“Phụ Vương!” Phi Nhi vội vàng chạy đến bên giường, nhìn chăm chú vào phản ứng của Diêm Vô Xá. Đã mấy ngày trôi qua rồi mà hắn vẫn chưa tỉnh, nàng thật sự rất lo lắng hắn cứ như vậy hôn mê mãi mãi.

Ách…… Phi phi phi! Mỗ nữ thấp rủa một câu, tử mâu tiếp tục thâm tình nhìn cha.

Diêm Vô Xá mở to mắt, đối diện cùng đôi tử mâu tràn ngập lo lắng, hai má tái nhợt, gợi lên một chút đạm cười. Bất giác nâng cánh tay, xoa khuôn mặt đã lâu không gặp kia, nhu tình như nước, cảm thấy mỹ mãn.

Phi Nhi nắm tay hắn, đặt tại trên mặt chính mình, giống con mèo nhỏ cọ cọ, thật không muốn xa rời loại cảm giác này.

Lúc nàng ngẩng đầu là lúc nàng phát hiện trên mặt mình không biết khi nào có thêm một bàn tay chặn giữa bàn tay của Đa Duy và mặt nàng, làm Phi Nhi sợ tới mức nhảy dựng lên, nhìn theo phương hướng cánh tay ới phát hiện chủ nhân của nó.

“Tĩnh Nhi! Ngươi đang làm gì đó!”

“Phi Nhi nương tử, sao nàng có thể ở trước mặt tướng công mình mà cùng với nam nhân khác thân mật như thế?”

Phi Nhi nhìn bộ dáng Lãnh Tĩnh đột nhiên rất tỉnh táo, hoàn toàn không có nửa điểm thần sắc si nhi, thật đúng

là phân không ra hắn là khờ thật hay là giả điên.

Thời điểm mỗ nữ còn đang nghi hoặc, Lãnh Tĩnh bỗng nhiên thay đổi, cười thiên chân ngây ngô, khuôn mặt đáng yêu nhăn nhăn cái mũi:

“Tĩnh Nhi quên, đó là phụ thân của Phi Nhi nương tử , không tính là nam nhân, không tính.”

“…… Hắn là nam nhân! Nam nhâm của ta!”

Phi Nhi nhất thời kích động, nói ra lời nói từ sâu trong đáy lòng, làm cho hai nam nhân đồng thời sửng sốt. Diêm Vô Xá cảm giác chính mình chưa bao giờ từng động tâm như thế, nhiệt huyết mênh mông, tựa như có một quân đội xuyên qua từng mạch máu, thật mãnh liệt, thật hưng phấn.

Lãnh Tĩnh có vẻ rất bình tĩnh, đôi mắt xẹt qua kinh ngạc, rất nhanh khôi phục, hồn nhiên chớp chớp, nhe răng cười:

“Được rồi, vậy Tĩnh Nhi cũng muốn nhận hắn làm phụ thân, cùng Phi Nhi nương tử cùng nhau kêu phụ vương.”

Phi Nhi không biết nói gì, trừng mắt, trời ạ, này…… Đứa nhỏ này thật khó dạy mà!

Diêm Vô Xá đạm cười, thần sắc có điểm đắc ý, nhẹ giọng nói:

“Vậy tới kêu « phụ vương » nghe một chút?”

Lãnh Tĩnh bỗng dưng nhăn mi, híp mắt, nghiến răng nghiến lợi nhìn Diêm Vô Xá, lão gia hỏa này thật đúng là dám làm cha hắn a?

Phi Nhi một chút cũng không nhận thấy được hai nam nhân đang phát hỏa, còn đang cân nhắc xem Đa Duy sẽ không thích tiểu tử này đi? Nàng vội vàng kéo cánh tay phụ vương, chu miệng lên, hờn giận nói:

“Phụ vương là của ta!”

Diêm Vô Xá vỗ vỗ tay Phi Nhi, con ngươi đen chuyển động, mỉm cười gật đầu:

“Đương nhiên, phụ vương vĩnh viễn là của Phi Nhi.”

Lãnh Tĩnh không nói gì, chính là im lặng đứng ở một bên, như là tiến vào suy nghĩ sâu xa, hoặc như là sững sờ, làm cho người ta nắm lấy không ra thần sắc.

Chỉ chốc lát, cửa phòng bị đẩy ra, Đỗ Yến cầm khay đi vào, thoáng nhìn Diêm Vô Xá đã tỉnh lại, hưng phấn mà vọt thẳng đến bên giường:

“Diêm thúc thúc, người rốt cục tỉnh rồi!”

Diêm Vô Xá vươn tay cầm tay hắn, gật gật đầu:

“Vất vả cho ngươi, Yến nhi.”

“Đừng nói như vậy, Diêm thúc thúc.”

“Trong khoảng thời gian này ít nhiều ngươi đã chiếu cố Phi Nhi, ta làm phụ vương thật đúng là không xứng a.”

“Diêm thúc thúc có độc trong người, là tình thế bất đắc dĩ. Lại nói, Phi Nhi là bạn tốt của ta, giống như thân muội, chiếu cố là việc cần phải làm.”

“Cám ơn, Yến nhi!”

“Người trong nhà không cần nói cảm tạ, đến, ăn chút cháo.” Đỗ Yến nâng Diêm Vô Xá dậy, quay đầu lại phân phó Phi Nhi,

“Phi Nhi, đi đến phòng ta lấy bộ quần áo sạch sẽ lại đây đi.”

“Hảo!” Kiều nhỏ thiên hạ liền xông ra ngoài, chưa đến cửa liền lập tức quay trở lại, đối Đỗ Yến cùng Diêm Vô Xá nói:

“Yến ca ca, ta đi ra ngoài mua bộ quần áo cho phụ vương đi.”

“…… Ngươi có ngân lượng?”

Vừa nghe đến vấn đề này, Phi Nhi lập tức nhăn mi, tầm mắt xẹt qua Lãnh Tĩnh bên cạnh, thấy hắn đang ngồi ở trên cái bàn, cầm mấy đĩnh bạc trắng trong tay thì liền cười nói : “Có! Ta có ngân lượng!”

Nàng nhanh chóng đi đến bên cạnh Lãnh Tĩnh, cầm lấy toàn bộ ngân lượng, nhét ngân lượng của hắn vào trong túi.

Nhìn hắn đang muốn nổi bão, Phi Nhi lập tức lộ ra một nụ cười ngọt ngào « siêu cấp vô địch », ôn nhu nói:

“Tĩnh Nhi, bồi Phi Nhi đi dạo, được không?”

Lãnh Tĩnh sửng sốt, dừng một chút, như là mới kịp phản ứng, vội vàng nhảy dựng lên, nắm tay Phi Nhi, kích động tả hữu lắc lư: “Tốt!”

“Hắc hắc! Bất quá, muốn dùng ngân lượng của ngươi nha.”

“Không quan hệ, của ta chính là của nương tử, của nương tử chính là……”

“Chính là của ta.”

“Hảo!”

“Thực ngoan!” Phi Nhi kiễng chân, cưng chiều vỗ vỗ đầu của hắn mấy cái, dắt tay hắn, bỏ lại một câu “Ta đi ra ngoài”, rồi hai người cao hứng phấn chấn lao ra khỏi phòng.

Sau khi bọn họ rời đi, Đỗ Yến bắt đầu cùng Diêm Vô Xá thương lượng chuyện tình đến Vạn Độc môn. Tình hình hiện tại, Diêm Vô Xá đang có hiện tượng độc phát, tựa hồ một khi hắn đối Phi Nhi động tình, sẽ làm thất khứu đổ máu, toàn thân vô lực. Nhưng Vạn Độc môn cũng không phải nhất thời nửa khắc có thể tấn công được, huống chi Đinh Oánh Oánh tuyệt đối sẽ không ngoan ngoãn giao ra giải dược.

Chuyện Đinh Oánh Oánh đối Diêm Vô Xá có cảm tình, người trong giang hồ đều biết, Diêm Vô Xá là người nam nhân duy nhất mà nàng nhìn trúng lại không chiếm được, tình nguyện nhảy xuống biển cũng không chạm vào nàng, làm cho võ lâm nhân sĩ nhạo báng.

Bởi vậy, Đinh Oánh Oánh phỏng chừng sẽ không hỗ trợ, ngược lại sẽ tìm mọi cách làm bọn họ khó xử. Ai, nữ nhân vĩnh viễn đều động vật thù dai. (_ _ »)

“Yến nhi có đề nghị gì?” Diêm Vô Xá nhớ rõ nữ nhân làm cho hắn nhảy xuống biển, tuy rằng không muốn cầu xin sự giúp đỡ của nàng, nhưng vì có thể cùng Phi Nhi ở cạnh nhau, độc này nhất định phải giải quyết. Hắn còn muốn thú bé con làm vợ nha.

Đỗ Yến buông bát, đỡ Diêm Vô Xá, đem gối đầu chuẩn bị cho tốt, để hắn dựa vào thoải mái, bắt đầu nói ra ý nghĩ của chính mình:

“Đầu tiên, Diêm thúc thúc cần phải khống chế tình cảm của chính mình, đừng làm cho thân thể có việc, chúng ta mới có thể nắm chắc việc tiến vào Vạn Độc môn.”

“Ân.” Diêm Vô Xá không có phản đối, đáp nhẹ một tiếng, chính là, hiện tại Phi Nhi luôn ở bên cạnh, muốn khống chế tình cảm, nói dễ hơn làm?

“Đối với Đinh Oánh Oánh, Diêm thúc thúc thấy thế nào.”

“Là một nữ nhân lưu manh!”

“…… Đó là, nàng trăm phương nghìn kế dự đoán được ngươi, coi như là…… Lưu manh.” Đỗ Yến có cùng nhận thức gật đầu.

“Yến nhi sẽ không để cho bổn vương đi dụ hoặc nàng đi?”

“Ha ha, đại trượng phu co được dãn được, huống chi nam nhân cùng nữ nhân cùng nhau, chịu thiệt vĩnh viễn đều là nữ nhân.”

“Không! Tuyệt đối không được.”

Đỗ Yến nhíu mày, lấy tay chỉ chỉ ngực Diêm Vô Xá, tà ác nói:

“Diêm thúc thúc, trước kia trong quý phủ của người phần đông đều là thị thiếp, người cùng cha ta cũng từng đi qua những nơi hoa bướm, chỉ là một nữ nhân, đối với người mà nói cũng không có gì đáng ngại.”

“Chính là, ai……”

“Diêm thúc thúc có gì khó nói?”

Diêm Vô Xá lắc đầu, trả lời:

“ thị thiếp trong vương phủ chỉ là để làm vật trang trí, bổn vương từ đầu không chạm qua ai. Cái nơi gọi là hoa bướm, chính là uống rượu mua vui, làm nơi giao dịch, không ai dám lưu lại bổn vương. Về phần Đinh Oánh Oánh, thứ nhất là người khó đối phó, thứ hai nhìn đã không vừa mắt, thứ ba……”

“Ân?”

“Nàng,… nàng cùng hồng nhan tri kỉ của bổn vương có chút tương đồng, không hạ thủ được a.”

“Thì ra là thế.” Đỗ Yến ái muội gật gật đầu,

“Diêm thúc thúc cũng có người không thể đối phó a.”

“Nói thì dài dòng, nhưng bổn vương đối với nàng tuyệt đối không có cảm tình, duy nhất động tình cũng chỉ có……”

“Diêm thúc thúc,” Đỗ Yến lập tức đánh gãy lời nói của hắn,

“Đừng nghĩ đến nữa, đối thân thể không tốt.”

Diêm Vô Xá mặt nhăn mày nhíu, ngửa thân mình ra sau, dựa vào ở trên giường, tận lực trầm tĩnh lại. Không thể nghĩ đến Phi Nhi nữa, Phi Nhi đẹp, Phi Nhi đáng yêu……

Đỗ Yến thấy hắn sắc mặt bắt đầu thối lui, trở nên tái nhợt, vội vàng vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Diêm thúc thúc, chúng ta chơi cờ đi.”

“Chơi cờ?”

“Ân, dù sao người nằm ở trên giường vài ngày rồi vẫn không nhúc nhích, vừa vặn đi ra ngoài tản bộ, giãn gân cốt ra một chút. Đến! Ta đỡ người ra hoa viên đi dạo.”

“…… Được rồi.” Diêm Vô Xá hiểu được gật đầu, đành phải mượn việc khác để trấn áp cảm tình đối với Phi Nhi xuống, tạm thời đừng nghĩ nhiều.

Đỗ Yến lấy áo choàng, phủ lên người Diêm Vô Xá, nâng hắn dậy, thong thả rời khỏi phòng.

……

Phi Nhi cùng Lãnh Tĩnh nhanh chóng rời khỏi khách điếm, đi đến ngã tư phồn hoa nhất trong trấn nhỏ, hai người đứng ở đầu đường nhìn người người đi qua đi lại, đông nghìn nghịt một mảnh. Âm thanh rao hàng ầm ĩ, rống lên một tiếng, còn có vài tiếng cười, toàn bộ oanh tạc lỗ tai của Phi Nhi.

Lãnh Tĩnh rũ mắt xuống, giật nhẹ ống tay áo Phi Nhi, nhẹ giọng hỏi:

“Phi Nhi nương tử, chúng ta muốn đi đâu?”

“Ân…… Đi bố phòng, mua hai bộ quần áo.”

“Nga? Tĩnh Nhi mang nương tử đi.”

Phi Nhi ngẩng đầu, chớp chớp nhãn tình: “Ngươi biết bố phòng ở đâu sao?”

“Đương nhiên!” Lãnh Tĩnh đắc ý ngẩng cao đầu.

“Hắc hắc, mau dẫn ta đi.”

“Vậy……” Con ngươi đen đột nhiên trở nên thật sự nghiêm túc, khóa chặt đồng tử của nàng,“Nương tử hôn ta một cái trước.”

“…… Ách?” Phi Nhi lập tức trừng lớn ánh mắt, bất khả tư nghị nhìn hắn.

Mỗ nam lập tức khôi phục bộ dáng thiên chân khả ái, nhếch môi, điểm điểm môi của mình:

“Nhanh đi, nương tử thân ái.”

Phi Nhi nhăn mi, đấu tranh tư tưởng. Dùng lời nói của người hiện đại, hắn chính là một tiểu hài tử nhược trí, thân ái một chút đều là chuyện thực bình thường, hẳn là không thành vấn đề. Phụ vương cũng biết Lãnh Tĩnh bị bệnh, người…… Sẽ không mắng nàng đi?

Lãnh Tĩnh thấy vẻ mặt của nàng thay đổi nhanh chóng, như là đang lo lắng chuyện gì đó . Chẳng lẽ nàng sợ Minh Vương trách cứ sao? Cho dù nàng hôn môi hắn, hai người không nói, Minh Vương sẽ không biết a, thật sự là ngu ngốc đáng yêu.

Mỗ nam đợi một hồi, có chút không kiên nhẫn, đáng thương hề hề nhăn mi, vẫn như cũ bĩu môi: “Nương tử, Tĩnh Nhi chờ đã lâu.”

“Ân?” Phi Nhi mạnh rút về suy nghĩ, mới phát hiện thiếu niên trước mắt còn duy trì tư thế cầu hôn kia. Tầm mắt quơ quơ, thoáng nhìn người ở bốn phía khoa tay múa chân, còn đang cười trộm, chẳng lẽ cho rằng bọn họ là đôi tình lữ sao?

Nếu để cho Đa Duy biết, vậy phải làm sao?

Nghĩ đến đây, Phi Nhi lôi kéo Lãnh Tĩnh, nhanh chóng chạy đến một ngõ hẻm nhỏ trên đường, xoay người lại, đối diện với ánh mắt của hắn, dựng thẳng ngón tay lên, uy hiếp nói:

“Ta cảnh cáo ngươi, chuyện thân ái này đừng để phụ vương biết, bằng không về sau ta sẽ không để ý ngươi.”

Mỗ nam con ngươi đen chợt lóe, lập tức gấp khúc thân thể, bạc môi khêu gợi chuyển qua trước mặt nàng, khẩn cấp đô khởi: “Nhanh chút!”

Phi Nhi mếu máo, kiễng chân, ngẩng đầu lên, chậm rãi hôn lên cánh môi Lãnh Tĩnh.

Bốn cánh môi đụng nhau, da thịt chạm vào, cằm hơi hơi xẹt qua, mềm mại cho nhau hấp dẫn. Chính là trong nháy mắt, Phi Nhi lập tức rời đi.

Đột nhiên, lưng áo mảnh khảnh xuất hiện một cánh tay, đem thân thể muốn rời khỏi kéo lại gần, tay kia thì xuất hiện ở gáy của Phi Nhi, một lần nữa ấn cánh môi mê người kia lại hôn trụ.

“Ngô!” Phi Nhi trừng lớn ánh mắt, nhìn chăm chú vào tuấn dung trước mắt kia, thần sắc thiên chân thối lui, thay vào đó là một chút lạnh lùng, giống như vạn năm băng sơn làm cho trái tim người ta băng giá. Chiếc lưỡi linh hoạt ướt át lại cường ngạnh tiến vào của lãnh địa của nàng, xẹt qua hàm răng, cùng cái lưỡi đinh hương của nàng quấn quýt, điên cuồng mà mút vào.

Lãnh Tĩnh giờ khắc này có một chút khí chất thần bí, bề ngoài băng hàn đến tận xương, động tác nhiệt tình như hỏa, trong ngoài không đồng nhất, bí hiểm, làm cho người ta khó hiểu.

Chờ đến khi Phi Nhi phản ứng được, hai phấn quyền mãnh liệt đấm vào lồng ngực hắn, cộng thêm dùng sức thoát khỏi vòng ôm, không ngừng giãy dụa, muốn rời khỏi ôm ấp của hắn.

Chính là kỹ xảo hôn môi của Lãnh Tĩnh rất cao siêu, chuyên chú, con ngươi đen lộ ra một khe hở, lóe ra cô độc quang mang, thật sâu mà chấn động Phi Nhi.

Bé con hoang mang nhìn hình ảnh nam nhân trước mắt, ngơ ngác giương miệng, tùy ý để hắn khiêu khích, tùy ý xâm nhập, hoàn toàn mê muội.

Bất giác tử mâu nổi lên sương mù lăn tăn, bàn tay mềm thả lỏng, khẽ đặt tại ngực của hắn, đầu lưỡi hơi hơi xẹt qua. Lãnh Tĩnh như được cho phép, cánh tay càng thêm buộc chặt, như là muốn đem nàng nhu nhập vào trong thân thể.

Động tác từ điên cuồng biến thành ôn nhu, từ bắt buộc biến thành dụ hoặc, còn giở trò xấu hàm trụ chiếc lưỡi của nàng, khẽ kéo ra bên ngoài, ái muội đến cực điểm.

Đột nhiên, Phi Nhi cảm giác được có một cỗ nóng rực để ở trước bụng mình, bỗng dưng dùng sức đẩy hắn ra, tức giận nhăn lại mi:

“Không cho ngươi có phản ứng đối với ta.”Vội vàng lấy tay lau khô miệng mình, không muốn lưu lại hương vị của hắn.

Lãnh Tĩnh sửng sốt, rất nhanh khôi phục bộ dáng hồn nhiên, bẹp miệng, ngũ quan trên mặt nhăn thành một đoàn: “Phi Nhi nương tử hung dữ với ta, Tĩnh Nhi nào có phản ứng gì a?”

“Ngươi còn nói không có!”

“Làm sao có?”

“Nơi này!!” Mỗ nữ lập tức cầm bộ phận dựng thẳng của mỗ nam, hung hăng nhéo xuống.

“Nha…… Nương tử.”

Phi Nhi thoáng nhìn bộ dáng vui thích của hắn, nhất thời có cảm giác bị mắc mưu, vội vàng buông tay ra, ủy khuất nhăn lại mi:

“Ngươi,…ngươi đùa giỡn ta.”

“……”

“Ngươi là cố ý làm cho ta khó xử.”

“Nương tử……”

“Đừng gọi ta là nương tử, ta không phải nương tử của ngươi, ta là nương tử của phụ vương.”

Lãnh Tĩnh không chuyển mắt nhìn nàng, tùy ý để nàng phát tiết bất mãn, tựa hồ Minh Vương ở trong lòng nàng chiếm cứ vị trí độc nhất vô nhị, bất luận kẻ nào đều không thể thay thế.

Mấy hôm trước, hắn thử tiếp cận nàng, dùng thiên chân rực rỡ đến tranh thủ đồng tình, lại phát hiện sự đơn thuần của nàng cũng không phải như trong tưởng tượng dễ dàng công phá.

Nàng rốt cuộc là người như thế nào?

Phi Nhi thật sâu thở dài, lau chóp mũi, ánh mắt trở nên ôn nhu, vỗ vỗ mặt của hắn:

“Thực xin lỗi, Tĩnh Nhi, ta không phải cố ý la hét với ngươi, Phi Nhi đảm bảo lần sau sẽ không đối với ngươi hung dữ như vậy nữa, được không?”

Thấy Lãnh Tĩnh sợ tới mức bộ dáng nói không nên lời, Phi Nhi càng thêm áy náy. Nhưng mà, hắn thiên chân như thế, cư nhiên kỹ thuật hôn môi lại là công phu tuyệt đỉnh, tựa như Đa Duy vậy, thật sự là làm cho người ta rất kinh ngạc.

Bất giác đầu lưỡi phấn hồng xẹt qua hai cánh môi, nhanh chóng liếm liếm, dễ chịu một chút.

Lãnh Tĩnh sửng sốt, động tác dụ hoặc làm cho toàn thân hắn căng thẳng, không dám nghĩ nhiều, vội gật đầu.

“Tốt lắm, Tĩnh Nhi mang ta đi bố phòng đi.”

“Hảo! Bất quá ta còn có yêu cầu.”

“…… Ngươi còn có yêu cầu!!”

Lãnh Tĩnh lập tức ủy khuất nhăn mi, bẹp miệng thật dài, con ngươi đen nhộn nhạo nước mắt: “Ta, ta…… Ta chỉ là muốn đi tiểu.”

“Tiểu hài tử, chính mình đứng cạnh tường giải quyết, tỷ tỷ ở bên ngoài chờ ngươi!”

“……”

Lãnh Tĩnh kinh ngạc mở lớn miệng, nhìn bóng dáng nhanh chóng chạy ra ngõ nhỏ kia, nàng thật đúng là cho hắn làm tiểu hài tử ba tuổi? Có thể tùy chỗ đại tiểu tiện?

……

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play