Không ngoài sở liệu của Đỗ Yến, Đinh Ny sau khi uống nước, toàn thân lạnh như băng, mặt trắng như giấy, thống khổ nhăn mi. Diêm Vô Xá nheo lại đôi mắt, cầm lấy túi nước ngửi ngửi, gầm nhẹ một tiếng, đại chưởng vung lên, Minh Môn toàn bộ tướng lãnh quay đầu ngựa lại, chuẩn bị san bằng Ô Mộc tộc.

“Không! Đại ca, không thể trở về!”

“Diêm thúc thúc, không cần lạm sát kẻ vô tội a.”

“Vương gia, đừng hành động theo cảm tình.”

Ba nam nhân đồng thời ngăn Diêm Vô Xá lại, thị vệ trưởng lại lo lắng, sợ bọn họ không khống chế được bản tính giết chóc của hắn .

Yên Chi kéo kéo ống tay áo Thánh Tuyết, hướng phía Đinh Ny đang hất cằm dương dương tự đắc, Thánh Tuyết hiểu ý gật đầu, lạp lạp dây cương đi đến bên cạnh Diêm Vô Xá, trầm thấp nói:

“Minh Vương, cho phép ta cùng nàng nói vài câu.”

Diêm Vô Xá rũ mắt xuống, cưng chiều nhìn Đinh Ny: “Ý của nàng thế nào?”

Đinh Ny chu miệng, kiêu ngạo ngắm Thánh Tuyết liếc mắt một cái, trả lời: “Có việc ở trong này nói, ta đau bụng.”

“Ta sợ cô nương sẽ mất mặt.”

“…… Hừ! nói liền nói, chẳng lẽ ta còn sợ ngươi.”

Thánh Tuyết gật gật đầu, tầm mắt trở lại trên người Minh Vương: “Thỉnh Minh Vương chờ một lát, chỉ cần cô nương không có việc gì, thỉnh chớ làm sinh linh đồ thán.”

Diêm Vô Xá nheo lại đôi mắt nhìn nàng, vẻ mặt lạnh lùng làm cho hắn bội phục, càng ngày càng thưởng thức, có rất ít nữ nhân sau khi chống lại hắn mà vẫn giữ được bình tĩnh.

“Như thế nào?”

“Được rồi, bổn vương đáp ứng ngươi, trước sẽ không vọng động.”

Lúc này, mọi người mới nhẹ nhàng mà thở ra, Diêm Vô Xá giúp đỡ Đinh Ny xuống ngựa, Thánh Tuyết cùng nàng đi đến một bên, Yên Chi cũng lôi kéo Phi Nhi theo ở phía sau.

Diêm Vô Xá cũng không lo lắng Đinh Ny sẽ bị các nàng khi dễ, ánh mắt dừng ở trên người nữ nhân kiều nhỏ kia liên tiếp nhìn về phía hắn, theo lời của Đinh Ny thì nàng là Nguyên Vương phi. Nếu đã làm vợ của hiền đệ, vì sao còn lớn mật như thế, trước mặt phu quân mình, đi nhìn nam nhân khác?

Hắn đối Phi Nhi đánh giá một phen, nói nàng là nữ nhân chẳng bằng nói là một tiểu cô nương ấu khí chưa lui, khuôn mặt phấn nộn khiến người yêu thích, lúc này vẻ mặt có chút ai oán, làm hắn có chút rung động không thể biết rõ.

Rõ ràng không biết nàng, nhưng bản năng lại không nỡ thấy bộ dáng nhíu mày của nàng, hắn rốt cuộc là làm sao vậy?

Diêm Vô Xá rất rõ ràng, từ lúc trưởng thành cũng không thiếu nữ nhân, nếu hắn không muốn, dù cho nữ tử xinh đẹp tuyệt luân có cởi sạch quần áo đứng ở trước mặt cũng không thể dụ hoặc hắn. Nếu hắn có hứng thú, ưa thích chẳng qua chỉ là vấn đề trong nháy mắt.

Nhưng hiện tại, Nguyên Vương phi tựa hồ không cần ngôn ngữ cũng đã thành công hấp dẫn hắn……

Phi Nhi lưu luyến không rời rút về ánh mắt, áp lực tưởng niệm, tầm mắt dừng ở trên người Đinh Ny. Đinh Ny vừa vặn quay đầu lại, hơi phẫn nộ trừng mắt nhìn nàng.

Yên Chi nhìn ra Đinh Ny đối Phi Nhi địch ý, bàn tay mềm đem bé kéo đến phía sau, không cho Đinh Ny có cơ hội tiếp xúc nàng, tức giận đối Đinh Ny nói: “Ngươi đừng vọng tưởng, nàng, ngươi đừng hòng trêu vào.”

“Hừ! Ta liền thưởng thức nam nhân của nàng.”

Phi Nhi nhăn mi lại, không biết đáp lời thế nào, Diêm Vô Xá quên nàng liền đại biểu nàng là người mà hắn yêu nhất, hắn nhất định cùng Đinh Ny nói qua nàng, cho nên Đinh Ny mới có thể đối địch như thế.

Thánh Tuyết ngăn Yên Chi lại, ý bảo nàng an tâm một chút, chớ nháo loạn, thấp giọng hỏi Đinh Ny: “Chỉ cần ngươi có thể thuyết phục Minh Vương không tìm Ô Mộc tộc, nói ra điều kiện của ngươi đi.”

“Ha ha, cầu ta đi, ta sẽ suy nghĩ một chút.”

“Ngươi!!”

“Yên Chi!”

Thánh Tuyết giữ chặt Yên Chi đang xúc động, đôi mắt đẹp căm tức nhìn Đinh Ny,“ Cầu như thế nào?”

Vì mấy trăm sinh mệnh Ô Mộc tộc, Yên Chi nhịn xuống, quay đầu đi, dứt khoát không nhìn tiện nhân kia.

Đinh Ny lộ ra một chút mỉm cười đắc ý, tầm mắt dừng ở trên người Phi Nhi, ngón tay chỉ vào nàng, cao ngạo nói: “Để cho nàng quỳ trên mặt đất cầu ta, ta đáp ứng các ngươi buông tha Ô Mộc tộc.”

“Không được!” Yên Chi lập tức phẫn nộ nhảy dựng lên,“Ngươi được một tấc lại muốn tiến một thước, đừng trách Yên Chi ta vô tình!”

“Ta muốn tiến một thước sao? Ta làm sao được một tấc lại muốn tiến một thước? Đây hết thảy đều là Minh Vương gieo gió gặt bảo, là hắn hại tỷ tỷ ta phải gả cho một người mà mình không thích, gả cho một nam nhân ngu ngốc!”

“……”

Ba nữ nhân nhất thời sửng sốt, Thiếu môn chủ của thiên hạ đệ nhất môn là người ngu ngốc? Ai tin a!

“Đừng dùng loại ánh mắt này nhìn ta, Thiếu môn chủ của đệ nhất môn chính là một người ngu ngốc, chỉ là người ngoài không biết mà thôi. Tỷ tỷ đã bị Minh Vương hủy đi hạnh phúc cả đời, cho nên ta muốn tra tấn hắn, làm cho hắn quên hết thảy, làm cho hắn yêu thương ta, sau đó hung hăng vứt bỏ hắn, thậm chí…… Giết hắn!”

“Ngươi nói ra, không sợ chúng ta giết ngươi sao?”

Đinh Ny hừ lạnh một câu, khinh miệt quét qua các nàng liếc mắt một cái: “Trừ phi các ngươi muốn Minh Vương chết nhanh hơn.”

“Nữ nhân đáng chết!” Yên chi hai tay nắm chặt, hai tròng mắt phun hỏa, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn nàng.

Đinh Ny biết chính mình đã chấn trụ ba nữ nhân này, đắc ý giơ lên mỉm cười: “Như thế nào? Ta cũng không muốn Xá chờ lâu.”

Thánh Tuyết tiến lên một bước, thời điểm đang chuẩn bị thay Phi Nhi quỳ xuống thì bỗng một bàn tay giữ nàng lại. Nàng ngẩng đầu, chống lại tầm mắt Phi Nhi, tử mâu đều là bình tĩnh, nhìn không ra vẻ mặt của nàng. “Phi Nhi?”

“Sư phó, chuyện này là hướng về phía Phi Nhi, để sư phó thay Phi Nhi thừa nhận thật sự không ổn, vẫn là để cho ta làm đi.”

“Phi Nhi……”

Phi Nhi vỗ vỗ tay nàng, tiến lên phía trước, không nghĩ nhiều liền đối mặt Đinh Ny gấp khúc hai đầu gối,“Phác oành” Quỳ trên mặt đất.

“Phi Nhi!!” Xa xa, Đạt Y Đồ cùng Đỗ Yến thấy nàng quỳ xuống, vội vàng nhảy xuống ngựa, hướng các nàng nhanh chóng đi tới.

Diêm Vô Xá bỗng dưng nhăn mi lại, khó hiểu nhìn Phi Nhi.

Luận thân phận, Nguyên Vương phi tôn quý vô cùng; Luận quan hệ, hai người các nàng đều là ngày đầu tiên nhận thức; Đường đường là Nguyên Vương phi vì sao lại hướng thị thiếp của hắn quỳ xuống? Trọng yếu nhất là, hắn không muốn nhìn thấy bộ dáng phải chịu ủy khuất của tiểu nhân nhi kia, phi thường không muốn!

Phi Nhi cúi đầu, nhìn giầy Đinh Ny, nhẹ giọng nói: “Ta cầu ngươi, ngăn cản Minh Vương, buông tha cho Ô Mộc tộc.”

Đinh Ny ngồi xổm xuống trước mặt nàng, lấy tay nâng lên cằm của nàng, mỉm cười nhìn cặp tử mâu mê người kia, nói: “Kỳ thật, nơi này, người vô tội nhất chính là ngươi, nhưng vì tỷ tỷ, ta nguyện ý hy sinh bất luận kẻ nào.”

“Ta biết.”

“Ta chỉ nói cho Xá biết ngươi là Nguyên Vương phi, nếu không muốn bị thương tổn, khuyên ngươi vẫn là rời khỏi hắn.”

“Không! Này cả đời Phi Nhi cũng không rời xa phụ vương.”

“Ha ha…… Vậy đừng trách bổn cô nương không nhắc nhở ngươi. Không cần có ý đồ giết ta, việc này chỉ biết mang đến càng nhiều thống khổ cho Xá.”

“Phi Nhi sẽ không giết bất luận kẻ nào, chỉ cần phụ vương hạnh phúc…… Phi Nhi, Phi Nhi nguyện ý trở thành người xa lạ.”

“Không sai, rất nặng tình, thực cảm động, chỉ tiếc bổn cô nương là người vô tình, ha ha……” Đinh Ny vừa nói, một bên làm bộ thân mật nâng Phi Nhi dậy: “Nói cho bọn họ biết đầu gối ngươi đau, không cẩn thận quỳ xuống mà thôi, hiểu không?”

“Ân.”

Bên cạnh Yên Chi lập tức đem Phi Nhi kéo lại đây, rời xa cái nữ nhân chết tiệt kia.

Lúc này, Đạt Y Đồ cùng Đỗ Yến chạy đến bên người Phi Nhi, thân ảnh cao lớn che ở phía trước Phi Nhi, chống lại Đinh Ny.

Đinh Ny không hề gì quơ quơ tay, một bên xoay người hướng Diêm Vô Xá đi đến, một bên kiêu ngạo nói: “Đừng đắc tội ta, không có lợi.”

Mọi người bỗng dưng phẫn nộ, lại đối nàng không thể nào xuống tay, Minh Vương đối với Phi Nhi quá trọng yếu……

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play