Bỏ ngoài tai lời nói của Ha Rum, nó đi thẳng về hướng cái bàn màu trắng ở đầu dẫy tay vẫn nắm chặt tay Hong ko buôn, nó biết nếu buôn ra là cô nàng này sẻ chạy mất đất.
-Cô!...híc quá đáng mà....híc...híc....!. Thấy mình bị phớt lờ một cách ko thương tiếc thì cô tỏ vẻ uất ức tiếp tục màn khóc của mình.
Thấy Ha Rum ngồi khóc tự nhiên hắn thấy khó chịu và muốn nổi giận vs cái người vận y phục màu trắng mới vào lớp kia, nhiều lần hắn bị nó châm chọc nhưng hắn ko thấy tức giận nhưng lần này vì cái Ha Rum, người hắn thích nhưng ko được đáp trả đang ấm ức, hắn lại nỏi giận vs nó mà ko quan tâm rằng từ khi nó bước vào lớp cho đến bây giờ thì nó vẫn chưa đụng đến Ha Rum gì cả.
Lê bước tới chỗ nó, đứng ngay hướng mà nó đi, nhìn nó vs ánh mắt phẫn nộ, khiến Tea Hin, Hong đi sau củng phải phát sợ.
-Nời này là chỗ nào mà cô muốn vào thì vào hả?.
Vẫn ko quan tâm đến, nó chuyển qua hướng khác mà đi, thấy mình cũng bị phớt lờ giống Ha Rum thì nổi tức giận trong người hắn càng dân cao.
Nó thì ko hề quan tâm tới hắn dù biết là hắn ko mấy vui nhưng vẫn muốn chọc cho hắn càng ko thấy vui hơn nữa, nó muốn hắn phát điên lên, muốn thấy vẻ mặt của hắn khi đó, muốn xem coi hắn có khả năng gì mà làm cho nhiều người sợ hắn đến vậy.
Đi tiếp khi hướng đi mới của mình trống ko (ko có hắn), khi khoảng cách của hắn và nó ngan nhau, khi mà đôi mắt rực đỏ của hắn nhìn nó ko chớp, thì đôi môi của nó lại chuyển động, một đường cong tuyệt mĩ hiện lên làm cho bao người trong căn phòng ko thể ko đứng tim vs nụ cười ko thật của nó.
Hắn cũng ko khác, một hồi mơ mẫn vs nụ cười chết người này thì hắn lại cảm thấy mình bị sĩ nhục nặng nề, nhanh chóng bàn tay có những đường gân xanh nắm chặt lấy bàn tay thon nhỏ trắng nỏn và quật mạnh đưa lên cao khi thân ảnh của hai người đang song song.
-Biến đi!, cô ko đủ tư cách vào đây!.
Câu nói của hắn chính thức đánh tan cái mơ hồ của mọi người kể cả cái Ha Rum, cô cũng là nạng nhân của nụ cười ấy, cô thấy hắn đang tức điên thì vui mừng vô cùng, cô nghĩ lần này nó nhất định khó sống vs hắn, cô nghĩ mình được trả thù thàng công.
Cô tưởng tượng đến cái cảnh nó quỳ xuống van xin hắn tha mạng rồi quay qua van xin mình thì cô thật sự rất thỏa mảng. Nhưng nghĩ thì vẫn là nghĩ vì cô đã bị một câu nói rất là nhỏ làm tan biến cái suy nghĩ ấy.
-Vậy cô ta đủ sao?. Nó ngước mặt lên nhìn hắn bất chợt làm hắn phải rùng mình vì ánh mắt của nó, đôi mắt sâu thẳm ko đấy, một đôi mắt tưởng chừng có thề đóng băng mọi vật, đôi mắt mà hắn chưa bao giờ tưởng tượng ra được, chưa bao giờ hắn nghĩ trên thế gian này lại có người sở hữu nó.
Một người có thể nhìn thấu tâm cang của người khác như hắn lại vô cùng bất lực vs nó, hắn ko tìm được một ý nghĩ gì trong nó, ko thể nào biết được người con gái này đang nghĩ gì, tóm lại hắn hoàn toàn mù lòa trước nó.