“Điểm danh! Vương Tử, có mặt. Du, có mặt. Tà Linh, có mặt. Tình Thiên, có mặt. Phượng Hoàng, có mặt. Kenshin, có mặt. Dương Quang, có mặt.” Tiểu Long Nữ lầm bầm, điểm danh những người có mặt. “Mọi người đều đã tập hợp đủ, tôi xin được bắt đầu. Hôm nay là ngày đầu tiên khởi hành chuyến lưu diễn, sau nhiều thời gian hao tâm tổn trí, chúng tôi quyết định lộ trình sẽ từ Tinh Thành, tiếp theo là Nguyệt Thành và cuối cùng là Nhật Thành.”

Tôi nheo mắt nghi hoặc. Hao tâm tổn trí? Tốn nhiều thời gian? Ném xúc xắc mà cũng gọi là hao tâm tổn trí à? Được rồi, nếu tính cả khôi khối thời gian ngồi chọn màu xúc xắc thì cũng mệt đi.

“Đầu tiên, mọi người sẽ hát ở quảng trường thành phố, sau đó ra mấy quán rượu và cuối cùng quay lại quảng trường diễn lần nữa. Đặc biệt lưu ý, mỗi lần diễn xong nhớ giới thiệu mọi người đến từ Vô Ngân Thành và tháng tới ở quảng trường Vô Ngân Thành có cuộc công diễn, hiểu chưa?” Tiểu Long Nữ nghiêm mặt nói.

Mọi người mệt mỏi gật đầu lấy lệ, câu này tụi tôi bị bắt nghe tới cả trăm lần mòn hết lỗ tai rồi còn gì nữa. Nhiệm vụ chính của chúng tôi là quảng bá thương hiệu Vô Ngân Thành và kiếm thật nhiều người hâm mộ, và nhiều tiền.

“Tốt, Ban Nhạc Vô Ngân khởi hành!” Tiểu Long Nữ háo hức gào lên. Máu trong huyết mạch tôi sôi sùng sục vì phấn khích, tụi tôi hét, “XUẤT PHÁT!”

“À ờ, tí quên, tiện thể là chị Vũ Liên nói không đủ tiền, nên mấy người tự chi trả phí sinh hoạt bằng cách giết quái vậy nha.” Tiểu Long Nữ nói bâng quơ.

“…” Bảo sao hôm qua Vũ Liên đại tẩu lột tôi không còn một xu dính túi. Tôi quay đầu nhìn mọi người, bọn họ đều mang vẻ mặt tối thui. Chúa tôi, hình như hôm qua tụi tôi đều bị trấn sạch tiền rồi.

“Chắc là chúng ta phải đi giết quái kiếm tiền đỡ vậy…” tôi ảm đạm nói. Đừng đùa chớ! tụi này phải đi vòng qua lục địa trong vòng một tháng, cả 3 thành phố cơ á? Cô muốn tôi tranh cử tổng thống à? Mà nhớ, cả ứng viên tổng thống cũng được cấp nguyên cái xe chắn cát hẳn hòi đấy nhá!

“Chúng ta có thể dùng thảm bay của tôi mà.” Dương Quang cười nhẹ.

Tôi quay ngoắt đầu lại khi nghe Dương Quang nói, cảm động trước lời đề nghị của cậu. Cứu cậu ta đúng là chuyện tốt mà! “Được rồi, xong nhé, ta sẽ dùng thảm bay của Dương Quang.” Tôi vui vẻ nói.

“May là chúng ta còn thịt nướng để ăn.” Tôi thở phào nhẹ nhõm và vùi đầu vào ăn món thịt nướng ngon lành trên tay. Trên đầu tôi Bé Bao cưỡi Hỏa Hoàng bay vòng vòng, hưởng thụ lối sống mây giời vui thú.

“Phải,” Du thở dài,”Sau khi vật lộn cố giành lại tiền Tiểu Long Nữ chôm, tôi quên béng mất chuyện mua đồ ăn. May mắn thay, có Bé Bao và Hỏa Hoàng ở đây, coi như ta có đồ ăn dư dả để no đủ rồi.”

Tình Thiên và Phượng Hoàng dường như đã mê đắm hương vị tuyệt vời của thịt nướng, ăn như sói hổ, không lấy một chút nữ tính, có khi trông bọn họ ăn còn kinh hồn bạt vía hơn tôi. Còn Kenshin và Dương Quang đang ngồi ăn cùng nhau, Dương Quang thì bắn súng liên thanh, hỏi tía lia tùm lum, còn Kenshin câm lặng không đáp.

“Vậy đêm nay ngủ đâu?” Tà Linh bỗng hỏi.

“Công viên chăng?” Tôi đề nghị, “Như vậy tiết kiệm được khối tiền để mua đồ ăn.”

“Vương Tử, khổ cho em rồi…” Du nói với vẻ mặt giằng xé nội tâm đầy đau khổ, hắn đề xuất, “Thực ra chúng ta ngủ luôn ở quảng trường cũng được mà, sáng hôm sau ăn no nê diễn luôn cũng được.”

“Anh nói cũng phải.” Tôi gật đầu.

“Cái gì?! Ngủ ở quảng trường thị trấn á?” Tình Thiên và Phượng Hoàng nhất tề phun ra câu này sau khi đã nuốt trọn miếng thịt.

“Sao không? Nghỉ ngơi một chút trước khi đăng xuất buổi tối và sau khi đăng nhập sáng mai thôi à.” Tôi thờ ơ, không đoái hoài đến vẻ mặt thất thần của 2 cô nàng.

“KHÔNG!” Tình Thiên hét lên, đỏ mặt tía tai, “Đùa kiểu gì kì vậy? Khi con gái ngủ không bao giờ cho phép người lạ được nhìn!”

Ngay cả Phượng Hoàng, người hiếm khi hòa thuận với Tình Thiên, cũng gật đầu lia lịa.

“Thuê nhà trọ đi, con gái ngủ bị người ngoài nhòm ngó mất mặt lắm.” Tà Linh nói, liếc tôi đầy ẩn ý. À ờ, mình cũng là con gái ấy nhở, hầy…Suýt quên. Tôi gãi gáy và nở nụ cười ngu ngơ.

“Ta sẽ thuê 3 phòng. Tình Thiên chung phòng với Phượng Hoàng. Dương Quang ở cùng Kenshin. Du và Tà Linh lấy phòng cuối…” Tôi nghiêng đầu nghĩ thầm. Còn tôi thì sao? Tôi không nghĩ rằng mình cũng có thể ở chung với Tình Thiên và Phượng Hoàng được. Dù sao chăng nữa, trong game tôi vẫn là con trai hoàn toàn với một cái XX! Tính sao nếu mấy cổ dùng vũ lực với tôi? Tính sao giờ?

Còn nữa, tôi cũng không thể chung đụng với Du và Tà Linh, căn bản tôi vẫn là con gái…phải có…hạn chế.( Định nghĩa hạn chế: mặc dù lòng tôi gào lên là muốn, nhưng ngoài mặt vẫn phải vờ như không hề mong mỏi chi hết…Nếu Trác ca ca mà không hay biết tôi là ai á, thì chuyện này thật tuyệt vời vô cùng! Tôi có thể ngắm thỏa thích thân hình đẹp thôi rồi của 2 người họ…trong lúc họ say giấc nồng…. Tôi không thể không nhỏ dãi mơ mộng đến cái viễn cảnh huy hoàng đó.)

Phiền thật! Lần đầu tiên tôi cảm thấy làm con trai cũng rắc rối phiền phức quá mức. “Tôi sẽ ngủ với Dương Quang và Kenshin.” Cuối cùng, tôi quyết định vậy. Cũng được đó chớ, 2 người đó mặc dù chẳng thực sự là “người” nhưng chũng đều xinh giai cả mà.

Nghe tôi nói vậy, cả Du và Tà Linh đều mặt không đổi sắc quay ra nhìn tôi. Sau đó, mặt Du bắt đầu xuất hiện những trạng thái tình cảm như buồn rầu, thất vọng, tự kỉ và vô vàn những kiểu xúc cảm ai oán khác, còn Tà Linh quắc mắt đầy dữ dằn, lửa trong tròng đen bốc lên ngùn ngụt…

Tôi bắt đầu đổ mồ hôi như điên, đành nói, “Rồi rồi, đây ngủ một mình vậy.”

Đến quán trọ, tôi chào mọi người bằng giọng ai oán trách than và lủi thủi trở về phòng tính ngồi góc tự kỉ.

“Vương Tử.” Du đột nhiên gọi to, hớn hở chạy tới. Hắn triệu hồi Hỏa Hoàng rồi nói tiếp, ‘Này, em cầm Hỏa Hoàng đi. Nếu thấy đói thì em nướng thịt ăn tạm vậy nhé.”

“Du…” Tôi cảm động nhìn hắn bằng ánh mắt đầy hạnh phúc và biết ơn rồi ôm cái công cụ tạo thức ăn nhảy chân sáo về phòng.

Vừa vào phòng, tôi lôi Bé Bao ra ngay, tôi muốn ăn ngon trước khi đăng xuất, “Bé Bao, nhả thịt đi.”

“Vâng Mama.” Bé Bao vui vẻ nhả ra một đống thịt. Hỏa Hoàng, đã thành quen, phun lửa nướng chín luôn. Tôi sung sướng vục mặt vào ăn để mặc 2 con linh thú chơi với nhau. Tụi nó coi bộ hợp nhau ra phết đấy.

“Chim Lửa, Bé Bao Bao muốn ngồi lên lưng cậu cơ!” Bé Bao nài nỉ, dụi đầu vào chân Hỏa Hoàng đầy âu yếm.

Lúc đầu Hỏa Hoàng chỉ kiêu căng hất đầu, nhưng rồi sau nhìn đôi mắt to vô tội của Bé Bao, nó thở dài (Thề với giời, tôi thực sự thấy cái giống đó thở dài!) “Thật hết cách… Thôi lên đi.”

Bé Bao reo hò vui sướng khi Hỏa Hoàng dùng mỏ nhấc nó lên lưng.

“Chim lửa bay bay!” Bé Bao lại reo hò, còn Hỏa Hoàng thì mặt mày bất đắc dĩ cõng Bé Bao bay vòng quanh phòng.

Miệng tôi hơi cứng lại, có chút giật mình. Các linh thú cũng thường thân thiết kiểu vầy sao? Bọn phát triển trí não đúng là giỏi thật, biểu cảm rất chân thực. Cái ánh mắt tỏ vẻ bất lực đó giống hệt lúc tôi nhìn Bé Bao khi nói chuyện với nó…Tôi ngậm miệng lại và nhai thịt tiếp.

Bé Bao vẫn tiếp tục vui mừng hò reo, “Chim lửa là tuyệt nhất! Bé Bao Bao muốn được bay bay cùng Chim lửa mãi mãi!”

“Thật hả?” Ngọn lửa của Hỏa Hoàng có vẻ càng đượm hơn… Cái kiểu như…Đỏ mặt hở giời? Vô lí, hết sức vô lí…

“Thật! Bé Bao Bao kết Chim lửa số một luôn!” Bé Bao reo vui, “Bằng Mama luôn á!”

Tôi tự hào gật gù. Bé Bao ngoan, con không quên người mẹ già này.

“Vậy thì Bé Bao, cậu, cậu có muốn…cưới tớ không?” Hỏa Hoàng lắp bắp hỏi.

Mắt tôi mở to như muốn lòi cả ra vì sốc, thịt nướng hảo hạng rớt khỏi cái miệng đang mở khẩu hình chữ O tròn vo của tôi.

“Cưới là gì?” Bé Bao lại mở to đôi mắt vô tội.

Hỏa Hoàng nói rất trang trọng, “Tớ cũng không biết nữa. Nhưng nếu cưới nhau, tụi mình có thể ở bên nhau.”

Bé Bao bắt đầu nhảy nhót điên cuồng trên lưng Hỏa Hoàng, “Được thôi! Bé Bao Bao muốn ở bên Chim lửa mãi mãi! Cưới đi, cưới đi!”

Tôi ngậm miệng, nhặt miếng thịt nướng vừa rớt ra và đút vào mồm nhai tiếp như không. Vầy là sao? Một con chim lại đi cầu hôn với cái bánh bao nhân thịt á? Tệ hại là, cái bánh đó là con gái cưng của tôi kìa! Chuyện…chuyện…này còn vô lý hơn cuốn tiểu thuyết viễn tưởng vô lí nhất và kinh dị hơn quyển truyện ma kinh dị nhất nữa!

Những lời Tiểu Long Nữ nói lúc này lại lởn vởn trong đầu tôi. Hình như hồi trước cổ có bảo linh thú sinh con được cơ mà nhỉ? Vậy 2 cái con kia thì sinh ra được giống gì trời? Bánh bao nhân thịt kết hợp với phượng hoàng…? Chuyện đó…kể ra chuyện đỡ nhất cũng…Ý tôi là, nếu bọn chúng sinh ra một con phượng đầu bánh bao thì tính sao?…Ặc, tôi nghĩ là mình sắp xỉu tới nơi rồi.

Khi tôi còn mải tưởng tượng con phượng-bao-nhân-thịt đầu bánh thân chim đầu cua tai nheo ra làm sao thì Bé Bao và Hỏa Hoàng đã bay đến gần tôi, Bé Bao vui vẻ hét vào mặt tôi, “Mama! Bé Bao Bao muốn cưới Hỏa Hoàng!”

Tôi thần người, bối rối, Nên nói sao giờ? Chúc phúc chăng? Nhảy dựng dậy như lò xo, tôi tóm 2 con linh thú đang cưỡi nhau rồi đạp tung cửa chạy ào ào sang phòng Du và Tà Linh.

“Du! Con trai anh tán con gái tôi nè!” Tôi hét lên và đá bay cánh cửa phòng Du.

Sau khi mở đường dẫn lối, tôi ngó vào nhìn 2 người bên trong, rồi tôi dụi mắt và coi lại lần nữa. Quai hàm tôi trễ hẳn xuống. Cuối cùng cũng xác định mình không bị ảo giác, tôi thực sự thấy Du đang đè Tà Linh, cái mặt cũng ngẩn ra ngước lên nhìn tôi.

“Ấy…Làm phiền hai người rồi. Thật ngại quá.” Sau một lúc, tôi gãi gãi đầu, và bối rối đóng cửa lại.

“Vương Tử Điện hạ! Chờ đã! Chỉ là hiểu lầm thôi!” Du hét với lên sau cánh cửa.

Rồi, hét một tiếng đinh tai, Du ngã nhào ra khỏi cửa. Tôi tự động né qua một bên và ngẩn người nhìn Du đổ vật xuống sàn. Tôi thò đầu vào phòng và thấy Tà Linh đứng thẳng, trán mạch xanh đập phập phồng, chân phải vẫn còn giơ giữa giời. Rõ ràng kẻ đã đá Du không ai khác là ảnh.

Tôi liếc Du, tên đầu quay chong chóng vì ngã đau, rồi nhìn vẻ mặt tức giận của Tà Linh, hỏi dớ dẩn, “2 người đang đóng SM* à?”

(*SM: Đây là viết tắt của hai từ tiếng Anh. S viết tắt của từ bạo dâm, M viết tắt của từ khổ dâm. Đây là hai xu hướng trong quan hệ tình dục, thể hiện sự lệch lạc trong tư tưởng và sở thích của hai người đang yêu. Một người sẽ muốn hành hạ người khác, người còn lại thì thích bị hành hạ. – meomeo, tham khảo báo.)

“KHÔNG!” Tà Linh rít qua 2 hàm răng nghiến chặt.

“Thế sao anh lại đá Du? Không phải 2 người đã…?” Tôi ngưng bặt và húng hắng ho, nuốt một số từ không được tế nhị cho mà thục nữ nói ra ngượng mồm chết xuống.

“KHÔNG!” Du và Tà Linh đồng thanh hét.

“Hắn ta tự dưng nhảy xổ vào người anh!” Tà Linh nhìn Du bằng ánh mắt sắc như dao cạo.

“Ầy Du, anh thật là thô bạo nha!” Tôi vừa nói vừa lắc đầu.

Mặt Du cắt không còn giọt máu, anh vội giải thích, “Cái đó là ngoài ý muốn, tôi không cố ý mà…”

Tôi ngắt lời anh, “Ồ, hóa ra là kìm mình không đặng hả?” Tôi gật đầu ra vẻ hiểu biết. Vầng, nói cho cùng, dù sao Tà Linh cũng xứng mặt mĩ nam. Du nhất định là kìm mình không đặng liền nhảy bổ vào Tà Linh, sau đó…

“…Là do tôi nghe thấy em la thất thanh mới giật mình vấp ngã vào người Tà Linh thôi.” Du thao thao bất tuyệt xong xuôi mới chợt ngộ ra lời tôi nói, mặt hắn đơ ra trống rỗng.

“Vương Tử!” Vẻ mặt bất đắc dĩ của Tà Linh đột nhiên thay đổi, “Tay trái của em…”

Tay trái của tôi? Tôi nhìn xuống. Tay trái tội nghiệp của tôi nãy giờ ôm Hỏa Hoàng bắt đầu bốc mùi thịt nướng.

“Aaaaa!”

Mọi người đều bị tiếng la của tôi gọi chạy tới. Trước ánh mắt lo lắng nghi hoặc của họ, tôi đành vừa giải thích lí do tại sao đêm hôm tôi đạp của xông vào phòng hai mĩ nam vừa ngồi để Phượng Hoàng băng bó cái bàn tay xây xát và bôi thuốc đỏ.

“Tóm lại, Hỏa Hoàng và Bé Bao muốn kết hôn.” Tôi cuối cùng kết luận.

Nghe tin, phản ứng của họ cũng giống hệt như tôi – mồm há hốc mắt trợn ngược đầy nghi ngờ.

“Em biết các linh thú có thể ghép đôi…nhưng cặp trái khoáy như vậy thì chưa thấy bao giờ.” Tình Thiên vẻ mặt cổ quái ngắm nghía đôi tình nhân chim bánh âu yếm dụi đầu vào nhau.

“Chủ nhân, tôi sẽ lấy Bé Bao.” Hỏa Hoàng nói với giọng gần như ra lệnh.

“Ồ…” Du ngây ngô đáp không có lấy nửa phần ra dáng chủ nhân. Nói đoạn cau mày, “Nhưng lễ nghi ra làm sao?”

“Không biết.” Hỏa Hoàng thờ ơ nói.

“Ngươi thực sự muốn cưới Bé Bao chứ?” Thấy Hỏa Hoàng có vẻ vô trách nhiệm, tôi lập tức tức giận nghĩ, Mình không muốn con gái Bé Bao dễ thương nhà mình gả cho con gà kiêu căng chết tiệt này! Nhỡ nó bắt nạt Bé Bao thì sao? Nó dám ngoại tình thì sao?

Hỏa Hoàng gật đầu nghiêm túc, “Ta thực sự thích Bé Bao Bao.”

Tôi cố gắng nhìn Hỏa Hoàng chằm chằm để thử nó, nhưng nó cũng chẳng hề nao núng nhìn lại tôi, lại còn xòe rộng cánh bảo vệ Bé Bao. Cuối cùng, tôi thở dài, nghĩ, Có vẻ Hỏa Hoàng thật lòng với Bé Bao. Tôi lắc lắc đầu. Thời buổi bây giờ người ta khó lòng mà giữ con gái khư khư không cho lấy chồng, tôi không thể bỏ mặc hạnh phúc của đứa con gái bánh bao của tôi được…Âu cũng tốt, cặp vợ chồng này có thể nướng thịt cho tôi bất cứ lúc nào tôi muốn.

Tôi ôm một cõi lòng đau buồn tiễn con gái về nhà chồng, nói, “Thôi cho cưới! Nhưng để tôi tham khảo hướng dẫn chơi game để coi hình thức kết hôn ra làm sao.”

“Hướng dẫn chơi game?” Phượng Hoàng nghi ngờ, “Đệ Nhị Sinh Mệnh mà cũng có hướng dẫn chơi game á?”

Tôi nhún vai, “Người khác anh chịu, nhưng cái hướng dẫn của anh là Tiểu Long Nữ.”

Mở kênh PM, tôi dành ít phút tường thuật toàn bộ sự việc cho Tiểu Long Nữ nghe. Như thường lệ, cổ cười lăn lộn gần chết mới chịu trả lời tôi,”Chuyện linh thú kết hôn rất đơn giản, miễn là các linh thú đồng ý là được. Sau đó, một chủ nhân nói lời thề hôn nhân, người kia đồng ý, thế là xong.”

“Du, anh có đồng ý để Hỏa Hoàng của anh lấy Bé Bao của tôi làm vợ không?” Tiểu Long Nữ nói xong tôi hỏi luôn.

Du nhìn cái liếc nảy lửa của Hỏa Hoàng, nói nhanh không do dự, “Được, tôi đồng ý.”

Tôi và Du đều choáng nặng. Thất bại á? Tôi hỏi lại Tiểu Long Nữ lần nữa, thậm chí còn trích nguyên văn lời bọn tôi vào.

“Lạ nhỉ, đâu có sai sót chỗ nào đâu. Anh có chắc 2 đứa muốn cưới nhau không?” Tiểu Long Nữ nghi ngờ hỏi lại.

“Đương nhiên, chúng nó là người đòi tổ chức lễ mà.”

Tiểu Long Nữ lặng im giây lát, đến cuối, cô rụt rè hỏi, “Vương Tử…hỏi Hỏa Hoàng và Bé Bao giới tính bọn nó coi.. .Em nhớ bọn phượng hoàng đi theo cặp – Phượng là đực, Hoàng là cái. Đã biết Hỏa Hoàng tên là Hỏa Hoàng. Vậy…”

“Hỏa Hoàng…mi…là con cái à…?” Tôi hỏi với bộ mặt trống rỗng.

“Ta luôn luôn là con cái mà.” Hỏa Hoàng bực dọc nói.

Trên mặt tôi không ít đường đen. Cái quái gì vầy? Vừa nãy gặp 2 tên gay là đủ xui rồi, giờ đến bọn linh thú cũng bê đê nốt là sao? Thời thế đảo điên rồi ư? Nghĩ vậy, đầu óc tôi quay cuồng khủng khiếp, “Mi là cái, Bé Bao cũng là cái, 2 con cái thì kết hôn cái gì?”

“Ngươi lảm nhảm gì vậy? Bé Bao là đực mà?” Hỏa Hoàng chỉnh lại lời tôi với giọng khó chịu.

Mọi người lập tức trố mắt nhìn Bé Bao. Bé Bao…là đực?

Đừng có nói là…lí do thất bại hồi nãy là… Tôi rụt rè nói, “Du, anh có đồng ý để linh thú của tôi, Bé Bao lấy linh thú Hỏa Hoàng của anh làm vợ không?”

Du sửng sốt một hồi rồi trả lời, “Tôi đồng ý.”

…Cái quái gì?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play