“Vương
Tử, đến mau em! Sân khấu hòa nhạc xây xong rồi đấy.” Vừa đăng nhập game
tôi đã nghe giọng vui mừng pha chút chua xót (tiếc tiền) của Vũ Liên đại tẩu.
“Thiệt hả? Em đến coi ngay.” Tôi tự hỏi chẳng biết sân khấu trông ra làm sao. Chắc sang phải biết; nói cho cùng, tụi tôi chi vào đó cả núi tiền mà lị. Tôi thầm nghĩ và tăng tốc lao vụt về phía sân khấu.
Tôi theo hướng Vũ Liên đại tẩu chỉ, liền thấy nó chỉ ở ngay bên trái tòa lâu đài.
Tới nơi, tôi thấy mọi người đã đông đủ sẵn, chỉ chờ mỗi tôi. Cố dằn sự phấn khích tột độ xuống đáy lòng, tôi bước lại gần hơn,
muốn kiểm tra cẩn thận sân khấu hòa nhạc nơi tôi sẽ biểu diễn.
“K-Không thể nào…” Tôi lắp bắp, quai hàm muốn rớt xuống. Trời hỡi! Thứ này trông hệt như bước ra từ sách giáo khoa của tụi tôi…Một đấu trường La Mã cổ
đại ư?
“Hehe, mừng em tới hội trường hòa nhạc đầu tiên của Vô
Ngân Thành – à không, của Đệ Nhị Sinh Mệnh chứ: Vô Ngân Cuồng Tưởng
Khúc!” Vũ Liên đại tẩu đón tôi, cười cười.
“Quá tuyệt vời!” Tôi
nói. Sự phấn khích lan dần trên mặt tôi, tôi để mặc cho đôi mắt mình tự
do liếc ngắm điên cuồng trước tuyệt tác kiến trúc hùng vĩ. Sân khấu hình tròn và cao tầm 20 tầng. Những hình họa chạm khắc trên nền đá màu tro
tạo nên một nét rất cổ xưa. Tôi đến gần để nhìn rõ hơn và nhận thấy
những đường điêu khắc đơn giản tuyệt tác kia là các loại nhạc khí. Tôi
miết ngón tay trên đường chạm khắc, cảm thấy thích thú không nỡ rời tay.
“Chủ đề chạm khắc bên này là âm nhạc.” Vũ Liên đại tẩu giải thích, “Đằng kia là hình tượng chiến đấu, thiên nhiên và các loại hình văn hóa mĩ nghệ
thủ công.
“Kìa Vương Tử! Đừng có ngẩn người ngắm cái cổng mãi
thế. Vào coi một cái đi nào!” Lang đại ca nói khi bước qua cổng. Anh
nhanh chóng kéo tôi đi vào cái cổng kép vòm lớn, đủ cho vài tá người đi
vào một lúc.
Bước qua cánh cổng, tôi phấn khích nhìn cảnh tượng
huy hoàng trước mắt. Khi đứng giữa trung tâm sân khấu, nhìn lên xung
quanh những hàng ghế đã kéo dài lên tới ngút ngàn mây, tôi nhịn không
nổi bật thốt ra, “Đây thực sự là nơi em sẽ biểu diễn sao?”
“Đúng
đó.” Tiểu Long Nữ bước về phía tôi, đáp. Cô mỉm cười ngọt ngào, “Sao?
Nơi này có đủ sang trọng cho quý Vương Tử Điện hạ biểu diễn không?”
“Hơn cả đủ ý chứ!” Tôi trả lời, đỏ mặt, “Rộng chết lên được đó chớ! Thật là
kì tích nếu lượng khán giả tới ngồi lấp được một phần mười chỗ này.”
“Vương Tử ca ca nhầm rồi. Nơi đây sẽ chật kín ý chứ.” Doll nhảy nhót tới cãi
lại, “Tay Doll nhũn ra vì tuần rồi phải bán quá nhiều vé đây này.”
“Phải đó!” Vũ Liên đại tẩu gật đầu nói, “Nếu không có khoản thu tiền bán vé,
chắc có lẽ chúng ta không đủ tiền xây sân khấu này.”
“Anh đã bảo
với mấy người là Vương Tử sẽ hút một đống người mà lị.” Lang đại ca cười ha hả, vui vẻ phát mạnh vào lưng tôi, “Mặc dù nói thật anh cũng không
ngờ cậu sẽ trở thành người đại diện của Đệ Nhị Sinh Mệnh, Vương Tử ạ.”
“Đến em còn chẳng nghĩ đến cái đó nữa là…” Tôi bất đắc dĩ nhún vai.
“Dù thế nào thì bé Vương Tử nhà ta luôn là điểm nhấn của toàn bộ Vô Ngân
Thành mà.” Vũ Liên bật cười. Và một dự cảm bất an chợt gợn lên trong
lòng tôi. Đừng nói với tôi là mấy người còn định bắt tôi làm gì nữa nha?
Khi tôi vẫn còn mải ngẫm ngợi, Vũ Liên đại tẩu vẫn thao thao, “Chị nghe bảo Sở xây dựng đang có kế hoạch xây 2 nhà sách. Vương Tử này, hòa nhạc
xong và mấy tiệm sách khai trương thì em tiện thể làm một buổi kí tặng
luôn nha.”
“Ồ, được luôn ạ.” Tôi thở phào nhẹ nhõm khi biết chỉ buổi kí tặng bình thường.
Tôi lại quay ra nhìn khán đài và phấn khích thì thầm, cộng kèm chút căng thẳng, “Vậy là nơi đây rồi sẽ chật ních người nhỉ…”
~*~
“Vương Tử! Vương Tử!” Nghe tiếng gào thét inh tai của đám khán giả bên ngoài,
tôi bất giác có chút lo lắng. Tôi điên cuồng tập thở. Hít vào, thở ra.
Hít vào, thở ra…
“Híc, vẫn thấy lo lo.” Tôi bất lực nhìn các thành viên ban nhạc.
Du bắn như vẹt, cố làm tôi tĩnh tâm lại, “Đừng lo quá mà, Vương Tử Điện
hạ. Chỉ cần vờ như tụi sinh viên – é, không, là người hâm mộ – chỉ là
mấy cục đá, rồi em sẽ ổn mà. Tập sao thì em làm theo vậy, không sao
đâu.” Du lo lắng nhìn khuôn mặt nhợt sắc của tôi. Tôi lập tức đảo tròn
con mắt. Đừng có vờ như tôi đây chưa nghe thấy mấy từ sinh viên nha. Vậy ra tụi này là vô nghĩa, chỉ như một đống đá với anh thôi hả, giáo sư?!
“Cứ lờ họ đi thôi.” Tà Linh cau mày và vỗ nhẹ vào lưng tôi, hòng làm yên lại những nhịp thở dồn dập bất thường của tôi.
“Sao anh phải sợ? Lũ đó chỉ là một dúm người thôi mà.” Tình Thiên kiêu căng
chiếu ánh mắt xuống đám người đông đặc như cát trên biển.
“Em
cũng hơi lo một chút.” Khuôn mặt Phượng Hoàng cũng tái y xì tôi. Cuối
cùng cũng có người đồng cảnh ngộ như mình, Tôi hài lòng nghĩ.
“Nào, lên sân khấu thôi! Mọi người còn nhớ lúc chúng ta diễn tập không hử?”
Tiểu Long Nữ đột nhiên thò đầu vào, cười như không cười* nhìn khuôn mặt
tái mét của tôi.
(*cười như không cười: gốc: tựa tiếu phi tiếu. Nghĩa là cười rất nhẹ – meomeo)
Tôi nhắm nghiền mắt lại và lại hít một hơi sâu vào. Khi mắt choàng mở, chỉ
còn duy nhất sự bình tĩnh ngự lại trên mặt tôi, “Thể hiện thôi nào.”
~*~
Hắn đã là một game thủ đẳng cấp chuyên nghiệp trong Đệ Nhị Sinh Mệnh, nhưng đời nào hắn tưởng được thật sự có ngày người ta tổ chức hòa nhạc trong
game online. Vậy nên khi nghe tin Vô Ngân Thành chuẩn bị tổ chức một
buổi hòa nhạc lớn, cùng dàn sao mới vụt sáng rực rỡ, Ban Nhạc Vô Ngân,
hắn quyết tâm đến Vô Ngân Thành để mở rộng tầm mắt một phen.
“Con mẹ nó, đợi tới 5 tiếng ròng mới mua được cái vé! Ban nhạc này hát hò
ngon nghẻ thế cơ à?” Hắn lầm bầm một mình. Hắn đã vô cùng ức chế vì phải chờ đợi quá lâu, nhưng hắn cũng có phần vui mừng vì đã quyết định tới
dự sự kiện hoành tráng như vậy. Nếu không tới thì hắn sao có thể thỏa
chí tò mò của mình?
Vô Ngân Thành đúng là một chỗ đáng xem. Ngắm
đài phun nước hình bán nguyệt trong quảng trường trung tâm là đủ biết
giá vé rồi. Thành trì lại còn vô cùng tráng lệ nữa chứ! Thật không biết
phí tài trợ xây dựng là bao nhiêu nữa. Hắn ngưỡng mộ ngắm những con
đường rộng lớn và sạch sẽ hơn hẳn các thành phố lập trình sẵn như Nhật,
Nguyệt và Tinh Thành. Hàng quán và chợ ven đường đều đẹp và độc đáo, rất có nét riêng. Không biết muốn thuê một gian giá cả bao nhiêu, hắn thầm
tính toán trong đầu.
Nhưng không còn gì đáng kinh ngạc bằng khi
hắn nhìn khu dân cư. Đây…đây vẫn còn là game sao? Hắn trợn mắt há mồm và chết lặng đi, nhìn phố nối phố những dãy biệt thự vườn tược đầy đủ xinh xắn, đẹp đẽ đến nỗi khó lòng rời mắt khỏi. Hắn tham lam liếc dọc liếc
ngang. Sau khi thèm thuồng chiêm ngưỡng căn biệt thự cuối cùng, hắn thở
hắt ra, nói, “Mình nên mua một căn và bán đứt căn nhà ở Nguyệt Thành đi. Khi người ta thấy những căn nhà dễ thương thế này, tình hình bất động
sản tại các thành phố lập trình sẵn sẽ căng đây.”
Ngày hôm sau,
hắn đến nơi tổ chức hòa nhạc từ khi bình minh vừa hé, những mong kiếm
được chỗ tốt, nhưng hắn đã nhầm. Một hàng người đông khôn tả xiết đã
đứng trước hắn tự bao giờ.
“Anh đợi ở đây lâu chưa?” Hắn choáng váng hỏi người đứng trước.
“Tụi này tối qua dùng bữa xong đến đây luôn.” một người gần cuối hàng đáp.
“Chúng tôi đã dựng trại ở đây từ khi mua được vé hai ngày trước rồi cơ.” một nhóm thiếu nữ ở giữa hàng trả lời.
“Ha! Đáng là chi! Nói mấy người hay, tôi đã ở đây coi người ta xếp từng viên gạch một xây lên Vô Ngân Cuồng Tưởng Khúc luôn nhé.” Tên đứng đầu hàng
dương dương tự đắc khoe.
Hắn bước đi mà câm nín hoàn toàn. Với
nỗi tò mò chẹt chết được mèo*, hắn tự hỏi sức quyến rũ của Ban Nhạc Vô
Ngân mạnh mẽ tới đâu và Vương Tử, người đại diện Đệ Nhị Sinh Mệnh, có
tài cán gì mà thu hút người ta đến vậy.
(*tò mò chẹt chết được
mèo: đây là thành ngữ có ở cả trong tiếng Trung và tiếng Anh (enough
curiousity to kill a cat), trong tiếng Anh ám chỉ rằng rất tò mò, nhưng
sự tò mò không dẫn đến kết quả tốt. Tôi chưa tìm được thành ngữ Việt Nam có ý giống vậy nên mạn phép để nguyên. Bạn đọc nếu có ý kiến mời góp ý
sửa chữa. – meomeo)
“Vương Tử! Vương Tử!” Mấy cô nàng ngồi cạnh
hắn gào thét to đến nỗi hắn tưởng như màng nhĩ hắn sắp thủng luôn được
rồi. Hắn không chặn nổi tiếng thở dài, tự hỏi sao hắn có thể cuốn mình
vào cái chốn lộn xộn như thế này. Thật là quá đông, quá ồn và quá mệt
mỏi, Hắn nghĩ, xoa bóp cái thân thể kiệt quệ của mình. Bây giờ hắn chỉ
còn biết mong Ban Nhạc Vô Ngân sẽ đủ tài năng để hắn khỏi phải ra về
trong thất vọng.
Bỗng nhiên, vạn vạn bông tuyết tung mình rơi
xuống từ trên trời. Giật mình, hắn ngắm nghía những bông tuyết đang phấp phới bay chung quanh hắn. Ngay đến mấy cô nàng ngồi cạnh hắn mới giây
trước còn la hét ầm trời mà giờ lặng thinh, choáng ngợp trước màn tuyết
rơi siêu lãng mạn và đẹp mắt. Có lẽ là do ma pháp sư hóa phép thành, hắn trộm nghĩ.
Năm thạch trụ vững chắc cùng lúc xuất hiện, rơi từ
trên trời xuống. 5 thân hình mờ nhạt thác xuống, mỗi người đứng trên một trụ đá. Ngay khi chân họ chạm đất, các thạch trụ lập tức vỡ tan thành
vô số tinh thể nhỏ bé, tung bay rải khắp sân khấu. Toàn nơi đó được bao
bọc bởi quầng hào quang rực rỡ, báo hiệu sự xuất hiện của 5 con người
đặc biệt.
“Vậy ra đó là Ban Nhạc Vô Ngân?” Hắn giờ đã có thể nhìn rõ 5 người họ, và quả thực mỗi người đều có một vẻ đẹp riêng. Chàng
trai tuấn tú cô ngạo thổi tiêu, người lãng tử tuấn dật tà mị cầm cổ cầm, cô nàng chơi ghi ta khiêu gợi hấp dẫn và tay trống là một mĩ nữ bí ẩn
dịu dàng, cuối cùng là một chàng trai đội huyết miện, chàng ca sĩ chính
tuấn mỹ khôn tả xiết, nở nụ cười băng hàn nhàn nhạt. Phải chăng…là Vương Tử?
Vương Tử nở nụ cười tuyệt mĩ tà mị, nhẹ nhàng đưa ngón tay
đặt lên môi, khẽ suỵt mọi người, và nói giọng mê hoặc, “Khỏi cần nói gì
hết, xin hãy để chúng tôi mở đầu bằng một bài hát đã nào.”
Cuộc đời này, tình yêu này, khoảnh khắc này chỉ là phung phí
Khi sắc màu anh biến mất trên bầu trời em
Ước muốn của em, lời nói của em, mọi yêu cầu của em
Tất cả hạnh phúc của anh đều là vì em
Hỡi khởi nguồn hạnh phúc của anh, nơi bắt đầu khiến tim anh quặn thắt.
Trích bài hát: Yến Vĩ Điệp
Nhạc và lời: A Tín, nhóm May Day.
Làm sao hắn diễn tả được hết cảm xúc của hắn khi nghe Vương Tử hát đây?
Giọng ca vang dội và cảm xúc mãnh liệt, nhưng có chút run rẩy, tựa con
bướm đêm mù quáng không hối hận lao mình vào đốm lửa. Và, nhịp trống rộn ràng cùng tiếng ghi ta mạnh mẽ khiến trái tim hắn cũng như đập dồn dập
theo, muốn vỡ cả ra.
Sau hồi lâu cuồng nhiệt, bài hát đầu tiên
kết thúc và tất cả khán đài, bao gồm luôn hắn, đều câm nín. Nhưng những
tia sáng còn lấp lánh trong đôi mắt họ và những giọt mồ hôi tuôn rơi khi họ nhìn lên Ban Nhạc Vô Ngân trên sân khấu.
“Mọi người có thích
không nào?” Vương Tử bỗng bật cười phóng khoáng, tiếng cười tựa hồ có
tính cuốn hút, khiến cho sự căng thẳng trong lòng đám đông cũng được
giải phóng.
“Hay! Các anh hát hay lắm!” một số người vội hét lên
trước khi những người khác kịp phản ứng, mở đầu cho sự bùng nổ những
tiếng hú hét và reo hò rộn vang sân khấu, hắn cũng để giọng mình hòa
trong tiếng đáp lại của đám đông.
“Nếu đã vậy…” Vương Tử mắt nhắm hờ, như thể đang suy tính gì đó. Đám đông hâm mộ, sợ làm ảnh hưởng tới
dòng suy nghĩ của cậu, cũng dần lắng xuống…
Vương Tử lại chậm rãi mở mắt, đôi mắt cậu rất tình cảm, cậu nói giọng dịu dàng như lời thì
thầm ngọt ngào với người yêu trên giường, “Tình yêu luôn tiến thoái
lưỡng nan, các bạn sẽ chọn người yêu bạn, hay người bạn yêu?”
Tiếng tiêu, sầu ảm thiết tha vô vọng, pha lẫn chút ngọt ngào, vang lên giữa
Vô Ngân Cuồng Tưởng Khúc. Rồi thêm tiếng cổ cầm, với âm sắc thoáng nhẹ
mà dạt dào quyện cùng âm tiêu u uất. Cuối cùng, giọng Vương Tử vang lên, trầm ấm, như lời thầm thì của những người yêu nhau, khác hẳn với chất
giọng mạnh mẽ và vang dội của bài trước…
Cứ vậy, hắn mê đắm trong giọng hát của Vương Tử, từ bài đầu, bài thứ 2…rồi thứ 5…đến bài thứ 10, nhưng hắn vẫn thấy chưa đủ, vẫn khao khát được nghe nhiều hơn.
“Bài hát tiếp theo sẽ là bài cuối cùng trong hôm nay, và một trong những bài tôi thích: ‘It’s my life’. Mọi người hét thật to cùng tôi nào được
không, “It’s my Life”?” Giọng Vương Tử pha giữa vui sướng và tiếc nuối.
“…It’s my life!” Khi Vương Tử hát xong câu cuối cùng, đám đông rơi vào im lặng bất tận, khán đài chỉ còn nghe tiếng nhịp tim đập thổn thức trong lồng
ngực.
“Chết đi Vương Tử!” Một giọng lạnh băng chợt rít lên, và
người người đều thấy ánh bạc lóe sáng. Trên sân khấu, Vương Tử loạng
choạng lùi lại.
“Vương Tử, em bị thương rồi!” Từ khán đài, hắn
thấy chàng cầm thủ sợ sệt cố bước tới gần hơn để nhìn cánh tay trái
trọng thương, máu tươi đầm đìa của Vương Tử. Nữ kiếm khách mắt lộ vẻ
phẫn hận nhìn Vương Tử từ phía đối diện.
Vương Tử đưa bàn tay
lên, tỏ vẻ không cần chú trọng cánh tay bị thương. Cậu bình tĩnh nói,
“Nếu ta nhớ không nhầm, thì ta và cô chưa từng biết nhau, không thù
không oán, cớ chi cô đòi ám sát ta và phá buổi biểu diễn của ta?” Nghe
giọng cậu từ dưới sân khấu, hắn bất giác run rẩy. Cho dù giọng nói Vương Tử không hề thay đổi, nhưng có chút gì gợn lên trong tâm hắn – Vương Tử đang tức giận.
“Người tình của mày đã cướp người tao yêu, tao
phải giết mày để tên chó chết kia chịu nỗi đau mất người yêu.” Mắt người nữ kiếm khách như có hỏa ngục bốc lên ngùn ngụt.
Mắt Vương Tử rõ thấy máy nhẹ, đoạn hỏi giọng bối rối, “Người tình của ta? Cô nói rõ xem là nam hay nữ vậy?”
Cơn thịnh nộ của nữ kiếm khách xuyên thấu chín tầng mây, “Dĩ nhiên là nam rồi!”
Từ dưới đám đông khán giả, hắn thật không hiểu nổi ý tứ của lời đáp kia.
Hắn bối rối phân tích, Kì cục. Sao lại là nam được? Một chàng trai cướp
người yêu cô? Vậy người yêu cô giới tính gì vậy? Thế nhưng Vương Tử, mặt không lộ chút ngỡ ngàng. Cậu chỉ gãi đầu, khoa tay chỉ cầm thủ và chàng trai thổi tiêu, hỏi, “Ai chứ hả?”
“Guileastes, mày vẫn nhớ ông đây chứ, thằng nhãi?” Nữ kiếm khách gầm lên giận dữ.
Du, chàng mĩ tử cầm thủ nghe gọi tên, lắc đầu, hoàn toàn không hiểu, “Cô là ai?”
Nữ kiếm khách lại nghiến răng gào lên. “Con mẹ nó mày dám quên tao? Thằng chó này mày cũng quên cả Phi Lệ Nhân rồi hả?!”
Mặt chàng cầm thủ thoáng biến sắc. Anh hỏi bằng giọng đôi chút do dự. “Cô là gì của cô ta?”
“Nhãi ranh chó chết! Tao là chồng của Phi Lệ Nhân đây. Mày không có não hay
sao mà quên được tao.” Cơn giận của nữ kiếm khách cứ chực phun trào bất
cứ lúc nào.
“Chồng của Phi Lệ Nhân? Chẳng lẽ cô là Tây Môn Phong?” Chàng cầm thủ ngờ vực hỏi lại.
“Đúng đó, nhãi ranh.” Nữ (chẳng rõ là nam hay nữ nữa, vừa tự xưng là “ông
đây”, lại vừa nhận là chồng của cô Phi Lệ Nhân kia) kiếm khách đáp lời
với nét mặt dữ tợn, quả là khó coi, thật không hợp với khuôn mặt nhỏ
nhắn thanh tú kia chút nào.
“Sao…sao anh lại biến ra thế này?” Chàng cầm thủ sắc mặt tái đi vì kinh hoảng.
“Là lỗi của mày mà ra hết chứ đâu! Mà mẹ nó tao phí lời với mày làm gì! Tao đến đây là để chém thằng nhãi Vương Tử!” Tây Môn Phong hét. Rồi ả bỗng
rút ra một thanh trường kiếm tấn công Vương Tử.
Khoảnh khắc được
chứng kiến từ xa sau đó với hắn khắc cốt ghi tâm mãi mãi trong lòng.
Kiếm sĩ tên gọi Tây Môn Phong thực sự rất mạnh – có lẽ theo hắn ước tính là tầm cấp bậc 70 gì đó. Tuy nhiên, cô ả chẳng thể hạ nổi Vương Tử tay
không tấc sắt. Vương Tử có thể dễ dàng tránh những đường kiếm siêu cấp
của Tây Môn Phong, thậm chí cậu ta còn làm cô ả phân tán không ít.
Vương Tử cuối cùng không thể cứ chạy mãi, hỏi, “Cô cứ gọi ta là “nhãi ranh”
như thể cô đáng mặt tiền bối, còn nói cô là chồng của ả Phi Lệ Nhân,
nhưng cô bề ngoài giống hệt con gái. Vậy rốt cục cô là nam hay nữ?”
Nữ kiếm khắc không đáp lời, chỉ lia mạnh những đường kiếm chém Vương Tử
cho đến khi má cô ả hồng lên vì tức. Cô lớn tiếng, “Đồ khốn khiếp, mày
có phải đàn ông không vậy! Né hoài là sao?”
“Đừng bảo ta là cô định bắt ta đứng im mặc cho cô chém cô giết đó nha.” Vương Tử đáp trả, bật cười thích thú.
“Chính xác!” Tây Môn Phong gầm lên, tay giơ cao kiếm chuẩn bị đâm Vương Tử.
Lần này, Vương Tử thực đứng im, bất động không di chuyển. Thấy Vương Tử
máu sắp chảy thành sông, khán giả thất kinh hô lớn…Tuy nhiên, Vương Tử
đột nhiên nhanh nhẹn đá quét một cú, thanh gươm của Tây Môn Phong xoay
tít trên không. Sau đó, hắn thấy Vương Tử thực sự dùng một cú đá vòng
đạp văng Tây Môn Phong xuống sân khấu và nhanh tay bắt lấy thanh gươm từ trên trời rớt xuống.
Vương Tử thản nhiên lờ lớ lơ nữ kiếm khách
nằm phục dưới đất, thổ huyết dữ dội, khuôn mặt phẫn uất. Cậu thong thả
quay ra phía khán giả và nở nụ cười nhạt xin lỗi, “Tôi thành thực xin
lỗi vì đã làm gián đoạn buổi diễn. Mong rằng mọi người không để tâm. Dù
sao chăng nữa, như vậy buổi hòa nhạc hôm nay đến đây là hết. Hi vọng mọi người sẽ tiếp tục ủng hộ Vô Ngân Thành bằng cách mua một bản cuốn sách
sắp ra mắt của chúng tôi tại Hiệu sách Vô Ngân chuẩn bị khai trương.”
Buổi hòa nhạc đã kết thúc, hắn bước đi trên đại lộ của Vô Ngân Thành mà lòng còn suy nghĩ rất nhiều về những việc vừa xảy ra. Hắn nhớ lại sức quyến
rũ của Ban Nhạc Vô Ngân và cả những chiêu thức tuyệt hảo mà Vương Tử đã
thể hiện. Hẵn vẫn tưởng Vương Tử được làm phát ngôn viên chỉ là do có
dung mạo tuấn tú tuyệt mĩ. Ai mà ngờ thực lực của cậu ta cũng thú vị
đáng xem đến vậy? Hắn không nín nổi câu lầm bầm trong miệng, “Làm dân ở
Vô Ngân Thành coi vậy đâu có đến nỗi tệ.” « Chương sauChương tiếp » ]]> Bạn đang đọc truyện trên website Webtruyen.com
Nếu bạn thấy thích hãy nhấn like: Bình luận
Đừng nhập
Lời bình giới hạn từ 15 đến 500 ký tự. Số kí tự: 0
Họ tên Email + = 768) { var _ase = _ase || []; _ase.push(["1401847915","1401848210"]); document.write(''); document.write('');
}]]>
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT