúa Tể Sinh Mệnh đưa ra vài phương pháp mà theo ý nó là có thể khả thi. Một trong số đó là ý tưởng khi cho nhập sóng não vào trong mạng thì cắt lối trở ra; điều này có nghĩa là trực tiếp giết chết thực thể của người đó. Như vậy, sóng não sẽ có khả năng được lưu giữ lại trên mạng lưới.

Tuy nhiên, sau khi Chúa Tể Sinh Mệnh dứt lời lại lo lắng nói thêm, “Cha, những cách đó chỉ là trên lí thuyết thôi. Người đừng thử làm gì.”

“Phải có vật thí nghiệm…” Long Điển không để ý nói. Anh loạng choạng rời khỏi thư phòng.

Màn hình của Chúa Tể Sinh Mệnh bỗng lóe lên, “A… mình mới nghĩ ra một biện pháp khác… có lẽ lần tới sẽ nói cho Cha nghe.”

“Cha có thể… dung hợp với mình.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play