-Tara?. sao cậu lại ở đây?. Yun hỏi.

-Ko được sao?. Nó ko trả lời mà hỏi lại anh, ánh mắt đang nhìn chầm chầm vào chiếc laptop của mình.

-Cậu là vampire?.

-Ko.

-Vậy sao cậu vào đây?. Yun lại hỏi, Tea Hin, Bo, Woo ngồi cạnh cũng phải thắc mắc, ai cũng muốn biết tại sao nó lại có mặt ở đây và cái ghế nó đang ngồi là chỗ của người có chức vụ cao nhất trường ngồi mà người đó là Hoo, oppa nó anh của Woo mà.

-Yun. cậu đừng hỏi nữa. Tara chủ tịch của học viện này đấy. Oppa nó lên tiếng, anh biết chỉ cần Yun hỏi nó vài câu nữa thì những người có mặt tại đây sẻ ko yên với nó đâu và kể cả anh cũng ko tránh khỏi, tính nó anh biết rỗ, dù là bà nó nó cũng ko nể tình, nó ko phải là một người có thể chọc giận.

-CHỦ TỊCH?. Lần này ko phải mình Yun nói nữa mà là cả phòng cùng vang len trừ bà Simon và oppa nó.

-Nếu Tara là chủ tịch học viện này thì cổ đông bí ẩn nắm giữ 50% đó chính là.... Yun nói.

-Đúng vậy. là Tara. Oppa nó chỉ biết gật đầu rồi ko nói gì nữa, nó thì ko quan tâm, nó đang xem qua tình hình của học viện qua laptop của mình.

-Được rồi. Yun. bây giờ ko phải việc thắc mắc này nọ, chúng ta vào vấn đề đi. Ba Simon nói.

-Việc đầu tiên là bay giờ chúng ta sẻ tìm ra ba người trong số các em làm ứng cử viên cho chức Hội trưởng để chỉ huy cho cuộc thi lần này, một trong ba người có số phiếu bầu nhiều nhất sẻ làm Hội trưởng, hai người còn lại là Hội phó. Bà Simon nghiêm nghị nói.

-Hầu hết ko ai có thể đảm nhiệm nổi chức vụ này nên phải chọn người có đủ sức và thực lực để đảm nhiệm. Hoo nói tiếp.

-Yun, Woo, Bo. tôi và giám đóc quyết định chọn ba cậu. Bà Simon nói.

-Tôi ko đồng ý. tôi ko thích làm việc này. nếu muốn cái học viện này lên đường với tôi thì cứ chọn. Yun nói, ánh mắt sắc lạnh làm bà Simon thấy khó thở.

-Tôi cũng vậy. chọn người khác đi. Woo nói tiếp.

-Hai người đó sao thì tôi vậy. Bo là người cuối cùng lên tiếng nhưng cũng cùng ý kiến với hai người đi trước.

Bà Simon thở dài, biết là chuyện này ko tránh khỏi nhưng ko thể ko nói, trong học viện nhân tai thì nhiều nhưng người chịu khó thì ít, thiệt bà cũng ko biết làm sao, Hoo thì bận tất tần tật, ko thể là anh được, ngoài ba người ra thì bà đã từng nghĩ đến Tea Hin nhưng bà biết tính của anh, anh ko thể nào làm được việc này, nó quá vất vả và khó nữa.

Ko ai muốn lên tiếng để đảm nhiệm chức vụ này, tuy rất oai nhưng nó quá khó. Hiện trạng căn phòng trở nên tĩnh lặng đến khó thở.

Còn nó, ko lên tiếng chỉ châm chú vào chiếc laptop của mình thì vài phút sau chiếc laptop đóng lại. -Tôi sẻ làm.

----------------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play